Im lặng để yêu
Để khỏa lấp cô đơn, rạn vỡ, nghi ngờ, người ta dùng lời nói. Để yêu nhau vẹn nguyên, tha thiết một đời, một ngày hay chỉ một giây khắc, người ta tặng nhau khúc lặng im.
Khi nhìn nhau mà không hiểu, khi ngắm những mắt biếc, môi cười, những miên man chân dài, những rãnh ngực sâu hút vẫn không thấy gì ngoài phù phiếm nhan sắc, người ta bày biện bàn tiệc nói cười. Câu thiệt, câu đùa, chữ được, chữ mất cứ nối tiếp nhau đưa đẩy giết thời giờ để đỡ loay hoay nghĩ “ta là ai, và nàng/gã là ai trong cuộc đời mình”, để khua tay múa mồm đảo mắt, thay vì chỉ ngắm chằm chằm mang tiếng vô duyên.
Khi không dám chạm một ánh mắt thật lâu, vì không thoải mái, vì ngại, vì chán, vì sợ ngã vào đó rồi không tìm nổi lối ra, người ta kiếm chuyện thật nhiều. Tưởng giãi bày đã đời, hóa ra mình chỉ vu vơ nói với riêng mình. Vì lúc lời nói tràn môi, mình ngó trời, ngó đất, ngó khuôn mặt người đối diện rồi lại quay quắt ngó đôi bàn tay mình bơ vơ buồn. Buồn tới mức chẳng nhớ nổi người ta nói lại gì. Nói và nghe rất nhiều nhưng ngơ ngác không hiểu bởi chưa từng nhìn vào mắt nhau thật thà quan tâm.
Khi rơi vào vực thẳm cô đơn, ngồi cạnh nhau vẫn chưa bớt lạnh, người ta vịn vào lời nói. Tiếng than vãn, trách móc và khoe khoang, tâng bốc chuyện đời, chuyện người, chuyện mình huyên náo. Tiếng cười đùa, hát hò huyên náo. Đến tiếng thở dài cũng huyên não. Hai người huyên náo ngồi cạnh nhau. Mà thấy cô đơn.
Khi nghi ngờ, vụn vỡ niềm tin, người ta phân bua, giải thích bằng triệu triệu lời nói sáo rỗng và vô duyên. Trái tim thì giản đơn không lời. Nhưng lí trí ồn ào, lí trí mệt nhọc phân tích lời trót lưỡi đầu môi, thấy rối rắm tơ vò, không biết đâu là thực là hư.
Video đang HOT
Không hiểu, không tin tưởng, không nối dài nổi chữ thương, mới phải nói thật nhiều. Còn yêu nhau đậm sâu, người ta chỉ lặng im ở cạnh nhau. Một ánh mắt lặng im cũng đủ nhận ra niềm vui, nỗi buồn. Cái nắm tay lặng im cũng đủ xoa dịu hết muộn phiền, cô đơn. Một cái ôm lặng im cũng đủ tin tưởng, thứ tha mọi lỗi lầm. Giọt nước mắt lặng im lăn dài cũng đủ khiến hai người thổn thức vì đau và vì quay quắt nhớ.
Liệu ta sẽ gắn bó dài lâu hay hẹn hò thoáng chốc như mưa qua trảng gió? Liệu ta sẽ luôn râm ran chuyện trò hay suốt đời lãnh đạm? Liệu ta hạnh phúc, giàu sang hay sẽ khắc khổ vì nhau? Những câu hỏi đó không quan trọng bằng: liệu có bao nhiêu khoảnh khắc ta im lặng yêu nhau?
Lúc cùng nhau đi giữa dòng người vội vã mà thấy như trái đất ngừng quay, thời gian ngừng trôi, lúc nín thở trao đôi nhẫn cưới, lúc ở trên giường ta khóc vì lần đầu trao và nhận cái ngàn vàng ngàn năm ám ảnh, lúc bàng hoàng nhìn nhau lần cuối rồi chia tay ở cổng tòa án ly hôn, lúc nhắm mắt xuôi tay ta hốt hoảng nắm tay nhau níu lại,…Chắc đã từng có lúc ta im lặng yêu nhau.
Theo Ngôi Sao
Thành phố này nhỏ thế, mà sao anh mất em
Em đã mất bao lâu để quên anh? Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm?
Anh trở về nơi góc phố xưa. Kỉ niệm giờ đã đóng một màu rêu phong. Những con phố như co mình lại trong giá lạnh hoặc có thể là khép mình vì không nhận ra anh. Anh đã đi quá xa nơi này, xa em, xa những kỉ niệm ngọt ngào ngày hai đứa chung đôi. Vì thế khi anh về, con phố ấy bỗng hóa thành xa lạ. Và em cũng trở thành người dưng.
Những ngày mùa đông năm ấy, anh nắm tay em, thổi vào lòng bàn tay hơi thở để xua tan đi cái gái lạnh. Em nhìn anh hạnh phúc. Em chủ động ôm chầm lấy anh. Em nói em sẽ không bao giờ buông cánh tay ngay cả khi chúng ta có giận hờn. Kí ức đó, chẳng bao giờ anh quên. Nhưng ngày hôm nay quay lại, anh đưa tay ôm lấy chính mình. Vì em đâu còn chờ anh nơi đó.
Con phố này trước đây thân quen quá đỗi giờ mọi thứ trở nên xa lạ. Anh lạc lõng trong từng ngõ ngách để tìm em. Nhưng em đâu còn ở đó. Em đã bước sang một con đường mới, con đường không có bóng hình anh. Anh đã muốn hét lên để tìm em trong nỗi đau tột cùng. Vậy mà anh chỉ biết im lặng bởi vì, chính anh, chính anh chứ không phải ai khác đã buông tay em.
Anh đã ra đi đường đột quá, anh đã gieo vào lòng em những nỗi đau vì thế anh buộc phải tàn nhẫn tới cùng vì anh không thể khiến em thêm hi vọng. (Ảnh minh họa)
Người ta nói với anh rằng, sau khi anh đi, em đã đứng đợi anh ở những con đường quen thuộc ấy. Em đợi trong vô thức, trong đớn đau. Nhưng họ cũng nói em không hề hận. Ngay cả tới khi em quyết định quên anh em cũng không một lời oán thán. Phải chăng vì tình yêu sâu sắc đó của em mà ở một phương trời mới anh đã không thể mở lòng để yêuai.
Ngày anh đi, mọi người nói với anh rằng cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua. Anh rồi sẽ quên em, sẽ yêu người con gái khác. Anh trốn chạy, anh tắt mọi liên lạc để không nhớ về em. Giấc mơ một cuộc sống giàu sang nơi xứ người khiến anh từ bỏ thứ tình yêu đầu đời trong trắng của hai ta. Có đôi lúc, một mình đi trên những con đường vắng nơi đất khách, anh đã nhớ em đến cồn cào. Không biết bao lần anh muốn gọi điện cho em, muốn nhắn cho em vài dòng nhưng anh không đủ can đảm. Anh đã ra đi đường đột quá, anh đã gieo vào lòng em những nỗi đau vì thế anh buộc phải tàn nhẫn tới cùng vì anh không thể khiến em thêm hi vọng.
Em đã mất bao lâu để quên anh? Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm? (Ảnh minh họa)
Anh từng nghĩ đau đến mấy rồi anh cũng sẽ quên. Anh đã lên kế hoạch cho việc gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài và kiếm một người vợ. Nhưng anh không làm được. Anh yếu đuối hơn anh nghĩ. Cuối cùng anh quay trở về, không phải để tìm em mà để tìm lại chính con người mình. Anh biết, giờ em đã bình yên bên một người đàn ông khác. Quá khứ đã ngủ yên trong em. Nhưng anh vẫn phải quay về để cảm nhận được nỗi đau mà năm xưa em một mình gánh chịu. Có lẽ điều đó sẽ giúp anh nguôi ngoai đi phần nào. Nhờ thế, biết đâu, trái tim anh có thể yêu lại một người khác ngoài em.
Đêm nay, con phố này lạnh lắm. Một mình anh nhớ em, như biết bao đêm mà em đã từng khóc thầm trong tuyệt vọng khi anh ra đi. Em đã mất bao lâu để quên anh? Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm?
Theo Ngoisao.vn
Là gái trinh nguyên, em không muốn "vượt rào" trong tình yêu Em thực sự băn khoăn về cách nghĩ 'một nửa tình yêu là quan hệ' của bạn trai. Mọi người có tin vào tình yêu từ lần đầu tiên gặp không? Em đã như vậy đó. Em là sinh viên năm nhất nhưng không mơ mộng và ngây thơ lắm, thậm chí em thấy suy nghĩ của mình có phần chín chắn dù...