Hy vọng mong manh
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có cha từ nhỏ. Cha tôi đã bỏ mẹ con tôi khi tôi chưa đầy 3 tuổi.
Mẹ tôi đã tần tảo nuôi tôi khôn lớn, tôi tuy là con gái nhưng ngay từ nhỏ tôi đã có tính cách mạnh mẽ như con trai. Chính vì cuộc sống từ nhỏ của tôi đã mất đi tình yêu thương của cha nên tôi trở nên cá tính như con trai. Và khi lên cấp 3 tôi phát hiện mình không thích con trai, tôi biết về giới tính mình có vấn đề. Mỗi ngày tôi sống trong nỗi buồn và chán nản… Nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân mình và rồi từ lúc nào tôi đã bước chân vào cái thế giới người ta hay gọi là thế giới thứ 3. Từ thế giới này tôi đã tìm kiếm cho mình một người đồng cảm có thể tâm sự và chia sẻ…
Cách đây 4 năm về trước, mọi chuyện đã bắt đầu khi tôi tốt nghiệp cấp 3 và thi rớt đại học… Tôi không biết chọn cho mình con đường nào hết thế là tôi được người quen giới thiệu vào một nhà hàng để làm thu ngân. Lúc đầu công việc không có gì là khó với tôi. Tình yêu của tôi bắt đầu khi gặp cô ấy – một người con gái không đẹp – thân hình tròn trịa, mái tóc dài mà đen của cô ấy nhìn rất quyến rũ. Tôi đã đem lòng thương cô ấy. Mỗi cử chỉ và thói quen của cô ấy luôn được tôi ghi nhớ. Cô ấy làm phục vụ, cha mẹ cô ấy đã mất sớm nên từ nhỏ đã tự kiếm tiền mưu sinh. Tôi rất khâm phục cô ấy, mỗi ngày đi làm chỉ mong được gặp cô ấy thôi. Cho đến một ngày cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai, lòng tôi như nghẹn lại không nói được lời nào. Tôi biết mình phải làm gì và rút lui từ từ. Khi nghe cô ấy nói lòng tôi rất buồn tôi đành chúc cho cô ấy hạnh phúc.
Hy vọng những dòng tâm sự này có thể giúp tôi tìm được cô ấy… (Ảnh minh họa)
Rồi có một ngày cô ấy kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy và bạn trai, cô ấy nói không muốn quen người bạn trai đó nữa, lòng tôi rất mừng nhưng tôi không bao giờ chia cắt họ. Tôi nói cô ấy có gì thì cứ từ từ đừng chia tay vội như vậy sau này sẽ hối hận đấy. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng chia tay và cô ấy buồn cô ấy tâm sự với tôi, tôi đã kể cho cô ấy nghe rằng tôi là một người đồng tính, cô ấy rất ngạc nhiên và không hề xa lánh mà còn nói chuyện tâm sự với tôi nữa. Lòng tôi vui lắm vì mình sắp tìm được nửa kia của mình rồi. Cuối cùng mình cũng chinh phục được cô ấy, cô ấy chấp nhận làm bạn của mình.
Chúng tôi đã quen nhau và yêu nhau được 4 năm, chúng tôi đã vượt qua nhiều chuyện nhưng không vượt qua được miệng đời. Chính những lời nói của người ngoài đã làm cho tôi mất cô ấy mãi mãi… Tôi biết 2 người con gái yêu nhau sẽ không bao giờ có kết quả nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích nhưng nào ngờ cô ấy không vượt qua được miệng lưỡi của những người không hiểu biết gì một thế giới văn minh là gì? Chính họ đã dồn ép cô ấy bỏ đi mà không nói với tôi một lời nào? Tôi đau khổ như muốn chết, mỗi ngày chỉ mong mỏi cô ấy quay và mong được gặp cô ấy một lần.
Chúng tôi tuy là những người đồng tính nhưng trong xã hội này chúng tôi không hề làm hại ai mà chúng tôi cũng lao động kiếm tiền như bao người bình thường khác. Trong khi đó mọi người lại cho chúng tôi là những người bệnh hoạn của xã hội nhưng họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chúng tôi không? Cha mẹ sinh chúng tôi ra cũng có muốn chúng tôi lệch lạc như vậy đâu chứ nhưng vì bản chất của chúng tôi như vậy không thể thay đổi được. Ở đây tôi chỉ hy vọng những ai có bạn bè, con cái, hay người thân hãy mở rộng vòng tay chào đón thông cảm chia sẻ những tâm sự cùng họ. Tôi giờ như người đã chết từ ngày cô ấy đi tới bây giờ trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy vui được tôi chỉ mong có thể gặp lại được cô ấy… Hy vọng những dòng tâm sự này có thể giúp tôi tìm được cô ấy..
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc mất tình đầu
Quê hương Quảng Trị đã nuôi tôi khôn lớn thành người. Cũng nơi này đã cho tôi một mối tình đầu đầy nuối tiếc, để rồi tôi xót xa thương hoài một người con gái đã xa chốn quê nhà vời vợi...
Chúng tôi biết nhau từ hồi đang học tiểu học, đến mùa xuân 1970 quê nhà chiến tranh ác liệt, tôi vào Huế học tiếp, còn em cũng vào Huế buôn bán với anh chị họ. Em tên là Châu Hoài - vừa tròn 16 tuổi. Tôi hơn em một tuổi. Bố của Châu Hoài là liệt sỹ, mẹ ở vậy nuôi con.
Tôi và em thường gặp nhau vào thứ 7, chủ nhật đưa nhau đi thăm lăng tẩm hoặc đi xem phim rạp. Thế mà chưa ai dám nói lên lời yêu thương. Có lần tôi bị ốm không qua chỗ em ở được, em lại bận rộn việc buôn bán cùng chị. Gặp người bạn của tôi, em biết được tôi ốm. Em gửi vài quả cam và mãnh giấy: "Chúc anh chóng lành bệnh và đến chỗ em chơi"
Lần đầu tiên nhìn nét chữ em nghiêng nghiêng trên mảnh giấy và mấy quả cam, tôi thầm đoán đó là dấu hiệu em đã yêu tôi. Sau khi lành bệnh tôi gặp em trong phố nhỏ yên tĩnh. Chúng tôi ra bờ sông Hương ngồi ngắm dòng nước trôi. Nắm tay em lần đầu tiên sao nghe lòng ấm áp rạo rực lâng lâng xao xuyến. Tôi khen mái tóc thề của em dịu đẹp, em chỉ cười và nhìn tôi đắm đuối như hé nở hy vọng vào tương lai.
Năm 1972, Quảng Trị được giải phóng. Dân làng tôi chạy vào Đà Nẵng định cư. Gia đình tôi và mẹ em ở lại vùng giải phóng. Bạn bè tôi đã vào lính để kiếm sống. Tôi nói với em: Anh phải đi lính thôi. Có nghĩa là bỏ học, em liền ngăn tôi: anh không được đi lính. Anh cứ đi học để thi Tú tài 2, còn em sẽ buôn bán nuôi anh ăn học.
Tôi đùa em, anh lấy gì trả nợ cho em sau này. Em chỉ mỉm cười, cho anh mắc nợ, em chẳng đòi lại mô! Giọng nói thật thà ấm áp của em làm tôi xúc động về sự hi sinh của em dành cho tôi. Chính nhờ em nói vậy, tôi suy nghĩ tìm cách để có cái ăn mặc mà ăn học. Tôi từ giã em ở Huế đi vào Đà Nẵng theo học tiếp cấp 3 ở trường Bồ Đề Quảng Trị đóng ở Non Nước. Thời gian này em thường vào thăm tôi. Em thường nói với tôi: anh gắng học rồi mọi gian khó sẽ qua thôi.
Năm 1974, dân Quảng Trị lại đi vào Bình Tuy. Tôi và em cùng lên xe vào đó sinh sống. Em vẫn ở với anh chị họ trên Long Khánh, còn tôi học cuối cấp 3 chuẩn bị cho kỳ thi tú tài 2 vào tháng 6-1975.
Tôi bận học ít lên chỗ em ở. Mỗi mùa trăng là em lại về Bình Tuy một vài hôm. Hai đứa như hình với bóng đi dưới ánh trăng nơi những con đường mòn ở Bình Tuy hai tà áo trắng của em và tôi vẫn bóng sáng tinh khôi. Em vẫn không quên nhắc tôi về học hành và hứa hẹn cùng nhau.
Tôi khẽ nói: anh thi xong tú tài 2 về đi dạy rồi cưới em về ở cùng anh. Em khẽ nói: đó là ước mơ phải không anh? Có đến không anh? Tôi và em cùng nhìn ánh trăng khuya cùng lời hứa hẹn mà lòng đầy hy vọng của mối tình từ quê Quảng Trị đến vào tận miền Nam xứ lạ.
Năm 1975 giải phóng hoàn toàn miền Nam. Trong thời khắc loạn lạc đó, em và tôi bị thất lạc nhau. Tôi vẫn ở Bình Tuy đợi em về để cùng nhau về quê Quảng Trị. Đợi mãi chẳng thấy em về nên một mình tìm về quê hương.
Tôi đi dạy ở quê và hay qua nhà mẹ em giúp vài việc vặt. Năm 1978 em trở về quê, tìm đến nhà tôi thăm. Bao năm chờ đợi, đứng trước em tôi ngỡ là mơ. Tôi nhìn em với nỗi vui mừng. Khi biết tôi chưa lấy vợ em nói với tôi trong dòng nước mắt tuôn trào trên đôi má. Thấy tôi đã đạt nguyện vọng đi dạy học em mừng tủi. Trưa hôm đó em kể cho tôi nghe câu chuyện của em vì sao bây giờ mới trở về quê:
Mong cuối đời khi em trở về tôi được cùng em nguyện ước kiếp sau trọn mối tình đầu... (Ảnh minh họa)
- Anh biết không. Lúc dân chạy loạn vào Sài Gòn, chị em bị thất lạc, chuyến xe trên đường vào Sài Gòn bị lật nhào em bị thương bất tỉnh được người ta đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy bên em là một anh lính dù chăm sóc em. Nằm bệnh viện một tháng trời, em được anh chàng đó đưa về nhà ở Sài Gòn tiếp tục dưỡng bệnh.
Tháng ngày đó sao em thấy cô đơn và nhớ anh lo cho anh không biết anh thế nào. Em biết đã giải phóng hoàn toàn, mọi người tìm về quê cũ. Còn em đã lành trở lại khoẻ mạnh nhưng biết đi đâu khi không có tiền bạc. Lúc đó anh ta đã cầu hôn với em. Suy nghĩ vì ân nghĩa và những ngày tháng cô đơn ở cùng gia đình anh ta. Em đã nhận lời và có con cùng anh ta. Nay em có đưa cháu về ngoại...
Tôi bàng hoàng sửng sốt. Em chỉ biết khóc. Em kể tiếp: Cuộc sống của em ở đó trong một vài năm thấy bình yên và hạnh phúc. Rồi một hôm em phát hiện ra là anh ta trước đây là băng đảng cướp bóc ở Sài Gòn, rồi đi lính dù, giải phóng về anh vẫn trở lại con đường cũ. Khi em biết việc anh ta hăm dọa đủ điều.
Cuộc sống bắt đầu đảo lộn, những trận đòn roi liên miên. Em càng nhớ thương về anh. Bọn đàn em của anh ta thường theo dõi em đề phòng bí mật những phi vụ trộm cướp. Em ngán ngẩm cuộc sống, lòng nhớ về quê. Rồi sáng đó em đưa con vào bệnh viện, cơ hội đó em thoát thân về quê. Từ nay em không trở lại đó nữa.
Tôi an ủi em: nên trở lại Sài Gòn vì tình nghĩa vợ chồng con cái và tương lai. Em lắc đầu khẽ nói: em sẽ lo cho bé Châu Hà và mẹ già.
Suốt thời gian đó em chăm sóc mẹ già đau ốm. Rồi mẹ em mất, em thêm một nỗi buồn vô tận. Xong việc cho mẹ, em quyết định ra đi khỏi quê nhà nhưng không cho ai biết. Sau một tháng tôi nhận được lá thư của em gửi về: "Khi anh nhận được lá thư này thì em và bé Châu Hà đã rời xa quê mẹ yêu dấu. Em đang ở một vùng quê xa thẳm. Em sẽ nuôi bé lớn khôn và không bao giờ lấy chồng lại nữa. Em mong rằng anh sẽ tha thứ cho em tất cả. Hiểu cho em. Mong anh lập gia đình và sống hạnh phúc. Hình bóng anh em hằng nhớ mãi. Hẹn cuối cuộc đời ta gặp lại nhau"
Tôi đọc xong thư nghẹn ngào thương xót nhưng chẳng biết địa chỉ để hồi âm. Thời gian trôi qua, rồi tôi cũng lập gia đình. Đến khi bé Hà đi lấy chồng, em có gửi thư cho tôi: "Em viết bức thư này cho anh khi lòng em thanh thản. Em đã vào chùa xuống tóc tu hành. Mái tóc ngày xưa anh khen đẹp nay em gói vào hộp để kỉ niệm và sẽ mang theo khi em từ giả cõi đời này. Em đã toại nguyện với mẹ và con. Còn nợ với anh một tình yêu đầu không trả được. Em hẹn anh ở kiếp sau. Em gắng tu hành và cầu nguyện cho anh được an lành. Em mơ sau này quê mình có chùa em sẽ về ở đó khi cuối đời. Chúc anh và gia đình hạnh phúc."
Đọc xong thư em tôi buồn tê tái bởi tạo hóa không cho chúng tôi thành đôi lứa mất đi mối tình tri kỉ. Sau 40 năm mà lời hẹn ước như vẫn còn đâu đây. Mong cuối đời, khi em trở về quê, tôi được cùng em nguyện ước kiếp sau trọn mối tình đầu
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tát vợ vì tội ngoại tình Vợ tôi đã đi tìm "niềm vui" bên người đàn ông khác (Ảnh minh họa) Vì đam mê thể xác bên cạnh gã đàn ông khác nên vợ tôi đã bất chấp tất cả để có được những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi ấy. Hôm kia, tôi có đọc được tâm sự của người đàn ông trong bài viết " Nhà vợ...