Kế độc
Sau đám cưới, vợ chồng tôi gom hết vốn liếng mua bán trái cây. Nhờ tằn tiện, từ vài thúng hàng ban đầu, cả hai dần có sạp hàng lớn.
ảnh minh họa
Quê tôi là vùng đặc sản xoài cát nổi tiếng, vợ bàn với chồng mua xoài, chở lên Sài Gòn bỏ mối cho thương lái. Chồng tôi còn đưa hàng ra các tỉnh phía Bắc. Công việc của anh ấy là tìm khách hàng, ký hợp đồng, tôi lo việc thu mua xoài, hướng dẫn người làm phân loại, đóng thùng.
Công việc làm ăn phất dần nhưng hình như có cái gì đó không ổn. Thấy chồng tiêu xài phung phí, tôi nhắc nhở thì chồng bảo “đàn bà biết cái gì, phải chi bạo người ta mới xem trọng”. Thân tôi cực khổ mà chẳng có tiếng nói trong gia đình. Điều tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra: chồng tôi có bồ. Anh dắt cô ta đi khắp nơi, trong khi tôi ở nhà làm việc vất vả. Vì mải lo ăn chơi, chồng tôi không còn sáng suốt trong kinh doanh, nhiều đơn hàng lỗ nặng. Đã vậy, nghe lời nhân tình, anh đòi ly hôn với tôi. Tôi khuyên can, năn nỉ anh ta hãy vì con, nhưng anh bảo chẳng còn cảm xúc gì với tôi, thậm chí còn thấy chướng mắt. Lòng tự trọng không cho phép tôi níu kéo thêm, đành cắn răng theo anh ta đến luật sư nhờ tư vấn việc ly hôn. Nghe bảo tài sản sẽ phải chia đôi, chồng tôi liền bỏ về. Một thời gian không nghe chồng đá động chuyện ly hôn, tôi tưởng anh đã suy nghĩ lại.
Chồng tôi có thuê một công nhân tên Nghĩa. Chú ấy siêng năng nên chồng tôi cho ở trong nhà để canh chừng hàng hóa. Một bữa, tôi đang ngủ thì chợt tỉnh giấc vì có người ôm choàng lấy mình. Mở mắt, tôi hoảng hốt khi thấy Nghĩa nằm trên giường. Tôi chưa kịp hỏi thì chồng tôi và một số người ập vào phòng. Anh ta nắm tóc tôi vừa đánh vừa chửi, bảo tôi lấy trai. Tôi ngồi chết lặng, không biện minh được gì bởi biết đó là âm mưu của chồng.
Ngày ra tòa ly hôn, tôi nghĩ mình không làm gì sai nên không có gì phải lo sợ. Không ngờ Nghĩa khai với tòa, chúng tôi có tình ý với nhau. Tiếp theo đó, chồng tôi trưng ra một mớ giấy nợ, chứng minh từ nhà xưởng cho tới mấy chiếc xe tải đều đã thế chấp, không còn khả năng chi trả.
Video đang HOT
Bị chồng ném đồ đạc ra đường, không cho vào nhà, tôi đành gạt nước mắt dắt hai con đi thuê nhà trọ. Tôi bán đôi bông tai và dây chuyền làm vốn, mua bán qua ngày để nuôi con. Một bữa, bất ngờ Nghĩa ghé nhà rồi sụp xuống xin tôi tha tội. Bởi phút tham lam, ích kỷ Nghĩa đã nhắm mắt nghe theo mọi sắp đặt của ông chủ. Nghĩa còn thú nhận, mớ giấy nợ kia cũng là đồ giả. Nghĩa nói nếu tôi kháng cáo, Nghĩa sẽ nói ra tất cả sự thật.
Tôi bàng hoàng và đau đớn đến phẫn uất. Tôi sợ sự độc địa, đúng hơn tôi ghê tởm chính con người mà hai con tôi vẫn bi bô gọi cha.
Nỗi căm phẫn khiến tôi như mụ mị, chưa kịp nghĩ mình sẽ phải sống tiếp như thế nào trong những ngày sắp tới. Nước mắt chảy ngược vào trong. Tôi trơ lì, chai sạn với cái khoảng không trước mặt… Chỉ đến khi nhìn xuống giấc ngủ của hai đứa trẻ, những giọt nước mới chảy dài chua xót…
Theo PNO
Tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì...
Kiên nói với tôi là anh rất bận nên không thể cùng tôi dự đám cưới đứa em họ. "Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà lúc nào bắt anh kè kè một bên hoài vậy?"- anh nói mà không cười như mọi lần. Anh cũng không hẹn sẽ đón tôi như những lần khác.
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì...
Những điều này giờ tôi mới ngồi nhớ lại chứ hôm đó tôi cũng không để ý. Cứ nghĩ anh có chuyện bận đột xuất. Nào ngờ anh lại đi với một người khác.
Tôi tình cờ phát hiện hôm cùng anh đi dự sinh nhật Lan Hương, cô em kết nghĩa của tôi. Hôm đó anh rất vui và đến sớm để đón tôi. Chính vì anh đến sớm nên phải chờ tôi sửa soạn. Cũng chính vì đến sớm nên tôi mới nhìn thấy vết son trên lưng áo anh. Dẫu cái dấu vết phản bội ấy chỉ mờ mờ nhưng với một người kỹ tính như tôi thì mờ hơn như thế tôi cũng phát hiện. Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.
Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.(ảnh minh họa)
Tàn tiệc, tôi bảo Kiên chở tôi đi chơi một vòng trước khi về nhà nhưng anh từ chối: "Anh còn nhiều việc phải làm". Tôi ngồi sau xe nên anh không thấy vẻ ấm ức trên mặt tôi, cũng không thể thấy một dấu hỏi to tướng trong mắt tôi. Nhất định tôi sẽ điều tra xem điều gì đang xảy ra với anh...
Thế nhưng tôi chưa kịp làm thì ba tôi bệnh. Suốt mấy tháng trời, tôi gần như phải ở hẳn trong bệnh viện để chăm sóc ông. Điều khiến tôi vô cùng cảm kích là suốt thời gian ấy Lan Hương đã luôn kề cận bên tôi; thậm chí tiền thuốc men cho ba tôi, em cũng nhất quyết đòi được chia sẻ với lý do "em là em của chị thì cũng là con của ba, em phải có trách nhiệm lo cho ba". Thú thật là lúc đó tình hình quẫn bách quá nên tôi phải đồng ý nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sau này sẽ tìm cách trả lại số tiền hơn 100 triệu đồng Lan Hương đã chi ra.
Ba tôi không qua khỏi. Mất mát quá lớn này cộng với một thời gian dài phải vất vả lo cho ba trong bệnh viện khiến tôi ngã gục. Những ngày này, nếu không có Lan Hương và Kiên bên cạnh, chắc tôi không thể nào gượng dậy... Tôi đâu biết rằng, họ đã ở ngay trước mặt tôi để làm chuyện bất chính.
Sau đám tang ba một tuần lễ, nhân lúc anh em trong nhà quây quần chuyện trò, anh hai tôi chợt nhớ ra: "Hôm đám ba, anh thấy thằng Kiên với con Lan Hương rất lạ". Tôi giật mình hỏi dồn: "Lạ là sao anh hai?". Anh bảo khuya hôm đó, lúc cả nhà tôi tụng kinh cho ba, anh có việc phải ra nhà sau thì thấy hai người từ trong phòng tôi bước ra. "Mới đầu anh nghĩ chắc hai đứa nó vô đó để lấy đồ đạc nhưng hôm sau để ý, anh thấy tụi nó nhìn nhau lạ lắm. Em không được chủ quan. Để lửa gần rơm, nó cháy hồi nào hỏng hay nghen".
Tôi giật mình, bất giác nhớ lại nhiều chuyện. Không lẽ người mà tôi nghi ngờ lại chính là cô em đã "cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em" của tôi? Cầu trời chuyện đó đừng xảy ra, nếu không, tôi làm sao chịu nổi sự phỉ báng này?
Cách đây 2 tuần lễ, tôi đến tìm Kiên. Gọi mãi không thấy anh mở cửa, tôi đành phải lấy chìa khóa dự phòng để tự vào. Kiên đang tắm. Điện thoại để trên bếp. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi luýnh quýnh chụp lấy chiếc điện thoại. Tôi định mở ra xem nhưng lại sợ anh bước ra bất tử, nhanh như chớp, tôi bỏ chiếc điện thoại vào túi xách, vội vã ra về.
"Cưng của em, ngủ ngon nhé", "Cưng ơi, nhớ em không?", "Cưng ngoan đi rồi em sẽ thưởng"... những tin nhắn từ số điện thoại lạ hoắc. Duy chỉ có một tin nhắn khiến tôi nghi ngờ: "Cưng cứ đi với chị, em chờ được mà". Tôi xem ngày giờ của tin nhắn ấy và nhớ ra hôm đó là ngày tôi hẹn Kiên lên thăm mộ ba tôi ở Bình Dương...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. (ảnh minh họa)
Tôi nhờ cô nhân viên gọi lại số điện thoại ấy, vờ như gọi nhầm và ghi âm lại giọng nói. Khi mở ra nghe lại, tôi bỗng thấy xây xẩm mặt mày. Đúng là giọng Lan Hương, cô em kết nghĩa, người bạn mà tôi đã tin tưởng như em ruột của mình. Mọi việc đã rõ ràng nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. Nghĩ tới anh, tôi lại thấy nghẹn ứ trong lòng. Còn với Lan Hương, tôi không biết phải làm sao? Tôi không làm điều gì sai trái với họ, sao nỡ phản bội lại lòng tin, tình yêu của tôi như vậy? Không lẽ trên đời này lại có những kẻ giả dối, trơ tráo được ngụy tạo sau lớp vỏ bọc tử tế, hiền lương như vậy? Tôi phải giành lại người yêu hay bỏ mặc anh ta chạy theo người con gái hạ tiện ấy? Có ai cởi bỏ dùm tôi những khúc mắc, đớn đau đang giằng xé trong lòng... Ngọc Linh
Theo VNE
Đã có người khác yêu em hơn anh! Anh à, em xin lỗi khi phải nói ra những lời này, những lời mà khi em nói, em đã rơi lệ. Em không còn muốn ở bên anh nữa, em không còn muốn được làm vợ anh, không muốn được dựa vào vai anh nữa. Không phải vì em không còn yêu anh, mà bởi vì quá yêu nên em phải chọn...