Hụt hơi khi luôn là cái bóng của chị gái mình
Đôi khi tôi chỉ ước giá đừng có chị thì tôi đã thấy thoải mái hơn…
Tại sao 2 chị em tôi lại “lệch” nhau đến vậy?? (Ảnh minh họa)
Từ nhỏ tôi đã luôn được đưa ra so sánh với chị. Nhà tôi có 3 anh em, một anh trai, chị gái tôi và tôi. Khi mẹ sinh chị, thì anh tôi chuyển đến ở hẳn với mẹ nuôi (là một người cô của tôi, không lấy chồng) cho đến khi vào học đại học. Thành ra ở nhà chỉ còn bố mẹ và hai chị em tôi.
Chị và tôi cách nhau 3 tuổi. Chị xinh đẹp, thông minh lại siêng năng và ăn nói có duyên nên được lòng rất nhiều người. Còn tôi thì như một sản phẩm sai lầm của tạo hóa, là sự tương phản rõ nét nhất với chị. Ngay cả bố mẹ tôi cũng phải thốt lên: “Sao 2 đứa nó là chị em mà lại khác nhau 1 trời 1 vực như vậy?”. Học cấp 2 cả trường không ai không biết tiếng chị. Tôi đi đâu cũng được chỉ trỏ là em gái của Liên đội trưởng. Thậm chí cả thầy cô cũng gọi tôi là em gái cái Hương, thay vì gọi tên tôi.
Ngày bé, khi đi chơi với bọn cùng xóm tôi còn bị chúng nó trêu là “thổ dân” , hoặc “mày chắc gì đã là con mẹ mày”. Đúng, nhiều khi tôi như phát điên với cái suy nghĩ ấy. Tại sao tôi lại quá thô kệch và kém cỏi như thế. Tôi không được bằng một góc của chị gái mình, từ vẻ bề ngoài cho tới tính cách. Cái gì tôi cũng thua chị. Tại sao cái gì chị cũng hơn tôi, tại sao tôi không được như chị. Tôi có tội tình gì mà sao ông trời chơi ác với tôi như vậy. Mỗi lần ai đem tôi so sánh với chị gái mình là tôi lại nổi cáu lên. Tôi chỉ muốn hét vào mặt bọn họ: “Bản thân tôi cũng đâu có muốn thế, sung sướng lắm đấy!”
Tôi không có làn da trắng như chị, tôi cũng không có cặp môi hình trái tim và đôi mắt trong veo giống chị. Tôi cũng không được cao ráo như chị nốt. Nói tóm lại tôi chẳng khác gì một con vịt bầu xấu xí đi cạnh con thiên nga là chị. Ai cũng bảo chị là bản sao của mẹ ngày trước còn tôi, thật tai hại lại là phiên bản mini của bố. Khuôn mặt tôi sỡ hữu những nét thô kệch của 1 đứa con trai nhiều hơn là con gái. Đã thế tôi lại có dáng người thấp đậm và chiếc mũi tẹt đặc trưng. Biết mình không được xinh đẹp nên tôi rất ngại đi cùng chị. Vì đi đâu nói 2 chị em gái ruột hầu hết mọi người đều ngạc nhiên. Người lịch sự thì chỉ bụm miệng cười quay đi, còn có đứa nói thẳng: “Chị em gì mà chẳng giống gì cả!” Những khi ấy tôi thực sự rất nóng mặt và xấu hổ còn chị thì chỉ cười cười bỏ qua.
Video đang HOT
Chính vì thế mà tôi luôn cảm thấy cuộc sống rất bất công và bế tắc. Cùng máu mủ, nhưng tại sao tôi và chị lại chênh lệch một trời một vực. Chị luôn nổi trội hơn tôi, còn tôi chỉ là cái bóng đằng sau chị. Cuối năm chị rạng rỡ với một lô một lốc giấy khen thì tôi trái lại chỉ vỏn vẹn có mỗi cái giấy học sinh tiên tiến mang về. Thực ra sức học tôi không đến nỗi tồi, chí ít là cũng thuộc top 15 của lớp. Nhưng so với bảng thành tích khủng của chị thì từng ấy chẳng nhằm nhò gì.
Trong nhà tôi treo đầy bằng khen của chị và những bức ảnh chị chụp khi tham gia các hoạt động ở trường, lớp. Còn họ hàng tôi thì luôn bảo: “Mấy đứa em nhìn vào cái Hương mà học tập”.
Trong những buổi khen thưởng ở trường không thể thiếu được tên chị. Đi đâu người ta cũng khen chị giỏi giang, học giỏi lại xinh xắn nết na.
Đâu ai biết được nỗi khỗ của đứa em luôn phải làm nền cho chị gái mình như tôi. Hơn 1 lần, tôi còn ước giá như chị chết đi hay chị không được sinh ra thì biết đâu tôi sẽ được như chị, không thì ít nhất cũng chẳng bị đối xử tệ bạc như thế này.
Năm nay tôi học 12, còn chị đã là sinh viên năm 3. Hôm trước chị vừa điện về khoe mới nhận được học bổng loại giỏi. Trong khi tôi thấy các anh chị cùng lứa với chị lên đại học còn mải chơi thì chị tôi lao vào làm thêm. Từ năm 2 bố mẹ đã không phải gửi trợ cấp hàng tháng cho chị nữa. Nghe mẹ kể, ai cũng trầm trồ khen cái Hương biết tự lập từ sớm. Rồi mọi người quay ra bới móc tôi, làm sao phấn đấu được bằng 1 phần 10 của chị.
Từ đầu năm 12 tới giờ, mẹ liên tục gây sức ép với tôi. Mẹ bảo nhìn vào gương chị mà cố gắng, chị là á khoa đại học thì tôi bết bát cũng cố mà đậu vào mấy trường có tiếng như Ngoại thương hay Kinh tế quốc dân. Còn thi những trường khác dù có đậu cũng chẳng được tiếng tăm, mà rớt thì không khác gì bôi tro vào danh dự gia đình. Tự nhiên tôi thấy hận chị, tại sao mọi người cứ chụp cái bóng của chị lên đầu tôi. Tôi học khối D, môn Toán lại khá yếu cho nên thừa biết mình không thể với tới những trường đó.
Tôi phải làm gì đây? Tôi muốn được khẳng định mình hay ít ra họ sẽ nhớ tới tên tôi thay vì cái mác em gái của chị như bây giờ? Nhưng thực sự tôi thấy rất hụt hẫng, chán nản và bế tắc. Tôi hiểu khả năng của mình, tôi cũng sợ trèo cao. Nhưng nếu tôi không đỗ đại học thì thực sự đó là một ác mộng? Với lại tôi không dám làm trái lời mẹ. Đôi khi tôi chỉ ước giá đừng có chị thì tôi đã thấy thoải mái hơn…
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn tuổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đứa trẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số tiền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng tuổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ tiền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, ngực bự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...