Im lặng là tận cùng của tổn thương
“Nếu một mối tình chỉ xuất phát từ một phía, thì cần đánh cược khoảng thời gian bao nhiêu là đổi được một kết thúc trọn vẹn?”
Tôi tự hỏi: nếu một mối tình chỉ xuất phát từ một phía, thì cần đánh cược khoảng thời gian bao nhiêu là đổi được một kết thúc trọn vẹn?
…
Sáng nay khi bầu trời vừa hửng nắng, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ người quen:
- Em có đang bận gì không? Cafe nhé.
- Được anh. Tầm 9h em có mặt. Cafe Hẻm, dưới chân cầu Hoàng Hoa Thám.
- Ừ em. Hẹn gặp em sau.
Dứt lời, tôi chỉ còn nghe tiếng tút vì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Video đang HOT
“Lạ nhỉ. Mọi hôm nếu có đi cafe thì nhỏ Loan thì luôn là đứa chủ động gọi rủ chứ?” – Tôi nhăn mặt buột miệng tự hỏi vì đây là lần đầu tiên bạn trai của Loan – nhỏ bạn thân từ thời sinh viên, chủ động gọi rủ tôi cafe.
Tôi tặc lưỡi, nhưng cũng nhanh nhẹn chuẩn bị để kịp giờ hẹn.
…
9h. Tôi rảo bước vào quán cafe có hai hàng cây xanh dọc lối đi, vẫn vài bản nhạc quen thuộc chẳng mấy xa lạ với một đứa khách ruột như tôi.
- Loan đâu anh?
Tôi khựng lại, có chút ngần ngại vì chỉ có bạn trai của cái Loan. Lấy làm lạ vì vốn dĩ hai người luôn dính nhau như sam trong tất cả các cuộc hẹn cafe với tôi.
- Anh và Loan chia tay rồi.
- Tại sao? – Tôi vội vàng kéo ghế, ngoảnh mặt nhanh hướng về phía cô bé nhân viên đang chờ tôi xem menu gọi nước – Một ly cam!
- Anh và cái Loan dạo gần đây cãi nhau rất nhiều. Bởi cô ấy càng lúc càng ghen tuông vô lý, mặc cho anh có giải thích bao nhiêu lần. Ngày trước, anh chỉ nhắn tin hỏi thăm sức khỏe người yêu cũ, cô ấy nổi quạu với anh mấy ngày liền, sau đó lại đùng đùng khó chịu khi thấy anh khen cô bạn chung chỗ làm dễ thương. Anh nói với cô ấy anh chẳng có ý gì cả, chỉ là mối quan hệ người yêu cũ và đồng nghiệp. Cô ấy khóc rất nhiều, rồi thì cũng chịu bỏ qua cho anh. Từ đó trở đi, bất cứ lúc nào anh dính dáng đến một đứa con gái nào, bất kể là ở vị trí hay trong một mối quan hệ nào, cô ấy cũng cáu gắt, rồi bỗng dưng đột ngột im lặng. Dần dà, anh cảm thấy tụi anh không còn thấu hiểu được nhau nữa, nên anh quyết định dừng lại.
- Anh đã nghĩ kĩ rồi chứ? – Tôi nhíu mày hỏi.
- Anh nghĩ kĩ rồi.
Tôi nắm chặt bàn tay mình. Vốn dĩ, đó chẳng phải là câu trả lời tôi muốn nghe từ anh ta. Im lặng hút một hơi nước cam còn vị ngọt của đường. Tôi từ tốn nói:
- Nếu anh đã có quyết định của riêng anh thì chuyện hai người, em không can thiệp. Chỉ có đôi lời cần nói với anh. Em và cái Loan chơi thân với nhau từ thời tụi em còn sinh viên, bản tính nó, hơn ai hết, em hiểu. Em và nó, giống nhau ở chỗ, hai đứa đều quan niệm sau chia tay, tuyệt đối sẽ chẳng có mối quan hệ nào bất kể là anh em, hay bạn bè. Bởi những mối quan hệ như thế với người cũ có khác gì mối quan hệ tình nhân đâu? Vốn dĩ đã mập mờ, lại còn chẳng rõ ràng. Phụ nữ, chẳng ai đủ bao dung hay cao thượng nhìn người thương của mình sau chia tay còn dính dáng đến người thương cũ. Thêm nữa, phụ nữ chúng em, có thể không trở thành nữ hoàng trong mắt người đời, nhưng lúc nào cũng mong cầu mình có thể là công chúa trong lòng người đàn ông mình yêu thương nhất. Anh khen cô đồng nghiệp của anh như thế, anh có nghĩ đến cô gái ngày ngày bên anh sẽ chạnh lòng? Cô ấy đã đánh cược cả tuổi thanh xuân để đổi lấy mọi điều tốt đẹp nhất cho anh, quên mất cả việc phải chăm chút cho bản chính bản thân mình, mặc kệ ngoài kia bao nhiêu người cần cô ấy, cô ấy chỉ cần một người thương duy nhất là anh. Cô ấy khóc rồi bỏ qua mọi thứ cho anh. Bởi cô ấy thương anh và cần anh. Nhưng anh vốn đã quên mất rằng, với phụ nữ, một khi thương tổn đủ lớn, sâu nặng cách mấy cũng trở nên vô nghĩa. Cô ấy im lặng với anh, vì cô ấy đã quá mỏi mệt. Anh cứ nghĩ xem, một đôi vai nhỏ bé, gánh làm sao hết những nhọc nhằn tình ái. Chưa kể vết sẹo ban đầu anh mang đến còn chưa được chữa lành?
Dứt lời, tôi đứng dậy cáo lỗi ra về. Vốn là phụ nữ, tôi hiểu những gì cái Loan đã trải qua, những giọt nước mắt bất chợt rơi xuống thay cho sự đồng cảm, tôi giấu vội…
Từ lần đó, tôi chẳng bao giờ gặp lại anh ta, cũng nghĩ hẳn anh ta đã có một mối quan hệ mới. Nhưng trong thâm tâm, chưa lúc nào vơi bớt chút nghĩ suy. Phụ nữ, nặng lòng vì dăm ba điều cỏn con không đáng, là chuyện thường tình!
Tôi nhận ra rằng thật chất, khi yêu, chẳng ai muốn mình trở thành kẻ bị ép buộc, nhưng vẫn luôn mong cầu đối phương phải có sự tự nguyện. Phụ nữ nào cũng đều khao khát người đàn ông mình yêu dẫu bên ngoài có trăm vạn người kề, vẫn biết đâu là giới hạn và điểm dừng, vẫn nhớ bên cạnh vốn đã có một mối tình thâm. Đàn ông, sai lầm ở chỗ khi thấy người phụ nữ mình yêu lặng thinh, lại nghĩ đó chính là biểu hiện ngoan ngoãn.
Phụ nữ, có cái tôn của phụ nữ. Lặng thinh, không đồng nghĩa với việc chấp nhận đàn ông dửng dưng thản nhiên phạm sai lầm, mà lặng thinh, chính là chấp nhận cho bản thân thời gian, chờ đến lúc đủ tuyệt vọng, rồi buông tay!
Thế thôi.
Theo Guu
Bạn gái giận dỗi mỗi khi tôi chậm trả lời tin nhắn của em
Tôi nói em trẻ con thì em lại thách thức tình cảm với tôi, làm tinh thần cả hai mệt mỏi.
Tôi 22 tuổi, sinh viên năm thứ tư, em hơn tôi một tuổi. Chúng tôi quen nhau qua một lần gặp gỡ tại nhà người bạn chung, hôm đó tôi đã chủ động tán tỉnh em. Sau 4 tháng tìm hiểu, em nhận lời yêu của tôi và chúng tôi đã chính thức yêu được 4 tháng. Cả hai đều trải qua một mối tình trước đó.
Chúng tôi có gia đình khá giả, nhà đẹp, được ăn học đầy đủ và giờ vẫn sống chung với cha mẹ. Ở trường, tôi là sinh viên học lực giỏi, thường xuyên được khen thưởng mỗi học kỳ. Giờ tôi đang thực tập tại một viện nghiên cứu. Em là cô gái dễ thương, xinh xắn, không quá cao và khéo nấu ăn. Em đang làm việc trong công ty tư nhân của người quen, có những ngày 17h em được về nhưng cũng có khi 19h mới xong. Em rất thương tôi, mỗi khi đi shopping, em hay mua quần áo, phụ kiện tặng tôi. Tôi nhận những món đồ ấy nhưng rất ngại vì mình chưa kiếm ra tiền. Ngoài ra, em còn hay nấu đồ ăn để gửi cho tôi. Mỗi khi hẹn hò, em là người sành ăn nên giúp tôi biết thêm những món ăn, hàng quán mới. Với tôi, em là một cô gái tuyệt vời.
Ảnh minh họa.
Từ khi tìm hiểu đến giờ, mỗi tuần tôi chở em đi làm 1-2 lần, cùng nhau ăn sáng để khăng khít tình cảm. Những ngày ấy, tôi phải lái xe hơn 50km để còn quay về trường học nhưng không bao giờ mệt mỏi. Lúc mới yêu nhau, em hay trách tôi nhắn tin, gọi điện trễ quá làm em phải chờ đến buồn ngủ, do tôi có thói quen tập trung đi học, đi làm xong cả ngày mới chat với người yêu nên chỉ liên lạc sáng sớm và tối trước khi ngủ. Em trách vậy và tôi đã sửa chữa bằng cách liên lạc với em sớm hơn mỗi tối. Lần khác, tôi chở em vào tận nhà buổi tối rồi quay về mà nhắn tin trễ thì em trách tôi không quan tâm em nghĩ gì, tôi khắc phục bằng cách luôn nhắn tin khi về. Có lần, tôi với đám bạn cùng lớp rủ nhau đi du lịch các tỉnh miền Bắc vài ngày và tôi cho em biết 3 ngày trước khi đi, em liền trách tôi vô tâm, không quan tâm người khác.
Lần gần đây, em đi chơi về và nhắn tin hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào? Tôi trả lời em nhưng chưa hỏi cụ thể em đi đâu, với ai, thế là em giận và trách tôi. Hôm ấy, tôi ở nhà buổi chiều và đang phụ giúp ba mẹ, tôi vừa làm việc vừa nhắn tin cho em nên có lúc em đợi tin nhắn 5 phút, vậy mà em cũng trách. Sau đó, tôi giải thích lý do thì em nói tại sao không nhắn em biết tôi đang bận việc, rằng việc cỏn con ấy mà không làm được, rồi còn tự suy diễn rằng tôi nghĩ em là người nhỏ nhen đang chiếm thời gian của tôi với gia đình. Rồi em muốn im lặng, những lần trước tôi phải xuống nước xin lỗi và kiếm trò vui để làm hòa với em. Tôi nói em trẻ con thì em lại thách thức chuyện tình cảm với tôi, làm tinh thần cả hai mệt mỏi. Tôi được biết là người yêu cũ của em không đi học đại học, chỉ làm việc cho ba mẹ ở nhà nên rảnh rỗi và nhắn tin cho em thường xuyên hơn so với tôi bây giờ. Tôi vô tâm hay em trẻ con quá? Tôi nên giải thích với em như thế nào? Xin cám ơn.
Theo Ngoisao
Ba mẹ bạn gái phản đối chúng tôi vì sợ lễ Tết cô ấy không được về thăm nhà Cả hai chỉ muốn nhận được sự ủng hộ để cùng nhau xây dựng tương lai, chứ cứ như thế này thật sự rất mệt mỏi. ảnh minh họa Tôi 29 tuổi, nhà ở Sài Gòn, có công việc ổn định với mức lương trên dưới 15 triệu đồng/tháng. Bạn gái tôi 25 tuổi, làm kế toán ở một công ty nước ngoài...