Im đi, đồ tồi!
Hưng sẽ mãi mãi là bạn trai lí tưởng trong mắt mọi người. Còn với Hoài, đó là một kí ức đầy đau thương nhưng cô không vì thế mà chối bỏ!
Hưng ném vào mặt Hoài một tập tiền, ngay cả ánh mắt anh cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại:
- “Chỗ đó đủ không?”
- “Đủ cho điều gì?”
Nước mắt Hoài bắt đầu không ngừng chảy. Cô cảm nhận được những lời cay đắng mà Hưng sắp nói. Cô không muốn tin đó là sự thật nhưng dự cảm về điều đó vẫn cứ xảy ra:
- “Đủ cho việc phá cái thai. Vẫn chưa đủ à? Bao nhiêu thì với em thì đủ? Nói đi, rồi cho tôi số tài khoản, tối về tôi sẽ chuyển cho. Tôi không mang đủ tiền mặt ở đâu. Cứ yên chí, tôi nói là làm. Ăn bánh trả tiền, không quỵt đâu mà em sợ”.
Anh ta dùng tiền để chối bỏ những trách nhiệm của một người đàn ông cần phải có. Đớn đau thay, cô lại đem lòng yêu hắn ta, yêu thật lòng. (Ảnh minh họa)
Hoài chết cay chết đắng nghe từng lời Hưng nói. Người đàn ông từng có thời ôm lấy cô vào lòng thề thốt: “Đời này hạnh phúc lớn nhất mà anh có được chính là được em yêu”. Vậy mà giờ đây, khi cái tin được là bố đến với anh ta, anh ta coi nó như một món nợ. Anh ta dùng tiền để chối bỏ những trách nhiệm của một người đàn ông cần phải có. Đớn đau thay, cô lại đem lòng yêu hắn ta, yêu thật lòng.
Hoài để mặc số tiền trên bàn, lặng lẽ quay đi, bỏ mặc anh ta đứng phía sau đang hút điếu thuốc và thả vào không khí những lời khói bằng điệu bộ khinh đời nhất có thể:
- “Cô em chê ít tiền à? Cao giá gớm nhỉ. Đừng cố làm ra vẻ thanh tao, nhận lấy đi, dù sao nó cũng giúp em được ít nhiều. Màn kịch này anh xem chán rồi, lắm cô còn diễn đạt hơn em ấy chứ. Cô nào chẳng nói yêu tôi, sẽ giữ đứa con này, không cần đến tiền của tôi. Nhưng sau khi quay đi giống cô hôm nay, chỉ đúng một tuần sau lại mò đến năn nỉ tôi đưa cho số tiền lớn hơn chút nữa rồi sẽ bỏ đứa bé. Còn cô định khi nào quay lại và số tiền giúp cô hài lòng là bao nhiêu? Nói luôn đi cho tiện” – Hưng nói bằng giọng điệu của kẻ có tiền, vô lại và Sở Khanh nhất có thể.
Video đang HOT
- Bốp!
Hoài dang thẳng cánh tay tát mạnh vào gương mặt người đàn ông mà cô hết lòng yêu thương ấy. Cái tát như trút mọi nỗi đớn đau, sự tủi hờn và tình thương với đứa con đang lớn dần lên trong bụng cô. Vậy là quá đủ để cô hiểu con người anh ta ra sao:
- “Anh định trả tiền cho tôi ư? Anh định trả bao nhiêu cho giọt máu này của anh? Hãy cầm lấy tiền và vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Yêu anh là một sai lầm và sai lầm này của tôi là vô giá. Anh sẽ chẳng bao giờ đủ tiền để mua nổi nó đâu”.
Hưng sẽ mãi mãi là bạn trai lí tưởng trong mắt mọi người. Còn với Hoài, đó là một kí ức đầy đau thương nhưng cô không vì thế mà chối bỏ! (Ảnh minh họa)
Hoài đanh thép nói lại người đàn ông coi mình chỉ như một món hàng dù rằng với cô anh là đã từng là tất cả. Hưng vẫn giữa điệu cười không mấy tử tế:
- “Để rồi xem, cô can đảm đến mức nào. Tất cả những cô gái tôi gặp đều muốn dùng cái thai để bước chân vào gia đình tôi, được cùng tôi sở hữu số tài sản khổng lồ mà tôi có. Và cô chắc cũng không phải là ngoại lệ.”
Hoài quay đầu nhìn Hưng rồi chợt phá lên cười:
- “Anh thật đáng thương. Một kẻ sống mà không bao giờ có niềm tin như anh sẽ chỉ mãi là cô độc mà thôi”.
Hoài vội vã ra về, bỏ lại sau lưng một mình Hưng với những suy nghĩ miên man. Hắn tin, vài ngày nữa thôi, khi hắn không liên lạc, Hoài sẽ lại tìm đến hắn và năn nỉ. Khi ấy, hắn chỉ tốn thêm một ít tiền để làm hài lòng người đàn bà đã từng có tham vọng lấy hắn làm chồng. Vậy thôi…
1 tháng sau
Hưng bắt đầu thấy nhớ nhung và hoang mang khi Hoài không tìm anh mà bặt vô âm tín. Thậm chí Hưng cũng không còn có thể liên lạc được với Hoài. Từ trong tâm khảm, Hưng cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời. Anh dường như đã hiểu, điều mà Hoài cần là tình yêu với anh chứ không phải vật chất, của cải như biết bao cô gái khác đã từng chủ động theo đuổi anh.
Hưng không bao giờ biết rằng, đứa con trong bụng Hoài vẫn lớn lên từng ngày dù chỉ có tình yêu từ mẹ nó. Hoài quyết định giữ con lại dù không chồng mà chửa. Sai lầm là do cô, cô không thể nào trút mọi sai trái ấy lên một hài nhi bé bỏng là con mình. Nhưng Hoài sẽ giấu kín chuyện này. Hưng sẽ mãi mãi là bạn trai lí tưởng trong mắt mọi người. Còn với Hoài, đó là một kí ức đầy đau thương nhưng cô không vì thế mà chối bỏ!
Theo VNE
Cuộc tình này ngu ngốc quá!
Đã đến lúc cô cần tỉnh cơn u mê để quay về với thực tại. Người đàn ông đó không dành cho cô.
Thảo trở về nhà, nhìn vào khoảng không gian lặng vắng mà lòng buồn tê tái. Từ bao giờ, cô chấp nhận cảnh sống này? Từ bao giờ cô lại tự cho mình bằng lòng với một cuộc sống già nhân ngãi, non vợ chồng với người đàn ông có vợ ấy? Cô cũng không biết nữa. Có lẽ vì cô yêu, một tình yêu cuồng nhiệt nhưng mù quáng!
Thảo bấm điện thoại gọi liên hồi cho anh nhưng không có ai bắt mắy. Tiếng kêu tút tút làm cô cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Cô tuyệt vọng và mệt mỏi, cô muốn có anh bên cạnh lúc này, được anh ôm vào lòng. Nhưng khốn nỗi thay, có lẽ giờ đây anh đang ôm một người đàn bà khác. Một người đàn bà được công nhận bởi pháp luật, gia đình - vợ anh! Còn cô, chỉ là người thứ ba mà thôi.
Chỉ còn mình Thảo trong căn nhà rộng thênh thang nên cô càng thêm cô đơn. Đã hơn 2 năm rồi, cô vẫn không quen được với việc anh không đến mỗi khi cô cần. Căn nhà này sẽ bất chợt có anh xuất hiện khi anh trốn được vợ, khi vợ anh đột xuất đi đâu đó. Đấy là những phút giây hạnh phúc nhất với cô. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ cần được lao vào vòng tay anh là cô quên hết mọi tủi hờn trước đó.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ cần được lao vào vòng tay anh là cô quên hết mọi tủi hờn trước đó. (Ảnh minh họa)
Thảo đẹp và giỏi giang. Ai cũng thắc mắc tại sao cô không yêu, không lấy chồng. Thảo muốn lắm, cô khao khát điều đó hơn bất cứ ai nhưng nó sẽ mãi chỉ là một giấc mộng không thành vì người đàn ông cô yêu đã không thuộc về cô. Cô đến quá muộn và chấp nhận là kẻ đến sau. Thảo biết mình ngu ngốc, nhưng tình yêu cứ như có phép bù mê thuốc lú khiến cô không tài nào cưỡng nổi.
Khi đến với anh, Thảo là một cô gái còn trong trắng, trong trắng thực sự. Anh nói dối rằng anh chưa có vợ khiến cho cô si mê và yêu say đắm. Chỉ tới khi tình yêu đó ăn sâu vào tim, không tài nào gỡ bỏ được Thảo mới hay biết mình là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình người khác. Anh khóc lóc, xin lỗi và cầu mong cô tha thứ. Vì quá yêu cô nên anh mới phải lừa dối như vậy.
Thảo đã từng ghê tởm những lời biện hộ đấy. Anh vẫn đang hạnh phúc bên vợ con bởi nếu không hạnh phúc tại sao anh không giải thoát cho chính mình? Chí ít là dù không hạnh phúc nhưng đó là cái mà anh cần. Anh đã không bỏ chị ấy mặc dù anh luôn nói: "Quá yêu em" với Thảo. Nhưng Thảo đã yêu mất rồi. Một tình yêu mù quáng đến mức cô tìm mọi cách để bao biện cho những hành động của anh. Cô cho rằng nó là vì con nên anh mới không ly hôn, còn tình yêu là anh dành cho cô chứ không phải người vợ ấy.
Cô đã sống với giấc mộng đó, chấp nhận là một người đàn bà giấu mặt sau lưng anh. Ai bảo cô yêu người có vợ? Hơn 2 năm trôi qua, Thảo quen dần với việc khi nào anh cần đến cô, anh sẽ đến. Còn nếu không, ngay cả khi cô cần anh nhất anh cũng không thể nào xuất hiện. Điều đó là thứ mà Thảo phải chấp nhận. Vì chính cô đã chấp nhận cuộc sống chung chồng này nên điều đó là tất yếu mà thôi.
Mỗi lần anh đến, anh lại thì thầm vào tai cô những lời đường mật, những lời thủ thỉ xin lỗi và thế là Thảo lại xiêu lòng. Cô bất chấp tất cả để yêu anh dù biết rằng tình yêu đó sẽ chẳng đi đến đâu. Thảo tủi thân thật nhiều khi ở tuổi của cô, người ta có một tổ ấm để đi về, có một người đàn ông luôn ở bên, yêu thương và che chở. Còn cô, lúc nào cô cũng chỉ có một mình. Chỉ khi anh rảnh rỗi, trốn được vợ con, cô mới có chút thời gian dư thừa anh dành cho. Nhưng vì quá yêu nên từng đó đã là đủ với cô rồi.
Hơn 2 năm trôi qua, Thảo quen dần với việc khi nào anh cần đến cô, anh sẽ đến. Còn nếu không, ngay cả khi cô cần anh nhất anh cũng không thể nào xuất hiện. Điều đó là thứ mà Thảo phải chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Đã gần một tháng nay, Thảo không thể nào liên lạc được với anh. Có một lần duy nhất anh nhắn cho cô một dòng tin rất vội: "Vợ anh dạo này quản chặt, em đừng điện thoại nữa kẻo bại lộ". Vậy là mặc cho cô nhớ nhung, mặc cho cô đớn đau chờ đợi, anh vẫn bặt vô âm tín. Đây không phải lần đầu như vậy thế mà Thảo vẫn khóc hằng đêm vì tủi thân.
Thảo ốm! Cô vào bệnh viện nhờ người hàng xóm tốt bụng đưa đi cấp cứu! Nằm trong đó một mình, cô cảm thấy như cuộc sống với mình hoàn toàn vô nghĩa lí. Thảo điện thoại vào máy anh như một phản xạ. Cô khao khát được gặp anh, được anh ghé đến chăm sóc dù chỉ là trong phút giây ngắn ngủi. Thật may, đầu dây bên kia anh đã bắt mắt:
- "Em đừng điện thoại nữa. Vợ anh đang ở đây. Khi nào có thể, anh sẽ tự liên lạc".
Anh cúp máy khi cô còn chưa kịp nói điều gì. Vậy là hết, bao nhiêu hi vọng của cô bỗng phút chốc tan thành mây khói. Chưa bao giờ Thảo cảm thấy đau như lúc này nhưng cảm giác đó lại khiến cô có thêm sức mạnh để đưa ra một quyết định cho mình. Cô cầm phải chấm dứt tình yêu sai lầm. Đã đến lúc rồi, đến lúc cô cần tỉnh cơn u mê để quay về với thực tại. Người đàn ông đó không dành cho cô. Sau trận ốm này, cô sẽ mạnh mẽ để sống khác đi, để loại ra khỏi đầu người đàn ông ấy... Vì anh không thuộc về cô!
Theo VNE
Ừ, tôi yêu ả! (P.2) Giữa đêm, nàng phi tới bên tôi chỉ sau vài câu nói ỡm ờ. Nàng hư hỏng hơn tôi nghĩ. Lại nói về nàng. Nàng làm cùng tôi gần 1 năm. Nói chung, tôi chẳng để ý gì đến nàng nhiều ngoại trừ cái tên và dáng vẻ quê mùa. Mọi người trong phòng khen nàng đoan trang, còn tôi thì chả thiết...