Hy sinh tuổi xuân vì anh nhưng rồi bị phụ bạc không thương tiếc
Ngay trong ngày chia tay, anh công khai tán tỉnh người con gái khác, gửi ảnh của người đó cho tôi xem, trêu tức tôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi và người đó đã chia tay được 4 tháng. Suốt quãng thời gian này, tôi đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc của nỗi đau: từ không tin, bao biện lý do chia tay của người đó là vì nghĩ cho tôi, sợ tôi lớn tuổi rồi không chờ được người ta; rồi hối tiếc, tự trách mình khi cho rằng tôi đã gây quá nhiều áp lực khiến người ta không còn thoải mái khi ở bên tôi; rồi lại cố gắng hết sức để níu kéo người ta, luôn sống trong những kỷ niệm tươi đẹp đã thuộc về quá khứ. Giờ đây tôi chấp nhận rằng anh rời bỏ mình vì một người con gái khác. Người đó anh cho là xinh đẹp và giỏi hơn tôi.
Tôi và anh quen rồi yêu nhau ở phương trời xa khi cả hai cùng đi du học. Anh kém tôi mấy tuổi, gia cảnh lại khá giả hơn nhà tôi rất nhiều, có bố làm quan chức mới về hưu nhưng vẫn rất có uy quyền. Trước nay anh phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình, đến cả việc chọn trường, tiền học phí và sinh hoạt phí cũng đều được gia đình lo cho. Còn tôi tự xin học bổng đi học rồi còn cố gắng đi làm thêm để tích góp ít tiền sau khi học xong. Hoàn cảnh gia đình quá khác biệt và sự phụ thuộc vào gia đình là điều tôi lo lắng khi nhận lời yêu anh. Vậy mà vì những lời lẽ hứa hẹn ngọt ngào của anh, tôi đã bỏ quên nỗi lo thường trực đó, toàn tâm toàn ý yêu và chăm lo cho anh. Tôi hy vọng vào một tương lai tốt đẹp sau khi chúng tôi học xong và cùng về nước.
Người đó từng nói chúng tôi chăm cho nhau học hành bao lâu như thế thì không có tình cũng có nghĩa, anh cũng không còn trẻ trâu mà hứng lên thì yêu rồi bỏ. Anh hứa hẹn sau khi về nước sẽ thưa chuyện với bố mẹ về chuyện yêu đương với tôi. Tôi đã tin vào điều đó. Nhưng không, sau khi về nước anh lại nói với tôi là còn đang chờ bố sắp xếp chỗ làm, công việc chưa có sao dám thưa chuyện yêu đương. Tôi một lần nữa lại tin và chờ đợi. Nhưng tuổi của tôi không còn trẻ và chúng tôi đã yêu nhau được gần hai năm mà gia đình anh vẫn không biết chút gì về sự tồn tại của tôi. Tôi bắt đầu bất an và mất tự tin. Những lần giận dỗi, những cuộc cãi ngày càng nhiều lên. Tôi đã trải qua quãng thời gian đau khổ dằn vặt cùng với những đêm dài thức trắng vì mất ngủ. Chỉ cần đứa bạn thân hỏi chuyện của tôi và anh là nước mắt tôi cứ tự dưng trào ra không kìm nổi. Tôi nói anh hãy chủ động chia tay đi và anh đã làm vậy. Ngay trong ngày chia tay, anh công khai tán tỉnh người con gái khác, gửi ảnh của người đó cho tôi xem, trêu tức tôi.
Tôi đã nghĩ anh vì lo cho tôi nên mới làm thế để tôi có thể dễ dàng quên người ta đi. Tôi ra sức níu kéo anh ở lại, rồi ê chề trong đau khổ khi bị bỏ rơi không thương tiếc. Tôi đã mất ngủ nhiều đêm, sợ hãi bất an khi ở một mình, nhiều hôm chỉ muốn uống say để không còn phải đối diện với thực tế phũ phàng đó. Còn giờ, khi đã bình tĩnh hơn, tôi bắt đầu chấp nhận sự thật rằng anh không tốt đẹp, tình yêu của anh không hoàn hảo như tôi từng nghĩ. Đối với anh, tôi chỉ là người tốt nhất để yêu tại thời điểm anh không có nhiều sự lựa chọn. Còn khi đã lựa chọn được rồi thì anh bỏ tôi như bỏ một thứ đồ chơi đã hết hạn sử dụng.
Tôi biết nếu còn hận thù anh tức là chưa quên được anh. Tôi muốn tha thứ, muốn quên đi để sống cuộc sống của riêng mình, nhưng hàng đêm lòng vẫn nhói đau mỗi khi nghĩ đến con người phụ bạc đó. Dù tôi không muốn nhớ nhưng kỷ niệm cứ ùa về, nỗi đau của ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn ở ngày hôm nay. Tôi phải làm như thế nào để có thể tha thứ cho con người ấy?
Theo VNE
Video đang HOT
Giá anh trả cho 10 năm tuổi xuân của tôi là... một quả đắng
Tôi sống không lý trí khi hy sinh hết vì anh để đổi lại được gì. Anh, gia đình anh quay ngoắt thái độ sau khi đã đạt được những gì mong muốn.
Tôi và anh quen nhau khi mới 20 tuổi. Vì anh và tôi bằng tuổi, lại cùng học đại học nhưng là hai trường khác nhau. Hai trường cũng xếp vào top đầu ở Hà Nội.
Khi tôi quen anh là lúc anh vừa chia tay mối tình đầu từ hồi cấp ba. Tôi được một người bạn cùng lớp giới thiệu, sau đó chúng tôi yêu nhau.
Khi đó anh chỉ là một sinh viên bị tụt ca, chơi game nhiều, cắm đồ vô số, vì thất bại trong mối tình đầu, anh đã lao vào game để quên đi mọi thứ. Tôi thương anh, vì yêu và thương nên ở bên cạnh mong có thể lấp đầy giúp anh.
Sau một thời gian anh cũng yêu tôi và tiến bộ dần. Tôi hướng dẫn anh học để trả nợ môn và tìm cách để anh cai nghiện game. Tôi đi gia sư để kiếm tiền cùng anh trả các khoản nợ cắm đồ. Sau đó, tôi ra trường trước, anh học kỹ thuật, lại bị tụt ca nên ra sau tôi 2 năm.
Vì vừa ra trường, tôi lại xin được việc ở quê nên định về quê làm. Thế nhưng lúc đó, mẹ anh gọi điện nói chuyện với tôi. Bà xin tôi ở lại hướng dẫn anh, ở cạnh anh và hoàn thành nốt việc học để lấy được bằng. Mẹ anh nói, coi như nợ tôi vì bà sợ nếu tôi về quê rồi thì anh lại sa chân vào con đường cũ.
Rồi tôi cũng đồng ý. Suốt 2 năm sau đó, tôi ở cạnh động viện và cũng gần như học cùng anh đến khi anh ra trường đi làm.
Nhưng đáng buồn là anh vẫn còn nặng tình với cô gái ấy. Trong ngày sinh nhật của tôi, anh hẹn gặp đi uống cà phê với mối tình đầu của mình, bỏ mặc tôi một mình ở nhà đợi anh về đến 22h.
Sau đó, chồng của cô ấy tìm tôi trên facebook rồi vào nói chuyện. Người ấy bảo họ đã có một đứa con chung và không muốn con trai của họ không cha không mẹ. Nếu vợ anh ấy còn tiếp tục gặp gỡ, qua lại với người yêu tôi thì sớm muộn cuộc hôn nhân của họ cũng chấm dứt. Vì vậy, anh ấy nhờ tôi hãy... 'cưới' anh sớm để giúp cuộc sống của họ yên ổn.
Ảnh minh họa
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi thấy thật nực cười và thương hại anh ta phần hơn. Một người chồng không quản được vợ, để vợ đi gặp lại tình cũ mà còn có thể đi cầu xin tôi như thế.
Nhưng sau đó, tôi thấy anh thay đổi. Anh đã đoạn tuyệt với cô ta, cũng có thể chính cô ấy đã cắt đứt trước. Tôi đòi cưới, anh bảo cho thêm thời gian, để sự nghiệp ổn định, có thể lo được cuộc sống của cả hai rồi mới cưới nhưng tôi bắt anh phải đăng ký kết hôn với tôi trước. Bố mẹ anh không hài lòng lắm nhưng cũng đồng ý vì nghĩ đến ân nghĩa mấy năm qua tôi bên anh.
Nhà tôi xin một cái lễ coi như cúng tổ tiên và để cả hai nhà qua lại. Thời gian trôi đi, anh cũng yêu thương tôi như bao cặp vợ chồng son mới cưới khác. Bi kịch chỉ bắt đầu khi anh ra trường làm việc.
Tôi ra trường trước, công việc thuận lợi hơn, anh thì ngược lại, lương tháng có tháng không nhưng tôi không nề hà gì, luôn động viên anh cố gắng, thậm chí tôi còn cùng anh đi công tác vì lĩnh vực anh làm tôi cũng rành.
Thế nhưng, bố mẹ anh lại tỏ ra không hài lòng. Họ luôn cho rằng, tôi kiếm nhiều tiền hơn thì sau này sẽ không coi anh ra gì, rồi tôi sẽ nắm toàn quyền. Bố mẹ anh luôn gây áp lực lên anh, nào là con trai thì phải thế này thế kia...
Tôi biết bố mẹ anh cũng muốn tốt cho anh thôi, tôi cũng biết gia đình anh còn sống kiểu gia trưởng, phong kiến lắm, nên tôi âm thầm chịu đựng hết.
Anh bắt đầu chán cuộc sống, hoặc có lẽ do tôi không để ý nên không thể hiểu được. Anh đã ngoại tình với một cô sinh viên năm hai suốt 1 năm trời. Anh giấu tôi, tiền làm ra cũng cho cô ta.
Tối hôm đó, tôi hỏi thì anh không nói gì. Tôi bỏ sang nhà bạn anh cũng không nhắn tin hay hỏi tôi đi đâu. Tôi buồn lắm, gọi điện cho mẹ tôi. Mẹ tôi lúc đó động viên rồi khuyên tôi bình tĩnh. Tôi nhắn tin hỏi anh xem anh luốn ly hôn để ở với cô ta hay tiếp tục sống. Anh xin lỗi và muốn tôi cho anh cơ hội làm lại từ đầu.
Sau đó, tôi và anh chuyển vào Nam lập nghiệp. Sự nghiệp của cả hai cân bằng, anh kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi đã đưa kế hoạch giữa năm có con và cuối năm sẽ cưới, anh rất ủng hộ.
Nhưng đùng một cái, chỉ vì xích mích nhỏ mà anh giận tôi rồi gấp quần áo bay ra Hà Nội luôn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ra ngoài đó nghỉ ngơi nhưng anh lại được bố mẹ tác động rồi thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cũng một phần do anh tích tụ áp lực nên bùng phát.
Sau đó tôi gọi điện, anh bảo muốn tiếp tục thì tôi phải thay đổi, phải nghe theo gia đình anh sắp đặt, nếu không sẽ ly hôn rồi cúp máy. Lúc đó, tôi thấy chán và buồn vô cùng. Buồn vì suốt 10 năm qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả mà không đi đến đâu.
Tôi chỉ ước có một gia đình, nơi có một người chồng yêu thương tôi và có đứa con. Được cùng chồng đưa con đi công viên chơi và up ảnh lên facebook khoe bạn bè. 30 tuổi, tôi chỉ mong muốn một điều đơn giản như vậy thôi. Vậy nhưng, tất cả dường như chỉ là mơ ước.
Buồn và thất vọng vô cùng với gia đình anh. Mẹ anh, con người từng van nài cầu xin tôi ở bên cạnh anh lúc cần thiết, khi đã đạt được rồi thì quay ngoắt thái độ không thương tiếc. Trong khi tôi như con thiêu thân khờ dại sống hết mình với họ, đổi lại là như vậy. Tại sao cuộc sống này lại có những con người như vậy.
Tôi đã dứt khoát, tháng sau tôi sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn, để anh ta tìm vợ mới, mẹ anh ta kén con dâu cho phù hợp. Chỉ đáng tiếc là tôi quá ngu dại, tin vào những lời đường mật để rồi sống trong ảo vọng.
Mười năm, tôi phải sống sao, cần bao lâu để có thể cân bằng lại đây khi có quá nhiều kỷ niệm. Cay đắng, đớn đau quá. Tôi phải làm sao để tìm lại ý nghĩa cuộc sống lúc này đây?
Theo Người Đưa Tin
Tôi muốn giải thoát cho chị dâu khỏi anh trai mình Ai cũng nói chị dâu xấu mà sao quen được anh tôi, chỉ có nhà tôi mới biết người có phước là anh hai vì đã lấy được chị Anh chị tôi cưới gần một năm, chị dâu đang mang bầu 5 tháng, giờ hai người đang giận nhau và mỗi người ở một nơi sau khi chị phát hiện anh hai tôi...