Hụt hẫng
Dù biết anh có gia đình đã lâu, nhưng em vẫn yêu anh – một tình yêu không toan tính, không vụ lợi. Em không phải là đứa con gái muốn trả thù đời, muốn phá tan những gia đình khác mặc dù bản thân em rất muốn điều đó.
Em ước gì mình có thể một lần “nổi loạn” để những người đàn ông trăng hoa phải trả giá thật “đắt”. Nhưng em không thể. Yêu anh, em âm thầm, lặng lẽ chúc cho anh hạnh phúc. Em không thể yêu một người nào khác ngoài anh. Anh là người đem đến cho em cảm giác thật bình yên sau biết bao sóng gió mà em phải đương đầu. Dù yêu anh nhưng em chỉ giữ liên lạc với anh bằng điện thoại, bằng Y!M. Em cố gắng hạn chế điện thoại cho anh, không muốn nhắn tin quấy rầy anh, cũng như em đang cố quên anh, đẩy hình bóng anh xa rời tâm trí em. Đã có lần em vội vã đính hôn chỉ d0ể quên đi một sự thật rằng anh đã có gia đình, rằng biết đâu kết hôn rồi, em sẽ yêu chồng em và quên anh. Nhưng tiếc là em không thể. Anh đâu biết, những lần đi chơi cùng bạn bè, đến những nơi anh và em từng đến, hát những bài mà anh và em từng hát cho nhau nghe.
Thậm chí, có những lúc em thèm ăn những món ăn quen thuộc nhưng không ai thích hoặc không ai có thể cùng em ăn như trước nữa. Em tập làm quen với cảm giác cô đơn, trống vắng để luôn cầu mong anh hạnh phúc. Anh có biết rằng, nhưng lúc anh buồn, anh cô đơn, anh điện thoại cho em vào giữa đêm nói rằng chỉ muốn nghe giọng nói của em. Trực giác phụ nữ, chính xác là tình yêu trong em cho em biết không chỉ như vậy. Anh đang rất buồn, chán nản, mệt mỏi nhưng không thể chia sẻ cùng ai. Anh ích kỷ lắm! Anh chỉ biết có anh thôi. Thà anh nói ra với em để nhẹ lòng, còn hơn anh chỉ để cho em cảm nhận. Anh đâu biết rằng những lúc như vậy lòng em đau nhói biết bao nhiêu. Có lần, anh nhắn offline cho em vào giữa khuya: Anh có tội với em nhiều lắm. Gây khổ cho em… Tim em đau thật đau khi phải đọc những dòng chữ đó. Em nói rồi, nếu phải lấy chồng, em sẽ lấy một người giống anh. Có thể người ta không giỏi như anh, không chìu chuộng em như anh, nhưng ít nhất cũng phải có chút hình ảnh của anh ở người đó. Hôm qua, tranh thủ đi lo trang phục biểu diễn cho đội, em ghé ngang khám mắt. Có kết quả, người em nghĩ sẽ báo tin đầu tiên là anh. Về công ty, em gọi anh ở Y!M – không thấy anh trả lời. Em điện thoại cho anh – một phụ nữ nghe máy.
Thật bình tĩnh, em vẫn như đang làm nhiệm vụ của mình như một nhân viên chăm sóc khách hàng. Em hỏi tên, hỏi địa chỉ… để gửi các chương trình ưu đãi. Anh biết không, em hụt hẫng biết bao khi biết anh đang ở Sài Gòn. Em không tin vào điều đó. Anh bảo rằng anh vẫn đang ở hà Nội, chưa biết lúc nào sẽ vào lại Sài Gòn . Dễ chừng cũng đã vài năm anh và em xa nhau rồi còn gì. Em vào Google, em tìm địa chỉ mà người ta cung cấp cho em – nhiều công ty quá anh ạ. Có thể đó là tòa nhà văn phòng? Em tìm tên anh, một công ty mà ít nhất nó cũng tồn tại ở Sài Gòn hơn một năm trời. Anh ơi! Suốt buổi chiều qua, cả đêm qua nữa, em không tài nào ngủ được. Em hụt hẫng, em như mất lòng tin vào tất cả. Biết yêu anh là vô vọng tại sao em vẫn yêu? Em đâu đòi hỏi anh phải lén lút quan hệ với em. Em chỉ cần ở anh sự trung thực như em từng nghĩ. Em thất vọng, em chới với, em không biết dựa vào đâu khi niềm tin cuối cùng trong em cũng tan biến mất. Anh ơi, em phải làm sao?
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kết cục của tình yêu sinh viên
Nhìn em cười nói leo lên chiếc xe hơi sang trọng của người đàn ông khác, lòng tôi đau nhói, xót xa, chỉ còn biết trách bản thân mình yếu đuối, kém cỏi...
Tôi và em quen và yêu nhau khi đang còn là sinh viên năm hai của một trường đại học. Cả hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Tình yêu thuở học trò thật trong sáng, không chút toan tính, vụ lợi. Em cũng tình nguyện ở bên tôi khi hai đứa vẫn còn sống tằn tiệm với những đồng trợ cấp bố mẹ gửi lên. Cả tháng dành dụm có khi chúng tôi mới đi ăn ở ngoài một lần, còn bình thường toàn chọn những nơi công cộng ít tốn kém để hẹn hò. Em cũng hiểu và thông cảm cho tôi, vẫn vui vẻ ở bên tôi không một lời than trách.
Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
Đôi khi ở trong phòng các cô bạn của em lại nhận được những món quà đắt tiền như mĩ phẩm, trang sức, em cũng có chút hờn ghen và tủi thân. Em tỏ thái độ vùng vằng với tôi nhưng em chỉ giận được một lúc, chỉ cần tôi ở bên an ủi và chòng ghẹo cho em hết buồn là em sẽ quên ngay, sẽ lại tíu tít như con chim sẻ.
Tôi yêu em cũng bởi tính trẻ con và hay nhõng nhẽo khóc nhè của em. Những lúc ấy tôi thấy mình như có trách nhiệm phải chở che cho em, và tôi cũng hiểu rằng em yêu tôi nên mới như vậy. Em cũng đã khích lệ động viên tôi rất nhiều. Tôi cũng hứa với bản thân mình và với em sẽ cố học thật giỏi để khi ra trường có thể kiếm được một công việc tốt với thu nhập cao để mang lại cho em hạnh phúc như những người con gái khác.
Em cũng đã hứa sẽ ở bên tôi, cùng tôi cố gắng phấn đấu cho một tương lai tốt đẹp của hai đứa.
Dù có những giận hờn vô cớ hay những trách móc vụn vặt, chúng tôi lại trở về bên nhau, yêu thương nồng đượm như thuở ban đầu. Ba năm trôi qua với những kỉ niệm vui buồn, sớm tối bên nhau.
Rồi chúng tôi ra trường, đi làm. Trụ lại thủ đô vốn là việc không dễ dàng gì với cả em và tôi. Chúng tôi đã mất hàng tháng trời để đi nộp hồ sơ xin việc ở khắp nơi. Nhưng nơi nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm, thứ mà sinh viên như chúng tôi luôn thiếu. Phải mất một năm làm những công việc phụ trợ lặt vặt, tôi mới xin được vào làm ở một công ty phần mềm máy tính với mức lương khởi điểm cũng không phải là cao. Tôi vẫn không thể dẫn em đến những chỗ sang trọng hay tặng em những món quà đắt tiền. Em vẫn thầm ghen tị và so sánh tôi với người yêu của những cô bạn khác. Tôi rất buồn, chỉ biết cố gắng phấn đấu làm việc thật tốt để trông chờ được tăng lương.
Từ ngày đi làm, em cũng thay đổi nhiều, bắt đầu biết ăn diện và mặc váy. Trước đây còn sinh viên, em thường ăn mặc rất giản dị và không dùng mĩ phẩm. Nhưng bây giờ đã khác. Tôi thấy lo lắng khi xuất hiện những vệ tinh lởn vởn quanh em. Em thì vẫn vô tư cười nói với tất cả bọn họ khiến lòng tôi như có lửa đốt. Em bảo đó chỉ là những người bạn, và em nói chuyện với họ cũng chỉ là xã giao thôi, nhưng tôi không thấy yên tâm chút nào.
Rồi một buổi tối tôi đến phòng trọ của em như thường lệ. Nhưng khi gọi điện cho em, em nói không muốn gặp tôi, tôi hãy để cho em được yên tĩnh một mình, và bảo tôi hãy về đi. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên bảo sẽ đợi đến khi em ra ngoài gặp tôi một lát rồi tôi sẽ về. Tôi đã ngồi đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ trước cửa nhà đến khi xóm trọ đóng cửa mà em vẫn không chịu ra.
Tôi không biết em giận chuyện gì nhưng vẫn nhắn tin cho em nói tôi cần một lời giải thích, tại sao em lại cố tình tránh mặt tôi như vậy, tôi đã gây ra lỗi gì để em phải buồn?
Nhưng đáp trả tôi vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Ngày hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi phóng xe đến chỗ em làm. Bất ngờ tôi nhìn thấy em đang leo lên chiếc xe hơi sang trọng của một người đàn ông xa lạ. Anh ta trông rất lịch lãm, chững chạc và có vẻ rất giàu có. Anh ta còn ân cần mở cửa xe cho em và hai người cười với nhau rất tình tứ.
Trái tim tôi tan nát, lặng người nhìn theo bóng em đang khuất dần xa. Có lẽ vì tôi không thể đem đến cho em cuộc sống xa hoa như em hằng ao ước nên em mới tránh mặt và muốn rời xa tôi. Mối tình đầu của chúng tôi chẳng lẽ đã đặt dấu chấm hết ở đây? Tôi đau đớn xót xa chỉ biết trách bản thân kém cỏi, không giàu có bằng người ta để níu chân người con gái mình yêu.
Theo VNN
'Sập' bẫy tình người đàn ông có vợ Bản thân tôi khi đến với anh, luôn nghĩ rằng anh đã phải chịu "thiệt thòi" bởi tôi không còn là cô gái trong trắng. Chính vì vậy, tôi muốn bù đắp cho anh, tôi yêu anh mà không hề toan tính, vụ lợi. Ảnh minh họa Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo miền Bắc, hết lớp 12 một thân một...