Kẻ lạ mặt và 13 phụ nữ bị hãm hại (Kỳ 8)
Cuối cùng, các thành viên của nhóm điều tra kết luận Albert DeSalvo chính là sát thủ họ cần tìm bấy lâu nay.
Luật sư F. Lee Bailey
Lời thú tội bất ngờ và đầy dễ dàng của DeSalvo khiến cảnh sát đặt nhiều nghi vấn. Có 3 trường hợp xảy ra: hoặc DeSalvo có tội thặt, hoặc hắn bị điên và cuối cùng là hắn có động cơ k.iếm t.iền.
Điều đáng chú ý là trong tù, DeSalvo trở thành bạn thân của George Nassar, một kẻ có chỉ số IQ cao gần tới mức như thiên tài, và có khả năng đặc biệt trong việc điều khiển người khác.
Tháng 3/1965, vợ của DeSalvo nhận được điện thoại của luật sư bào chữa cho chồng là F.Lee Bailey. Anh ta nói: “Trong vòng 24h tới, 1 việc nghiêm trọng sẽ đổ lên đầu chồng cô và tin đó sẽ lên đầu trang của các tờ báo”.
Hôm sau, Beck nhận được tin Albert DeSalvo thú nhận mình là sát thủ b.óp c.ổ. Cô không sao tin được điều đó và tin rằng có kẻ đã trả t.iền để xúi giục chồng mình làm như vậy.
Quả thực, trong tù, DeSalvo và George Nassar cùng bàn bạc về số t.iền thưởng 110.000 đô la cho ai giúp phá vụ án “sát thủ b.óp c.ổ”. DeSalvo biết rằng nếu nhận tội hắn có thể bị t.ử h.ình. Tuy nhiên, vì trong gần 20 năm trước đó, bang Massachusetts chưa hề có ai bị mức án này. Thêm vào đó, cảnh sát đang nghi vấn hắn bị tâm thần nên có thể hắn chỉ phải sống suốt đời ở bệnh viện nào đó chứ không phải c.hết. Bù lại, DeSalvo có thể k.iếm t.iền cho vợ con.
Video đang HOT
F. Lee Bailey, lúc đó là luật sư bào chữa cho George Nassar, biết được quyết định của DeSalvo. Ngày 6/3/1965, ông tới gặp hắn. Trong buổi nói chuyện (được ghi âm), DeSalvo không những khẳng định chính mình g.iết 11 người mà còn kể chi tiết từng vụ khiến vị luật sư không khỏi băn khoăn. Ông không biết DeSalvo thực sự có tội hay không khi lời khai của hắn quá rõ ràng, kể lại những chi tiết chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ví như vụ tấn công bà Ida Irga vào tháng 8/1962, DeSalvo miêu tả chính xác vị trí phòng ngủ của căn hộ so với vị trí cửa vào:
“Tôi nhớ là mình đã đi qua phòng khách, phòng bếp rồi tới phòng ngủ. Trước phòng ngủ là bếp, và phòng ngủ ở cuối hành lang. Giường ngủ màu trắng. Giường không gọn gàng, có thể lúc tôi đến bà ấy đang dọn phòng. Có một chạn bát đĩa ở đó và khi tôi mở các ngăn kéo tủ ra thì chẳng thấy có gì ở bên trong, chẳng có gì hết. Rồi khi tôi nắm lấy cổ bà ấy…”.
Bailey hỏi tại sao anh ta lại tấn công một phụ nữ lớn t.uổi như vậy?
“Không phải vì bà ta hấp dẫn. Bà ta là một phụ nữ. Thế là quá đủ đối với tôi”.
Về vụ tấn công cô sinh viên 22 t.uổi Sophie Clark vào tháng 12/1962, DeSalvo kể:
“Cô ấy rất đẹp, cao, thân hình gợi cảm, mặc cái áo ngủ mỏng dính. Căn hộ có một cái cửa màu vàng nhạt… Sau khi dụ cô ấy làm người mẫu ảnh cho tôi, Sophie cho phép tôi vào nhà. Trong nhà có một chiếc giường tương tự như một chiếc ghế bành lớn, trên có những chiếc gối nhỏ nhiều màu. Phủ trên cùng là một tấm vải màu tím hoặc màu đen gì đó”.
Luật sư F.Lee Bailey ghi âm tất cả lời khai của DeSalvo. Dần dần, ông không còn tin DeSalvo bị ai đó dụ nhận tội nữa hay hắn bị điên mà quả thực đó chính là tên sát thủ b.óp c.ổ hàng loạt.
Ông kể: “…Tôi hầu như chắc chắn người ngồi trước mặt mình trong căn phòng âm u đó là sát thủ hàng loạt. Bất kỳ ai có kinh nghiệm trong điều tra tội phạm đều có thể phân biệt sự khác nhau giữa một người kể về cuộc đời thực của mình và một người thêu dệt một câu chuyện. DeSalvo cho tôi cái cảm giác rằng anh ta đang nói chuyện rất thật vì anh ta không cân nhắc, lựa chọn từ ngữ, mà chỉ vận dụng đầu óc để nhớ lại những khung cảnh bản thân đã thực sự trải qua.”
Để trắc nghiệm lại suy đoán của mình, viên luật sư bật lại băng ghi âm cho 2 nhân viên điều tra là trung sỹ Donovan và Sherry nghe. Tuy nhiên ông bật cuộn băng với nhiều tốc độ khác nhau để họ không nhận ra giọng của DeSalvo.
Khi nghe lời thú nhận về vụ s.át h.ại Sophie Clark với những chi tiết như khi gây án DeSolve có làm rơi một hộp t.huốc l.á xuống sàn…, Sherry khẳng định kẻ nhận tội miêu tả chính xác.
Những mối nghi ngờ ban đầu rằng DeSalvo chính là sát thủ b.óp c.ổ dần dần được khẳng định là có cơ sở.
Rất nhiều chi tiết do DeSalvo cung cấp miêu tả chính xác các vụ g.iết n.gười đã xảy ra. Hắn biết rõ có một cuốn sổ ghi chép để ở dưới giường của nạn nhân thứ 8, Beverly Samans. Hắn cũng biết cửa ra vào ở nhà Patricia Bissette có treo một chiếc chuông Giáng sinh. Hắn vẽ rõ ràng từng phần của các căn hộ và cho biết đã lấy một chiếc áo mưa trong căn hộ của Anna Sleser để mặc ra ngoài sơ mi, vì hắn đã cởi bỏ chiếc áo ngoài bị dính m.áu của mình. Các thám tử phát hiện, bà Sleser mua hai cái áo mưa giống hệt nhau và đã cho đi một chiếc, giữ lại một. Họ đưa ra trước DeSalvo 14 áo mưa khác nhau, và hắn chọn đúng chiếc mà bà Sleser đã mua.
Cuối cùng, sau rất nhiều tranh cãi quyết liệt, các thành viên của ban điều tra kết luận Albert DeSalvo chính là sát thủ họ cần tìm bấy lâu nay.
Theo 24h
Kẻ lạ mặt và 13 phụ nữ bị hãm hại (Kỳ 2)
Anna E. Slesers
Anna E. Slesers là một phụ nữ đẹp, thân hình nhỏ nhắn. 10 năm trước, bà chạy trốn khỏi Latvia cùng với con trai, con gái và mua một căn nhà tại số 77 phố Gainsborough, khu phố yên tĩnh tại vùng Back Bay. Đó là một phần nhỏ của căn nhà gạch, được chia ra làm nhiều căn để phù hợp với nhu cầu của những người có thu nhập thấp. Anna Slesers sống độc thân trên tầng 3, với thu nhập 60 USD/tuần bằng nghề thợ may.
Ngày 14/6/1962, sau bữa ăn tối, bà đi tắm trong khi đợi con trai, Juris, tới đón. Hai mẹ con sẽ dự một buổi lễ tưởng niệm tại nhà thờ. Bà bước vào phòng tắm vặn vòi nước, bên trong nhà vở Opera Tristan and Isolde, đang phát trên radio vẫn vang lên.
19h, Juris gõ cửa. Không ai trả lời mà cửa thì bị khoá. Anh cảm thấy khó chịu vì ngay từ đầu, Juris đã không muốn đưa mẹ mình đi dự buổi lễ tại nhà thờ! Anh gõ mạnh vào cánh cửa và đột nhiên cảm thấy lo lắng. Phải chăng mẹ anh ốm, thậm chí đang bất tỉnh? Juris còn nghĩ đến những điều xấu hơn thế. Tối hôm trước, khi nói chuyện qua điện thoại, anh thấy mẹ mình rất chán nản... Juris lao người vào cánh cửa. Đến lần thứ hai, cửa bật tung.
Điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Mẹ anh nằm trong bồn tắm với sợi dây của chiếc váy bà mặc quấn quanh cổ. Juris chỉ còn biết gọi điện cho cảnh sát và chị của mình tại Maryland, để kể cho họ nghe về vụ "tự sát" của mẹ mình.
Khi hai thám tử James Mellon và John Driscoll đến hiện trường, tất cả những gì họ thấy là xác của một phụ nữ không mặc quần áo và vẻ khủng khiếp của cái c.hết mà bà phải trải qua.
Hiện trường có vẻ như một vụ cướp, nhưng những đồ vật có giá trị như đồng hồ bằng vàng và một số đồ trang sức vẫn để nguyên tại chỗ. Ví của Anna bị vứt trên sàn và mọi thứ trong đó bị lôi hết ra ngoài. Thùng rác trong khu bếp bị bới tung lên và rác bị vứt xung quanh đó. Các ngăn kéo và một va ly nhiều màu sắc cũng ở trạng thái tương tự. Máy quay đĩa vẫn chạy, nhưng loa đã bị tắt.
Khám nghiệm pháp y cho thấy Anna bị h.ãm h.iếp rồi mới bị xiết cổ.
Theo 24h