Hương vị Café
Cô say anh như say café lần đầu tập uống, mọi thứ bất giác đều thật quá sức…
Lâu anh không ra Hà Nội, lâu cô không vào Sài Gòn để nhớ về cái hương vị của café. Hà Nội gọi café nâu, Sài Gòn gọi café sữa đá…anh ngồi đấy quán cũ, một trong những quán anh từng nhìn thật lâu vào mắt cô để cảm nhận về cái hạnh phúc của một người đàn ông từng trải như anh đã nói “Anh già rồi, không cảm nhận được vị đắng của café nhưng hương vị thì khác…” còn cô, hôm nay ngồi đây một góc quán cũ không còn ngây thơ, không còn vô tư để yên tay mình trong tay anh, không còn theo nhau đi… lần lượt đến, chỉ để biết, chỉ để thưởng thức cái hương vị như anh nói.
Có lẽ bây giờ cô mới biết café đắng, rất đắng… Xưa, cô chỉ biết về một thứ hương hư ảo của một thời trẻ con mơ mộng… Cô nói “Em thích kem, đơn giản vì ăn kem thể hiện sự lãng mạn của người con gái trước con trai. Em thích hương café như ngầm định em thích anh, thích người đàn ông đang ngồi trước mặt mình…”. Như café, như anh, như đàn ông nhiều tuổi, đến và đi nhanh chóng, chỉ để lại chút hương khi nóng.
Người ta bảo đàn bà 30 một là cuộc sống, một là khát khao hy vọng nhưng thực tế hơn, trần tục hơn, không để nghĩ khác về ly café muối hay café không đường, đắng nhưng chấp nhận, đắng không đường, uống để biết có nhiều thứ ngọt hơn. Những năm tháng qua đi lặng lẽ, một mình quay đầu nhìn lại, nhớ cái nắm tay, nhớ những trải nghiệm của mối tình đầu không phải để đau hay để khóc, để trách anh, người đàn ông nhiều tuổi… mà để yêu anh hơn như yêu café, yêu cái hương vị của cuộc sống.
Đàn bà 30 một là cuộc sống, một là khát khao hy vọng nhưng thực tế hơn, trần tục hơn (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh nói “Anh thích em vì những ước mơ như truyện, vì những sở thích rất trẻ con, buồn cười nhưng thú vị… thú vị và lạ…”. Lạ, khác nhau ở cảm giác, lạ ở những cái rất tò mò và khám phá. Như cô ngây thơ, trầm trồ khi nghe anh kể về những việc anh từng làm, con đường anh đã qua, những điều anh học được, anh đánh giá. Cũng giống như anh tìm thấy ở cô… Vậy đấy, cô say anh như say café lần đầu tập uống, mọi thứ bất giác đều thật quá sức…
Dường như những trải nghiệm sớm từ anh giữ cô thăng bằng hơn trong cuộc sống, cô bắt đầu biết mình cần gì, người ta nói đàn bà 30 có quyền mơ những gì trước kia hy vọng nhưng sâu sắc hơn, thật hơn, chắc chắc và rõ ràng như cô bây giờ… ngồi đây, không phải đợi anh đến trước, không chờ anh gọi café, không chờ anh pha chế, giải thích, em nên hoặc em cần… Cô bây giờ có quyền từ chối ly café anh vẫn nói rằng ngon vì biết mình muốn gì mà vẫn thanh thản, không nuối tiếc khi anh hụt hẫng hay nghiêm nghị “Bé à, nghe anh đi” chỉ vì anh có quyền khi đã đi qua, cảm nhận về cuộc sống của cô bây giờ hơn anh. Cô đã chọn tách café nâu Hà Nội, ấm lòng, thơm… đấy là hương vị đầu đời.
Có lẽ cô đang mỉm cười… quán cũ, người xưa giờ vẫn vậy nhưng cô thì khác, cô có cái quyền mà anh đã lờ đi không nhắc tới, còn cô vô tình không hiểu để đòi hỏi…
Hương café là thói quen của người đàn ông từ khi còn trẻ, vị café là những trải nghiệm của đàn bà đôi khi phải nếm từ rất sớm nhưng café hoặc là say, hoặc là tỉnh như anh, như cô… như một là chấp nhận café, hai là không biết hương, không biết vị, chỉ biết một màu nâu đen duy nhất, một màu nâu tối đậm của café, màu của cuộc sống…
Theo VNE
Chơi gái xong, chồng "mặc" nguyên BCS về nhà
Khi giúp chồng thay bộ quần áo đã nồng nặc hơi men, tôi bỗng xanh mặt nhận ra anh đeo nguyên chiếc BCS còn nhớp nhúa dấu vết của trận "mây mưa" bên ngoài.
Hương vị của tình yêu thật muôn hình muôn vẻ. Thời chưa cưới, đó là thứ tình cảm ngọt ngào, thuần khiết. Khi đã kết hôn, tình yêu dù vẫn mặn mòi, sâu đậm nhưng nhuốm cả nỗi khổ đau vì rạn vỡ.
Tôi sinh năm 1985, lấy chồng cách đây hai năm, hiện chưa có con. Cuộc sống gia đình không trải hoa hồng như tôi thường mơ mộng thời còn thiếu nữ. Những ngày qua, tôi sống trong đau khổ khi bị chồng cắm sừng.
Vào sinh nhật mình, tôi đã nhắc anh phải làm gì đó thật hoành tráng để chúc mừng vợ. Chồng tôi vui vẻ nhận lời. Thời mới yêu, bất kể ngày gì, anh cũng nhớ rất kỹ, nhưng kết hôn chưa được mấy nỗi, anh đã không còn bận tâm tới những ngày này, khiến tôi luôn ấm ức, tủi thân. Lần này, tôi khá yên tâm bởi đã nhắc khéo chồng. Thậm chí trước đó cả tuần, tôi rậm rịch chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ được chu toàn. Khác hẳn năm ngoái, chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Em yên tâm đi, anh chuẩn bị quà cáp đâu vào đấy rồi!". Sinh nhật tôi không vào dịp cuối tuần, cũng chẳng trùng ngày nghỉ lễ, nên cả hai vợ chồng vẫn bận rộn việc cơ quan, tối về mới tổ chức tiệc tùng, tận hưởng những phút lãng mạn bên nhau.
Tới chiều, tôi vội vàng xin về sớm, trên đường ghé vào mua chút đồ ăn để gian bếp thêm ấm cúng trong ngày đặc biệt. Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chồng tôi vẫn chưa về, dù đã trễ hơn hai tiếng so với giờ tan sở của anh. Sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho chồng, nhưng máy của anh tắt lịm. Đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa, tôi vui như sáo vì ngỡ chồng đã về, nhưng thực ra đó là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem tới bó hồng 999 đóa và một hộp quà khá sang trọng. Chủ nhân của những món quà này chính là chồng tôi. Sao anh có thể "ném tiền qua cửa sổ" một cách nhẹ nhàng tới vậy? Vài ngày trước, anh vừa đưa tiền cho tôi mua quần áo, giờ lại giở chiêu này, thật lãng phí hết sức.
Quà thì đã nhận mà người chẳng thấy tăm hơi. Cứ vài phút tôi lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh đi đâu giờ này? Cơm canh, bánh kẹo đã bày biện xong xuôi, chỉ chờ anh về là tưng bừng mở tiệc, vậy mà càng ngóng, tôi càng thấy vô vọng. Thời gian thì trôi chậm như rùa bò, từng khắc từng khắc một. Đợi tới hơn 9h tối, tôi đã kiệt sức. Phải chăng anh ấy đang giỡn mặt tôi, muốn tôi đau khổ trong cái ngày đáng lẽ rất hạnh phúc này. Đúng lúc ấy thì anh gọi về thông báo có việc quan trọng cần bàn với sếp, nên giờ mới xong.
Tôi giục chồng về nhà, nhưng anh khước từ: "Xong việc rồi nhưng còn có bữa tiệc quan trọng, anh không thể vắng mặt. Em cứ ăn cơm đi, đợi anh về rồi vui vẻ sau". Nghe câu ấy, tôi suy sụp hoàn toàn. Sao chồng mình lại trở thành gã đàn ông như vậy? Thời mới yêu, anh luôn coi tôi là báu vật, nâng niu chăm bẵm từng ly từng tí. Vậy mà mới kết hôn hai năm, tình yêu ấy đã nhạt phai đi nhiều. Tới cả ngày sinh nhật vợ, anh cũng chẳng đoái hoài, chỉ vùi đầu vào công việc. Dù có quà, nhưng người thì biền biệt tận đâu, ngày vui cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mãi tới 12h đêm, chồng tôi mới mò về, người đầy mồ hôi, miệng nói nhảm nhí, chân đi xiêu vẹo, phải nhờ vài đồng nghiệp dìu vào. Vừa bước tới cửa, anh đã rối rít xin lỗi vợ. Tiễn mấy đồng nghiệp của anh ra về, tôi vội vàng đỡ chồng vào ghế rồi rót nước cho uống. Chỉ trong chốc lát, anh đã ngày khò trên sofa. Không đành lòng để chồng ngủ ngoài phòng khách, tôi cố cõng anh vào giường, cởi đồ bẩn cho anh dễ ngủ. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi muốn ói tại trận. Chồng tôi vẫn đeo nguyên chiếc bao cao su còn nhớp nhúa vết tích của trận "mây mưa" về nhà. Thì ra, hú hý với gái là công việc quan trọng mà anh dành cả buổi tối để làm. Nhưng cái thói "ăn vụng không biết chùi mép" thật đáng khinh, ngay cả bao cao su vừa xài anh vẫn mặc nguyên về nhà. Liệu tôi có thể làm ngơ chuyện này để chung sống cùng anh, để ngậm đắng nuốt cay làm một người dâu hiền vợ thảo? Đàn ông sao ghê tởm, sao dễ phụ bạc tới vậy?
Lời tư vân:
Rất cảm thông với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải. Trong cuộc sống, chuyện bắt quả tang chồng ngoại tình nhiều vô kể, nhưng tình huống mà bạn nhận ra mình bị cắm sừng lại vô cùng oái oăm. Đừng cố nín nhịn, đừng giấu nỗi uất ức trong lòng, hãy đối diện thẳng thắn với chồng và hỏi rõ anh ta mọi chuyện. Nếu trái tim anh ta thực sự không còn dành cho bạn, hãy dứt khoát chia tay để kiếm tìm một hạnh phúc mới. Các bạn mới chỉ kết hôn hai năm, chưa con cái để phải ràng buộc nhiều thứ, nếu tình cảm cạn kiệt thì đừng nên níu kéo, chỉ khiến mình thêm đau khổ và thiệt thòi. Chúc bạn sáng suốt trong việc này và nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Thiếu nữ 28 chưa một lần hôn, nói gì đến 'chuyện ấy' Bạn bè đều đã yên bề gia thất mà tôi vẫn chưa biết đến hương vị của tình yêu. 28 tuổi tôi vẫn chưa biết đến cảm giác của nụ hôn đầu (ảnh minh họa) Có lẽ ít ai tin rằng, sống trong thời đại công nghệ phát triển chóng mặt, văn hóa yêu của giới trẻ cũng đang Tây hóa, vậy mà...