Hụt hẫng vì số tiền mừng đám cưới không đủ trả một phần nợ của chồng
Nếu là nợ làm đám cưới thì tôi không nói làm gì, nhưng đó là những khoản nợ chơi bời của anh từ thời thanh niên.
Tôi gặp chồng khi 28 tuổi, thực lòng mà nói, tôi không xinh xắn, khéo léo, chỉ được mỗi cái học hành đầy đủ và có công việc ổn định. Gần như ai ai trong nhà cũng lo lắng tôi sẽ ế chồng, vì vậy khi gặp được anh mọi người đều vun vào, nói rằng anh tốt, anh phù hợp.
Khi ấy, một phần tôi chỉ muốn gật đầu cho xong chuyện, một phần cũng bị choáng ngợp bởi những lời tung hê, tán thưởng của họ hàng. Hơn nữa, chồng tôi cũng có công việc ổn định, tuy thu nhập không bằng tôi nhưng cũng không đến nỗi ăn không ngồi rồi.
Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được diễn ra chỉ sau 2 tháng quen biết và tìm hiểu. Nhưng cuộc sống hôn nhân khiến tôi hoàn toàn vỡ mộng. Ban đầu là việc chồng thu vén hết tiền mừng đám cưới để trả nợ. Nếu là nợ làm đám cưới thì tôi không nói làm gì, nhưng đó là những khoản nợ chơi bời của anh từ thời thanh niên. Số tiền không phải là nhỏ, nhưng cũng dĩ hòa vi quý cho yên chuyện bởi tôi luôn tâm niệm “của cải do vợ chồng cùng xây dựng mới là bền vững”.
Video đang HOT
Nhưng về sau nói chuyện với nhau, kết thúc mỗi lần đều là câu chồng hỏi tôi thực sự có bao nhiêu tiền? Thỉnh thoảng anh lại nói đưa anh vài ba triệu, có khi lên tới chục triệu. Tôi căn vặn hỏi mục đích lấy tiền thì chồng lại nói anh còn nợ nhiều lắm, mới trả được phân nửa thôi. Dù có sốc nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh hỏi anh cho ra nhẽ. Chồng vùng vằng nói: “Cô có trả được cho tôi không mà cứ hỏi mãi”. Nhưng sau hồi thuyết phục của tôi, anh cũng đồng ý liệt kê, số tiền nợ lên tới gần 400 triệu nữa.
Cuộc sống hôn nhân khiến tôi hoàn toàn vỡ mộng. (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, sau khi nghe như vậy, những con số ấy cứ nhảy múa trong đầu, khiến tôi chẳng thể nào bình tĩnh được. Tôi khóc rất nhiều và nhiều lần nghĩ đến chuyện chia tay. Nhưng tôi lại không thể vì nhiều lý do như sợ điều tiếng của mọi người, sợ bố mẹ hai bên phiền lòng.
Trái ngược với sự hoang mang của tôi, chồng vẫn như chẳng có chuyện gì, không thèm xin lỗi, giải thích một lời nào, cứ như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Đôi khi anh còn nói tôi thiếu trách nhiệm với chồng, thờ ơ với những nỗi khổ của anh.
Sau đó, hễ ai đến đòi nợ, chồng cũng nói cứ đến hỏi tôi, vì tôi nắm giữ tài chính của gia đình. Vì vậy khiến tôi vô cùng khó xử. Thông qua chủ nợ, tôi biết quá khứ của chồng là chơi bời, trác táng. Hơn 10 năm đi làm, anh không những chẳng để được đồng nào, mà nhiều lần bố mẹ phải trả nợ cho. Đến khi các cụ không đủ sức thì mới ra cơ sự hôm nay. Nghe xong những lời ấy, tôi càng thấy xót xa cho mình và giận chồng hơn.
Tuần trước, do chủ nợ hối thúc nhiều quá, nên chồng đã hỏi tiền tôi. Khi tôi nói không có, thì anh nổi cáu chửi tôi cay nghiệt: “Cô khoe lương cao, đi làm mấy năm trời mà không có đồng nào sao? Cô lừa tôi, hóa ra cô cũng khố rách áo ôm mà thôi”. Quá hẫng về lời nói của chồng, tôi cũng đáp lại: “Tôi có tiền nhưng không để trả nợ cho anh. Tôi không có trách nhiệm với thói ăn chơi sa đọa của anh. Anh làm khổ bố mẹ rồi, giờ còn định làm khổ tôi nữa sao”.
Tôi mệt mỏi quá mọi người ạ, không hiểu sao số phận của mình lại hẩm hiu đến thế. (Ảnh minh họa)
Chưa kịp dứt lời thì chồng đã tặng tôi cái tát như trời giáng. Chưa dừng ở đó, anh lao vào giật túi xách, lục tung đồ đạc, tủ cá nhân của tôi ném hết ra sàn. Rồi anh giật lấy quyển sổ tiết kiệm 300 triệu của tôi mà cười lạnh lùng đắc ý.
Vừa cười anh vừa gằn giọng: “Cô định giấu sao. Giờ cô đã là vợ tôi, của cô cũng là của tôi. Đồ hỗn láo, không phải vì cô có vốn liếng thì đời nào tôi thèm lấy cô”. Rồi bắt ép tôi lên ngân hàng rút tiền, nhưng tôi không chịu.
Tôi cũng chẳng thiết tha gì người chồng như vậy nữa nên dọn về nhà bố mẹ ở. Điều khiến tôi buồn nhất là sau khi biết chuyện, bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ đều động viên và khuyên tôi rút tiền trả nợ cho chồng. Khi tôi không chịu, nói đó là tài sản trước hôn nhân, nó là của riêng tôi, thì ai ai cũng nói tôi ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Tôi mệt mỏi quá mọi người ạ, không hiểu sao số phận của mình lại hẩm hiu đến thế. Có phải do tôi quá cứng nhắc, nguyên tắc và bảo thủ không. Theo mọi người, tôi nên làm gì đây?
Theo Afamily