Im lặng là… tan vỡ!
Cùng nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống giúp vợ chồng hiểu và yêu thương nhau hơn.
“Khi yêu nhau, chồng tôi có nói ghét nhất là phải sống với người vợ lắm lời hay than thở, chính vì vậy khi cưới nhau rồi nhiều lúc gặp chuyện bực bội, khó khăn, tôi cũng không dám nói với chồng” – Chị D. (quận Gò Vấp, TP HCM) trả lời khi vị thẩm phán xét xử vụ ly hôn giữa chị và anh T. hỏi vì sao khi gặp khó khăn trong cuộc sống, chị không tâm sự cùng chồng?
Đồng sàng dị mộng
Chi D. kể: Vợ chồng chị là công nhân, lương chỉ đủ sống. Hằng tháng, chồng chị đều đưa lương cho chị tự lo liệu mọi việc. Khi mới cưới, chỉ có vợ chồng thì mọi việc đều ổn nhưng khi có 2 mặt con và vật giá ngày càng leo thang, chi phí gia đình luôn thiếu hụt. Đã vậy, vài ba năm, gia đình chị lại về thăm quê chồng ở Thanh Hóa một lần. Mỗi lần về, chị đều âm thầm vay mượn bạn bè, người thân rồi trả dần nhưng chồng chị không biết, cứ nghĩ tiền vợ mình dành dụm được. Hồi đầu năm, gia đình chị về mừng thọ bố chồng. Chị cứ nghĩ 6 anh em trong gia đình sẽ chung tay lo liệu, vậy mà chồng chị lên tiếng lo toàn bộ tiệc mừng. Chị can ngăn thì anh nổi giận, chửi vợ tính toán, lòng dạ hẹp hòi. “Giờ tôi rất mệt mỏi, tôi nghĩ ly hôn là giải pháp tốt nhất lúc này” – chị D. buồn rầu nói.
Video đang HOT
Gặp chị N. bên ngoài phòng tham vấn tâm lý của Nhà Văn hóa Phụ nữ TP HCM, chị tâm sự: “Mỗi ngày khi tan sở, tôi tất bật đi đón con, cơm nước, dọn dẹp, rồi dạy con cái học hành; chồng tôi thì luôn có lý do để về muộn. Hôm nào về sớm, anh ăn uống, đọc báo, xem tivi trong khi tôi không có phút giây nghỉ ngơi. Mỗi khi nhờ anh giúp việc nhà hay dạy con học, anh lại nói “đó là việc của đàn bà”. Đã vậy, gia đình chị sống chung với mẹ chồng, đôi khi giữa mẹ chồng nàng dâu có va chạm, chị tâm sự với anh. Chưa kịp nghe hết câu chuyện, anh đã nổi nóng rồi mắng chị. Sau những lần gặp “sự cố” đó, chị hạn chế tâm sự với chồng. Giờ thì chị bị stress, hay cáu gắt vô cớ.
Sau những lần gặp “sự cố”, người vợ thường hạn chế tâm sự với chồng (Ảnh minh họa)
Cần được chia sẻ
Sau phiên tòa, anh T., chồng chị D., chia sẻ: Trước đây anh khá vô tâm, không quan tâm đến việc nhà và cảm xúc của vợ. Vợ anh cũng ít khi than thở nên anh nghĩ mọi việc trong nhà đều ổn. Cho tới hôm vợ đưa đơn ly hôn anh mới bất ngờ nhưng lúc đó đang nóng giận và tự ái nên ký luôn. “Khi ra tòa, nghe lời nói của vợ, tôi mới hiểu bao năm chung sống, mình chẳng lo lắng được gì, một mình vợ phải gánh vác mọi việc trong gia đình. Tôi chợt nhận ra mình đã không hiểu nhiều về người phụ nữ bao năm sống bên cạnh. Cô ấy vui gì, buồn gì, bận rộn gì, gặp chuyện khó khăn gì… hầu như phải tự mình bươn chải. Trước đây, tôi cứ nghĩ mình lo đi làm, hằng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Giá như tôi sớm nhận ra vợ chồng nên chia sẻ mọi thứ trong gia đình để hiểu nhau hơn thì có lẽ gia đình tôi không đi đến bước đường này. Cũng may tòa bác đơn ly hôn để tôi còn có cơ hội sửa sai” – anh T. tâm sự.
Bà Nguyễn Bích Thủy, Chi hội trưởng Hội Phụ nữ tổ 110, phường 12, quận Gò Vấp, cho rằng: “Một đặc điểm của phụ nữ là dù vất vả mấy nhưng chỉ cần có lời nói, cử chỉ thể hiện sự quan tâm của chồng là quên hết mệt nhọc. Họ muốn được trò chuyện với chồng, còn đàn ông lại thường tìm sự yên tĩnh, thảnh thơi khi về với vợ con. Các ông chồng coi việc nhà, chuyện ứng xử giữa các mối quan hệ trong gia đình là chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm. Có người còn thấy bực bội, cáu gắt, thậm chí bỏ đi khi vợ muốn tâm sự, chia sẻ. Điều này khiến người vợ cảm thấy tổn thương, lại suy diễn rằng chồng không yêu, không quan tâm đến mình khiến vợ chồng ngày càng xa nhau”.
Theo VNE
Cả yêu và cưới vẻn vẹn có 1 tháng
Ai cũng giât mình trước tin tôi đi lây chông. Có gì đâu bởi ngay bản thân tôi còn thây ngỡ ngàng.27 tuôi, chưa môt lân có tình yêu song phương từ hai phía. Bao nhiêu lân vướng vào lưới tình là bây nhiêu lân rơi nước mắt chỉ vì tình cảm đơn phương hoặc vì mình yêu người ta quá nhiêu. Kêt quả nhân được chỉ là sự đau khô và chán nản. Tôi thâm trách ông trời sao bât công với tôi, trách sô phân bạc bẽo không cho tôi có được người tôi yêu, cứ đê tôi đau khô với tình cảm đơn phương.
Người ta nói, sô tôi tình duyên lân đân. Tôi cũng luôn bị ám ảnh bởi điêu đó và lo lắng cho tương lai của bản thân rât nhiêu. Chỉ sợ, con gái có thì, khi đã quá lứa, chưa tìm được người đàn ông nào đê yêu thương và tin tưởng thì đã già. 27 tuôi, bô mẹ thúc giục quá nhiêu vì tôi là con gái lớn trong nhà. Vì lo cho gia đình, lo cho bản thân, tôi quyêt định châp nhân lời đê nghị của bô mẹ, châp nhân gât đâu, nhân lời yêu người con trai mà bô mẹ mai môi. Tình yêu với tôi không còn quá quan trọng nữa, bởi tôi sợ những giọt nước mắt đau thương, sợ sự tìm kiêm, sợ yêu rôi lại bị thât bại. Tôi châp nhân lây người đàn ông không yêu, theo sự sắp đặt của gia đình. Tôi buông xuôi, phó mặc cho sô phân với hi vọng, lây chông vê rôi sẽ yêu thôi.
Người ta nói, sô tôi tình duyên lân đân. Tôi cũng luôn bị ám ảnh bởi điêu đó và lo lắng cho tương lai của bản thân rât nhiêu. (ảnh minh họa)
Anh hơn tôi 4 tuôi, cái tuôi người ta nói là cực kì hợp nhau cả vê cung và sô. Vì thê bô mẹ tôi mới châp thuân. Hai người đêu có công ăn, viêc làm ôn định, đêu đên tuôi cân xây dựng gia đình, thê là lây. Từ quen nhau, yêu nhau và đên khi châp nhân lời câu hôn của anh chỉ vẻn vẹn có 1 tháng.
Ai cũng giât mình trước tin tôi đi lây chông. Có gì đâu bởi ngay bản thân tôi còn thây ngỡ ngàng. Tôi sợ cái ngày làm cô dâu, sợ ngày làm vợ, sợ cảnh sông chung nhà chông và đôi diên với bao khó khăn trước mắt. Nhưng sô phân đã an bài, tôi phải châp nhân. Sẽ chẳng có tình yêu nào đên, sưởi âm được trái tim tôi nữa, vì bao năm tháng qua, trái tim tôi đã đau đớn quá nhiêu, lạnh giá, đóng băng rôi. Tôi không muôn đê nó phải chịu thêm sự đau đớn nào nữa.
Chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ làm cô dâu. Người ta nói, con gái làm cô dâu phải thât xinh đẹp, phải thât hạnh phúc. Nhưng tôi không biêt mình có xinh, có hạnh phúc không. Bao nhiêu lân muôn sông đôc thân, muôn từ bỏ tât cả, muôn ôm mông tình cũ, nhưng cuôc sông đâu như ý. Không chỉ sông cho bản thân, còn sông cho bô mẹ, gia đình và những người đặt niêm tin vào mình nữa.
Giờ đây, tôi chỉ biêt hi vọng, biêt mong chờ vào người chông tương lai. Mong rằng, anh sẽ là môt người chông tôt, yêu thương tôi và sẵn sàng sưởi âm trái tim băng giá của môt đứa con gái đã quá đau khô vì tình.
Theo Eva
Chồng bất lực, tôi mới ngoại tình Tôi không thê sông cùng môt người chông mà cả năm không dám đả đông tới chuyên &'chăn gôi'.... Thê nên, đừng ai trách tôi, nói tôi là người đàn bà phụ bạc, là kẻ lăng nhăng, vô liêm sỉ. Nêu bạn đặt địa vì vào tôi bạn sẽ hiêu, tại sao tôi trở nên thê này. Tôi vôn là môt người phụ...