Kế độc của con dâu
Hằng trễ hẹn đến hơn nửa tiếng. Vừa ngồi vào ghế nó đã tuôn một tràng về bà mẹ chồng mà theo như lời nó thì có một không hai trên trái đất này.
Chơi thân với nhau nên chuyên mẹ chồng nàng dâu của Hằng tôi đã nghe quen như cơm bữa. Nào là mẹ chồng tính khó, cả ngày chỉ thích lê la sang nhà hàng xóm nói xấu con dâu, lúc nào cũng so đo chỉ sợ con trai thương vợ hơn thương mẹ. Thấy con dâu mặc cái váy đẹp thì bà lườm nguýt nhưng chính bà cũng thích chưng diện. Một dạo, đi làm về, Hằng thấy đồ trang điểm của mình bị xáo trộn. Lúc trước, cứ nghĩ là thằng cháu họ sang chơi nghịch phá, nhưng có lần Hằng quên ví quay về nhà thì bắt gặp mẹ chồng đang tô son môi, lại còn lôi váy của Hằng ra định mặc thử nữa. Hằng vừa buồn cười vừa bực mình. Khi Hằng ngỏ ý muốn đưa mẹ chồng đi làm đẹp thì bà lại gạt đi:
- Tôi ngần này t.uổi đầu rồi đẹp cho ai ngắm.
Mặc cho Hằng rã miệng thuyết phục, mẹ chồng vẫn không chịu đi. T.iền sử mắc bệnh tim nên mỗi khi mẹ con hục hặc là bà lăn đùng ra. Và thế là lại phải vác bà vào viện. Và thế là vợ chồng đêm hôm phải thay nhau canh bà. Có lần, cả hai vợ chồng phải vờ vật ở bệnh viện, con thì phải tá túc sang nhà ông bà ngoại, chồng Hằng cáu:
- Em nhịn ẹ một chút không được sao, cứ hăng lên rồi khổ cả nhà.
Trước mắt bao nhiêu người bất đắc dĩ Hằng phải nín nhịn chứ còn trong lòng ấm ức lắm.
Ngay từ đầu, mẹ chồng đã không ưa Hằng. Lỗi cũng chẳng phải tại Hằng mà là vì trước đây bà đã ướm con gái cô bạn thân cho con trai mình nhưng Tú, con trai bà lại không chịu. Nó rước Hằng về ra mắt tháng trước, tháng sau đòi làm đám cưới. Bà tức muốn nổ con mắt nhưng biết tính thằng con nó đã thích gì thì có trời mới cản được nên bà đành chịu.
Không “xử” được con trai thì bà quay ra hành con dâu cho bõ tức. Hằng là đứa khéo tay, tháo vát, nấu ăn cũng khá, vậy mà mẹ chồng cứ liên tục chê. Hôm đầu nấu canh, Hằng nêm vừa miệng mình thì bà kêu nhạt, hôm sau rút kinh nghiệm Hằng cho thêm tí bột canh vậy mà đến bữa bà lại chê canh mặn. Cơm cũng vậy, thường thì Hằng vẫn nấu vừa đủ nhưng có hôm chồng Hằng đi uống bia về ăn ít nên dư ra, bà cũng cằn nhằn:
- Có ba con người mà cũng không căn được gạo…
Thường thì đi làm về là Hằng lăn vào bếp nấu cơm. Nhưng cũng có bữa, nó về muộn sợ bà đói nên mua thức ăn sẵn ở ngoài. Về nhà, bà chỉnh luôn:
- Cả ngày có mỗi bữa cơm tối, bận thì cũng phải cố gắng mà thu xếp chứ cứ tiện tha ba cái đồ sẵn về ăn chỉ sinh bệnh.
Mẹ chồng nghiện nước trà. Trà thì bà uống nhưng người đi rửa ấm chén là Hằng. Có hôm Hằng quên rửa ấm trà. Bà cầm cái ấm đi ngang qua chỗ Hằng, gióng đổng:
- Có mỗi cái ấm không biết chừa lại cho ai.
Ảnh minh họa
Hôm sau, đi làm về buồn ngủ díp mắt nhưng Hằng cũng phải cố rửa dọn cho xong. Cái ấm trà là thứ Hằng nhớ đầu tiên, vậy mà sáng sớm vừa thức dậy Hằng đã bị mẹ chồng ca thán:
- Giàu không tết kiệm khó đến tay, đang còn cả ấm trà đặc thế mà mang đi đổ, không biết xót của.
Video đang HOT
Nhiều khi Hằng ức phát khóc vì không biết làm thế nào cho vừa lòng bà. Nó stress nặng. Chồng Hằng đứng giữa cũng khó xử vô cùng. Cũng vì mẹ chồng mà nhiều khi vợ chồng Hằng bất hòa. Nhiều lần Hằng làm căng đòi ra ở riêng, nhưng rồi lại bị chồng thuyết phục:
- Em cũng phải nghĩ cho anh, lẽ nào để mẹ sống một mình?
Thế là nó đành chịu, tiếp tục chung sống với mẹ chồng. Vào đêm sinh nhật Hằng, tự nhiên nó gọi điện rủ tôi đi cà phê.
- Bà ấy giằng chồng tao đi rồi. Bắt chồng tao chở đi thăm bà bạn nào đó ở bệnh viện, mà phải đi ngay hôm nay, thế mới điên chứ.
Lúc đầu nghe Hằng kể, tôi cứ nghĩ nó bức xúc mà nói quá lên. Nhưng vài lần đến nhà Hằng tôi cũng bị mẹ Hằng nhắc vì tội nói to hay để đôi bốt vướng lối ra vào. Từ đó, tôi cũng ngại đến nhà nó. Có việc thì ới nó ra cổng rồi về luôn. Tôi cũng phục vì sự nhẫn nhịn của nó. Nhưng rồi một ngày nó tuyên bố: Tao nghĩ kỹ rồi, lành làm gáo, vỡ làm muôi, nhịn thế đủ rồi.
Nó không nói sẽ làm gì nhưng nghe cái giọng tôi thấy nó quyết tâm lắm. Hai mẹ con cứ như ngồi trên chảo lửa, không ngày nào là không có chuyện. Kết quả trong một “chiến dịch phản công” của nó là vừa rồi, khi đang làm việc ở công ty, Hằng bị mẹ chồng gọi giật về. Nó liền đáp:
- Con đang bận.
Mẹ chồng cũng không dễ buông tha:
- Bận gì cũng phải bỏ đó mà về. Nếu không tối nay đừng có mà mong vào nhà.
Đến nước này thì nó chỉ còn có cách là gập cái laptop lại. Về đến nhà, Hằng không khỏi ngạc nhiên khi thấy xe chồng dựng sẵn ở cổng. Hóa ra là mẹ Hằng triệu hồi cả hai về. Hằng vừa bước vào, mẹ chồng đã sừng sộ:
- Đấy, con xem bây giờ vợ con nó còn đơm đặt cho mẹ đủ thứ chuyện. Mẹ cũng chẳng giấu diếm gì, dì Thanh vừa gọi mách với mẹ hết đó.
Chồng Hằng mặt đỏ gay quay sang hỏi vợ:
- Có đúng thế không?
Hằng rành rọt: Là em chủ ý thế. Thực ra em không muốn đưa chuyện nhà mình phô ra cho thiên hạ biết nhưng để mẹ một lần nếm trải cảm giác khi bị người khác chê bai, bêu rếu sau lưng sẽ bực mình thế nào.
Hai mẹ con lời qua tiếng lại với nhau. Chồng Hằng bực quá hét lên:
- Hai người cứ cãi nhau, tôi chịu hết nổi rồi.
Và thế rồi, chồng Hằng lao ra cổng nổ máy vù đi. Mẹ chồng Hằng giục
- Còn đứng đấy à, đuổi theo nó đi.
Hằng dấm dẳng: Cứ để anh ấy đi, đến con cũng chẳng chịu nổi nữa là
Rồi Hằng bỏ lên phòng. Không biết có phải mẹ chồng lo Hằng làm chuyện gì dại dột không mà một lát sau đã thấy bà đ.ập cửa:
- Cái xe để giữa nắng đấy, ra mà dắt vào đi.
Rồi lúc Hằng xách túi xuống đi làm mẹ chồng dịu giọng: Con nhớ gọi cho thằng Tú, xem nó đang ở đâu.
Kỳ thực thì Hằng đã gọi điện từ nãy. Chồng Hằng thấy Hằng lo lắng nên trấn an: Anh làm căng tý để cho mẹ… chột dạ ấy mà.
Hằng cũng nhân đà này “tấn công” mẹ chồng. Mời bà ngồi xuống ghế, Hằng cố nhỏ nhẹ:
- Con biết là ngay từ đầu mẹ đã không ưa con. Trong cuộc sống con cũng có những khi thiếu sót. Nhưng mẹ con mình đều là phụ nữ và cùng yêu chung một người đàn ông. Nếu không thể sống hòa hợp với nhau thì cũng nên vì người đàn ông mình yêu mà cố gắng. Mẹ con mình đừng hục hặc nhau nữa vì người khổ tâm nhất chính là con trai mẹ và là chồng của con…
Hằng tuôn một tràng, mẹ chồng không nói gì chỉ ngồi nghe. Không phải một sớm một chiều thay đổi nhưng dần dần mẹ chồng Hằng đã hiểu ra. Nhất là sau khi bà nằm viện, chồng Hằng đi công tác nước ngoài, Hằng một mình túc trực sớm hôm săn sóc. Trước mặt, mẹ chồng chẳng khen Hằng lấy một câu nhưng có người bệnh cùng phòng mách lại:
- Mẹ chồng cô bảo phúc bảy mươi đời mới có một cô con dâu như cô đấy.
Giờ mỗi khi bạn bè tụ tập, chẳng thấy Hằng ca thán về mẹ chồng nữa. Khi tôi tỏ ra ngưỡng mộ vì những “kế độc” của nó để chinh phục mẹ chồng, Hằng cười thật hiền:
- Độc trị độc hóa ra lại hay nhưng thật lòng mà nói đó là bất đắc dĩ thôi. Điều quan trọng để duy trì quan hệ hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu là cả hai phải có thiện chí hợp tác và mở lòng với nhau.
Theo Afamily
Khổ gần c.hết khi vợ ốm nghén!
Tôi giục nàng chiến đấu và tưởng tượng đến cảnh nàng ăn ngon thế nào, thì mũi nàng bắt đầu đ.ánh hơi từ mùi khói bát bún, mặt nàng nhăn lại và rồi nàng nói: "Hình như em hết thích ăn bún ốc rồi anh ạ. Cho em một bún bò thôi".
Tôi không nhớ hôm đó trời có đẹp lắm không, chỉ nhớ là vợ chồng chúng tôi đang lang thang dạo biển trong cái gọi là kỳ nghỉ mùa hè thì vợ từ nhà vệ sinh chui ra nhẹ nhàng tuyên bố: "Hai vạch rồi anh ạ". Tôi lúc đó đang bận dò kênh trên tivi nên đáp đãi bôi: "Ừ, chán em nhỉ, khách sạn 4 sao kiểu gì mà wifi chỉ có hai vạch". Vừa dứt lời, nàng đã rú lên: "Đồ chồng điên, hai vạch bầu ấy, em hình như có bầu với anh rồi".
Xong tôi như rớt từ không trung rớt xuống, gớm nàng lại còn nhấn mạnh từ có bầu với anh chứ, nàng làm như không nhấn mạnh câu ấy thì nàng có bầu với thằng hàng xóm chắc.
Vợ có bầu tức là tôi sắp lên chức bố. Điều này đúng là sự kiện mang có tính chất bước ngoặt. Đáng được gọi là long trọng hoan hỉ. Tuy nhiên, với tư cách là một bạn nhậu lâu năm với những ông bạn ham vui lấy vợ sớm, tôi bắt đầu hình dung ra những viễn cảnh đau khổ mà một thằng đàn ông có vợ mang bầu sắp phải đối mặt. Miệng thì cười đấy, mà tâm hoang mang cực. Nếu được chuẩn bị tâm lý, nhẽ tôi phải học theo phim Việt, chạy đến bế nàng lên (dù nàng quả hơi nặng) xoay vài vòng và hét lớn: "Anh hạnh phúc quá vợ ơi", sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống đệm, hôn âu yếm vài nhát rồi thở bù.
Dường như thấy được nét hoang mang trong mắt chồng, vợ à mà bây giờ sắp là mẹ của con tôi cũng có chút bối rối. Căn bản, dường như nàng cũng chưa chuẩn bị để làm mẹ một thiếu niên nhi đồng lắm.
Việc đầu tiên khi về đến tổ ấm là căn nhà đang diện trả góp tôi đưa vợ đi khám thai ngay. Chẳng còn gì phải bàn cãi, bác sĩ kết luận nàng đang mang trong mình giọt m.áu của tôi (dù giọt m.áu của ai thì cũng chưa chắc chắn lắm).
Ngày xưa chúng tôi có câu: "Chở vợ như chở hàng dễ vỡ, chở mẹ vợ như chở đồ cổ lâu năm". Bây giờ chở một cô vợ lại có thêm một sinh linh đang chờ thành hình trong bụng thì còn hơn cả hàng dễ vỡ, hơn cả đồ cổ lâu năm. Nhưng cực hình chưa sinh ra tư đó.
Nàng bắt đầu ốm nghén. Theo kinh nghiệm truyền đạt của các ông anh, phụ nữ có thai mà ốm nghén thì kinh khủng khiếp, nó không những thử thách tinh thần chịu khó vượt qua gian nan mà kinh hoàng hơn nó còn thử thách sự chịu đựng của những đức ông chồng sắp sửa làm bố.
Những lời dự báo bắt đầu thành hiện thực. Nhằm vào tầm 9 giờ đêm, nàng ỏng eo: "Anh ơi em thèm ăn bún ốc", tưởng gì, bún hải cẩu với sư tử mới khó chứ bún ốc quá đơn giản, sau đó tự tin dắt xe đưa vợ, à đưa vợ con ra phố ăn bún ốc.
Tuy nhiên tôi đã không lường trước được một thực tế rằng, bún ốc lại thường được bán vào buổi trưa, buổi sáng. Buổi tối thì vô cùng khan hiếm. Có quán tìm đến rồi thì cũng vừa hết nhẵn. "Không sao, để chiều lòng vợ thì có xới tung cả Hà Nội anh cũng lùng cho bằng được bún ốc cho em", tôi ngoái đầu trấn an vợ. Đáp lại, nàng áp đầu vào lưng tôi chao ôi là mãn nguyện. Trời không phụ công người, cuối cùng quán bún ốc còn những bát cuối cùng cũng được chúng tôi tìm ra. Tôi hiên ngang làm hoa tiêu dẫn đường đi trước, đoạn hùng hồn tuyên bố: "Cho hai bún ốc em ơi".
Kéo ghế cho nàng ngồi, bún ốc thơm lừng bê ra. Tôi giục nàng chiến đấu và tưởng tượng đến cảnh nàng ăn ngon thế nào, thì mũi nàng bắt đầu đ.ánh hơi từ mùi khói bát bún, mặt nàng nhăn lại và rồi nàng nói: "Hình như em hết thích ăn bún ốc rồi anh ạ. Cho em một bún bò thôi". Thôi xong, bình thường thì cái thái độ này không xong với anh rồi, cơ mà nhìn nàng xoa xoa cái bụng, tôi đành bấm bụng gọi thêm cho nàng một bán bún bò.
Chưa hết, nhằm vào một đêm trăng sáng nàng lay tôi dậy thật lực lúc đồng hồ đã chỉ sang thời điểm hơn 1 giờ sáng: "Anh ơi, em thèm ăn mận quá. Thèm chảy cả dãi đây này". Tôi khó nhọc trở người, định bật ra một câu c.hửi như thường lệ: "Giờ nào rồi mà còn thèm". Thì chợt nhìn sang thấy nàng đang xoa bụng nên kìm lại được.
"Vợ chờ nhé, anh sẽ kiếm mận về dâng vợ ngay". Vào lúc đó, thật khó có lý do nào để cho một quán bán hoa quả nào sáng đèn, nhưng kệ tôi cứ nhằm lấy những quán quen mà đ.ập cửa thật lực. "Ai mà chả phải trải qua thời điểm vợ nghén, nên ông chủ cũng sẽ thông cảm thôi", tôi tự trấn an mình và nhiệt tình đ.ập cửa.
Nhưng phải đến quán thứ 3 mới gặp được đấng quý nhân. Bà chủ quán nhìn tôi như một thằng vô gia cư tràn trề thương cảm. Thay vì cân mận cho khác, bà luồn tay bốc liền mấy quả dứ cho tôi như của bố thí không quên nói: "Lượn đi, nghén cũng chọn giờ mà nghén chứ". Dọc đường, tôi đang hình dung ra cảnh vợ hạnh phúc thế nào với thành quả của chồng đem về...nhưng than ôi về nhà đã thấy vợ ngon lành ngủ.
Đấu tranh mãi, tôi quyết định lay nàng dậy. Lý do là để nàng được thỏa cơn thèm rồi đi vào giấc ngủ cho ngon. Sau vài động tác lay nhẹ, nàng choàng tỉnh, tay dụi mắt như nàng công chúa ngủ trong rừng: "Em, bố cháu đưa mận về cho mẹ nó đây". Tôi mỉm cười sung sướng nói.
Đáp lại, nàng lại nện thân xuống giường ngon lành ngủ trước khi ném lại cho thằng chồng một câu: "Anh đi lâu quá, em hết thèm rồi".
Dù lúc đó nàng không hề xoa bụng, nhưng tôi tự hỏi mình cũng phải kìm chế. Cuộc chiến hẳn còn dài, sự nhẫn nhịn phải được tôi luyện trở thành chai sạn mới mong thành công. "Tất cả vì nhi đồng của cha", tôi tự trấn an mình như thế sau khi ăn hết đám mận mình vừa mua.
Theo Phunuvagiadinh
Nếu là phụ nữ thông minh, bạn hãy đọc và đừng bỏ sót từ nào Là phụ nữ, bạn phải học cách "tàn nhẫn", đối với những kẻ phụ bạc thì chẳng cần khoan dung, nếu không thể trả thù thì cũng đừng bao giờ tha thứ. Là phụ nữ, bạn phải học cách tỏ ra "lạnh lùng", chỉ đối xử tốt với những người tốt với mình. Là phụ nữ, bạn phải học cách "tuyệt tình", cái...