Huyền thoại thành phố ‘núi ngọc lam’
Đế chế Ghurid được xem là một trong những nền văn minh cổ đại ít nổi tiếng trên thế giới.
Tuy nhiên, trong nhiều thế hệ, thế lực này đã cai trị một vùng rộng lớn mà ngày nay là Afghanistan, vươn tới cả miền Bắc Ấn Độ.
Thành phố ‘ Núi ngọc lam’ theo tưởng tượng của các nhà sử học.
Từ thế kỷ thứ 10 cho đến khi bị sụp đổ vào năm 1215, họ đã xây dựng những công trình đồ sộ, đáng kể nhất là thành phố Firozkoh huyền thoại.
Thịnh vượng và suy tàn
Firozkoh được xem là kỳ quan của thời đại, một trong những thành phố vĩ đại nhất được xây dựng giữa những ngọn núi của Vương quốc Ghurid. “Firozkoh” theo tiếng Ba Tư có nghĩa là “núi ngọc lam” và đô thị rộng lớn này đã phát triển trong gần một thế kỷ như trung tâm văn hóa, tiêu biểu cho sự giàu có và sức mạnh của đế chế.
Được xây dựng ở khu vực Ghor, miền Trung Afghanistan, Firozkoh là nơi thích hợp cho những người Ghurid bán du mục, được xem là Thủ đô mùa hè của Vương quốc, cạnh tranh với thành phố lớn khác là Herat.Ngày nay, Herat là thành phố lớn thứ ba ở Afghanistan và còn lưu giữ nhiều kho tàng văn hóa, trong khi Firozkoh, từng được coi là tráng lệ, đã không để vết tích gì.
Thành phố “núi ngọc lam” đã không đứng vững sau sự sụp đổ của đế chế Ghurid vào năm 1215, và cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn vào năm 1223, sau một cuộc bao vây bởi Đà Lôi (Tolui), con trai củaThành Cát Tư Hãn. Vào thời điểm đó, thành phố đã hơn 70 năm tuổi, từng thu hút mọi nguồn lực to lớn của đất nước trong việc xây dựng và phát triển.
Năm 1150, lãnh chúa của người Ghurid là Ala Al-Din Husayn lật đổ Vương quốc Ghaznavid và đốt cháy Thủ đô Ghazna của họ. Các ghi chép đã chỉ ra, có đến 60 nghìn người thiệt mạng trong cuộc tàn phá này, những người còn lại đều bị bắt làm nô lệ.
Theo nhà sử học và biên niên sử của Ghurid, Minhaj al-Siraj Juzjani, chính các nô lệ này bị buộc lao động cực nhọc, vận chuyển vật liệu cho việc xây dựng Firozkoh, máu của họ đã trộn lẫn với bùn đất để hình thành thành phố vĩ đại Firozkoh.
Video đang HOT
Trên thực tế, cho đến thời điểm đó, thành phố đã tồn tại được vài năm, ban đầu được thành lập vào năm 1146 bởi anh trai của Al-din Husayn, Qutb al-Din Muhammad. Nhiều vị vua của Ghurid sau đó cũng góp phần phát triển thành phố, giúp Firozkoh thịnh vượng trong suốt thời kỳ đế chế còn hùng mạnh.
Tuy nhiên, nhà nước Ghurid không tồn tại lâu dài và sự sụp đổ của nó có liên quan đến sự mâu thuẫn về tôn giáo. Năm 1199, Quốc vương Ghurid, Ghiyath al-Din, ra lệnh cho cả nước từ bỏ giáo phái Karramiyya của đạo Hồi để ủng hộ Luật Shafi’i. Quyết định này không được người dân thành phố tán thành, dẫn đến những bất ổn trong nước..
Đế chế Ghurid bắt đầu suy sụp sau cái chết của Ghiyath al-Din vào năm 1203 và người kế nhiệm là Muizz al-Dinvào năm 1206. Kẻ thù của Vương quốc lợi dụng tình hình này, tiến hành nhiều cuộc xâm lăng vào sâu trong lãnh thổ. Đến cuối năm 1215, thành phố “Núi ngọc lam” bị tấn công và chiếm đóng bởi Muhammad II của đế chế Khwarazmian láng giềng.
Khi người Khwarazmians bị đe dọa bởi các cuộc tấn công của quân Mông Cổ từ phía Đông, cư dân thành phố bắt đầu nổi dậy chống lại lực lượng chiếm đóng. Thế nhưng, sau khi người Khwarazmians bị đánh bại, Firozkoh đã bị quân Mông Cổ tấn công và bao vây vào năm 1220.
Tuy nhiên, thành phố “Núi ngọc lam” đã gặp may mắn, khi mùa Đông khắc nghiệt đến, lực lượng Mông Cổ buộc phải rút lui. Nhưng ba năm sau, vào năm 1223, họ quay trở lại với lực lượng hùng hậu hơn. Để tránh bị tàn sát, người Firozkoh buộc phải di tản đến thành phố láng giềng Herat.
Theo Minhaj al-Siraj Juzjani, người Mông Cổ không cần một thành phố quá xa đất nước của họ và cũng không thể để một thành trì to lớn như vậy cho kẻ thù tiềm năng nên họ đã san bằng Firozkoh, xóa hết các dấu tích.
Dấu tích còn lại
Tháp Jam được cho là di tích còn lại của thành phố Firozkoh huyền thoại.
Vị trí của Firozkoh hiện nay không ai rõ. Trong nhiều năm, các nhà sử học và khảo cổ ra sức tìm kiếm dấu vết của nó. Mới đây, họ tuyên bố đã phát hiện manh mối về nơi đã từng là thành phố “núi ngọc lam”.
Đó là Minaret of Jam (Tháp Jam), một tòa tháp ở vùng Shahrak thuộc tỉnh Ghor, Afghanistan, nằm sâu trong những ngọn núi khó tiếp cận.Nếu tính từ Herat, phải mất hai tuần đi bộ mới đến được nơi này,một khu vực tương đối yên bình, có tên là thung lũng Jam, hiện không có người sinh sống.
Minaret of Jam cao 60m nằm trên một đế hình bát giác và bao gồm bốn trục hình trụ, nhỏ dần khi lên cao. Tháp được làm bằng gạch nung và vữa vôi, với hai ban công bằng gỗ và một chiếc đèn lồng trên đỉnh. Mặt ngoài của nó được trang trí với các chi tiết tinh tế, hoàn toàn bằng những đường gạch màu ngọc lam.
Niên đại thực sự của tháp là không rõ ràng. Một dòng khắc ở trên cùng cho thấy thời điểm xây dựng tháp là vào năm 1194, còn một đoạn khắc khác có đề cập đến cái tên của vị vua Ghiyas ud-Din (1157 – 1202).
Người ta cho rằng, tháp được xây dựng với mục đích kỉ niệm chiến công của ông – đánh thắng đế chế Ghaznavid ở Delhi. Các nhà khảo cổ đã tìm thấy bằng chứng vật lý cho thấy một tòa nhà lớn từng tồn tại bên cạnh tháp. Ở Trung Á, người ta thường xây dựng các tòa tháp đơn lẻ, đồ sộ như một dấu hiệu của quyền lực chính trị.
Tháp nằm lặng im nơi thung lũng hoang vắng trong nhiều thế kỷ và được tìm thấy vào năm 1886 bởi Sir Thomas Holdich. Sau đó, nó lại bị lãng quên, cho đến năm 1957 mới được phát hiện lại.
Minaret of Jam đã được tuyên bố là Di sản Thế giới của UNESCO vào năm 2002. Nó hiện đang bị đe dọa bởi nước thấm từ hai con sông bên dưới, bị rung chuyển từ việc xây dựng đường sá gần đó, cùng các mối đe dọa từ các cuộc khai quật khảo cổ học bất hợp pháp.
Liệu Tháp Jam có thực sự là công trình kiến trúc còn sót lại của thành phố Firozkoh vĩ đại? Có lẽ phải chờ thêm bằng chứng mới trong các nghiên cứu của giới sử học và khảo cổ.
Theo Historicmysterious
Bà Rịa vang tiếng còi tầm
Hơn 45 năm qua, tiếng còi tầm đã gắn liền với người dân TP. Bà Rịa vào mỗi sáng, mỗi chiều và trở thành nét đẹp truyền thống đặc trưng giữa lòng đô thị trẻ.
Tiếng còi tầm vang lên từ di tích Nhà tròn Bà Rịa mỗi ngày tạo nên nét đặc trưng cho thành phố này.
6 giờ 45 phút từ di tích nhà tròn Bà Rịa, tiếng còi tầm vang lên báo hiệu một ngày làm việc và học tập mới đã bắt đầu khắp những ngả đường chung quanh khu vực Nhà Tròn như Cách mạng Tháng Tám, 27/4, Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Du, Nguyễn Trãi... đã nhộn nhịp người và phương tiện xe cộ qua lại.
Công chức nhanh chân bước đến nơi làm việc, người lao động vội vã mưu sinh, học sinh tung tăng đến trường... Bà Mai Thị Thìn (280 a/12, đường 27/4, phường Phước Hưng, TP. Bà Rịa) cho biết, gia đình bà sinh sống tại TP.Bà Rịa đã hơn 50 năm nay. Bà không nhớ rõ tiếng còi tầm có từ khi nào chỉ biết rằng khi bà chuyển nhà từ phường Long Toàn về đường 27/4 (phường Phước Hưng) gần khu Nhà Tròn Bà Rịa sống (gần 20 năm) thì tiếng còi tầm đã có rồi.
"Mỗi ngày tiếng còi tầm vang lên 4 lần, đầu giờ sáng, đầu giờ chiều và giờ tan sở. Thời còn trẻ, cứ đến giờ còi hụ là tôi lại xách xe đi làm. Giờ nghỉ hưu rồi, tiếng còi tầm vẫn vang lên quen thuộc khiến tôi lưu luyến nơi này, không muốn rời xa. Có lẽ, thanh âm quen thuộc đó chỉ Bà Rịa mới có", bà Thìn nói.
6 loa gắn dưới mái Nhà tròn chính là nơi phát ra tiếng còi tầm.
Còn ông Bùi Hữu Hòa, một cán bộ TP.Bà Rịa về hưu cho biết: "Tiếng còi tầm quen thuộc trong mấy chục năm tôi sống và gắn bó với mảnh đất này. Mỗi khi nghe tiếng còi tầm là tôi biết được mấy giờ chứ không cần nhìn đồng hồ nữa".
Theo UBND phường Phước Hiệp, còi tầm có từ những năm 40 thế kỷ XX và gắn liền với di tích lịch sử Nhà Tròn Bà Rịa tại khu vực vòng xoay Cách mạng Tháng Tám - đường 27/4. Do ảnh hưởng của chiến tranh, một thời gian dài còi tầm không được sử dụng.
Năm 1976, còi tầm được UBND TX. Bà Rịa (nay là TP.Bà Rịa) khôi phục lại và sử dụng đến ngày nay. Những năm gần đây, UNBD TP.Bà Rịa giao cho UBND phường Phước Hiệp quản lý còi tầm. Theo đó, hằng ngày (trừ ngày nghỉ), buổi sáng vào lúc 6 giờ 45 phút, buổi trưa vào lúc 11 giờ 30 phút, buổi chiều là lúc 13 giờ 15 phút và 17 giờ 15 phút, tiếng còi tầm lại được gióng lên trong khoảng thời gian từ 15 đến 20 giây để báo hiệu chuẩn bị bắt đầu hoặc kết thúc một ngày làm việc của người dân trên địa bàn thành phố.
Dịp Tết Nguyên đán, vào thời khắc giao thừa, 3 hồi còi tầm liên tục được gióng lên từ Nhà Tròn báo hiệu một năm mới đến, đồng thời nhằm tạo không khí vui tươi, phấn chấn cho người dân đón giao thừa, chào mừng năm mới.
Trên trang thông tin điện tử TP. Bà Rịa cho biết, còi tầm gắn liền với di tích lịch sử Nhà Tròn. Theo đó, đầu thế kỷ 20, Pháp tiến hành khai thác lập đồn điền cao su ở Bình Ba, xây dựng nhà thờ Bà Rịa năm 1890. Nhằm mục đích sử dụng cung cấp nguồn nước sạch phục vụ cho sinh hoạt, người Pháp đã cho xây dựng Nhà Tròn với tháp nước cao 20m, 8 trụ đứng, đường kính gần 8m, có 3 ống dẫn nước. Ngoài ra, dưới chân Nhà tròn có một nhà bát giác, cạnh dài 6m, cao 4m, bao quanh 8 trụ đứng Nhà tròn. Năm 1945 sau khi đảo chính Pháp, phát xít Nhật cho đặt một bộ hệ thống loa báo động gồm 6 cái bên dưới bồn nước. Đây chính là hệ thống phát tiếng còi tầm hiện nay. Ngày 1/5/1975 tại Nhà Tròn nhân dân TX.Bà Rịa tổ chức lễ kỷ niệm trọng đại thống nhất đất nước với sự chứng kiến của hơn 2 vạn chiến sĩ đồng bào. Cả thị xã tràn ngập cờ hoa rực rỡ nhân dân hân hoan đón chào ngày đất nước thu về một mối.
Mỗi tuần, UBND phường lại luân phiên phân công lực lượng thường trực để thực hiện các thao tác báo hiệu còi. Theo đó, đến giờ từ trụ sở UBND phường Phước Hiệp, cầu dao điện kéo lên, từ Nhà Tròn, tiếng còi tầm lại vang xa, tỏa rộng khắp các ngã đường, góc phố... Những nhà dân ở gần Nhà Tròn, chỉ cần ngồi trong nhà cũng có thể nghe được tiếng còi tầm vang lên. Mỗi lúc tiếng còi vang lên, ở khu vực Nhà Tròn, từng đàn chim én về đây làm tổ tạo thêm nét đẹp vừa thanh bình, vừa cổ kính ngay trong lòng TP. Bà Rịa.
Trải qua hơn một thế kỷ, Nhà Tròn vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu như một nhân chứng của lịch sử. Nơi đây giờ đã trở thành điểm sinh hoạt của Đoàn thanh niên. Di tích không tách rời cuộc sống, cùng hòa hợp với sự chứng kiến từng bước trưởng thành tiến bộ của xã hội. Đặc biệt, với tiếng còi tầm vẫn vang lên giòng giã mỗi ngày như càng khẳng định sức sống tràn đầy của một thành phố, một đô thị hành chính năng động.
Khám phá 17 di tích huyền thoại ở cố đô Kyoto Nhật Bản Được UNESCO công nhận vào năm 1994, Di sản văn hóa thế giới - Cố đô Kyoto là một quần thể gồm 17 công trình có vai trò quan trọng về mặt lịch sử, tín ngưỡng, kiến trúc và cảnh quan của đất nước Nhật Bản. Đền Shimogamo-jinja (Hạ Áp thần xã) hình thành vào thế kỷ 6, là một trong những đền...