Hướng dẫn trang điểm mắt tông hồng đậm cuốn hút
Tiết xuân vẫn đang thì nhưng với nhiều gia đình, tết chẳng còn bởi những đứa con của họ giờ đây đang tất tả trên những chuyến xe hoặc đã yên vị nơi thành phố xa hoa, bắt đầu cuộc mưu sinh mới.
Mờ sáng, khi hơi lạnh còn phảng phất, má đã cặm cụi dưới bếp kho vài con cá với cải chua, ninh nồi măng hầm thịt cho nhừ để kịp đầu giờ chiều chị mang theo vào Sài Gòn. Má gói ghém thêm vài thức quà quê mà cả nhà đã ăn chán chê 3 ngày tết vào hộp nhựa, túi nhựa trong lúc chị càm ràm: “Má làm chi cực, vào Sài Gòn cũng có ăn nữa đâu”. Má tặc lưỡi: “Không ăn thì để dành chứ mới vào có khi lại lười không nấu, không có gì để ăn”.
Ba cứ đi ra đi vào quét sân rồi quẩn quanh vài điều đã nhắc chị lúc tối hôm trước. Ba dặn đừng quên đồ đạc gì, ba má đi gửi lại xa, tốn kém. Ba không nói, má cũng không nhưng tôi biết ba má buồn nhiều. Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng Chạp, ba má lại đếm từng ngày một, ngóng chị về nhà ăn tết. Ngày chị về là ngày vui nhất dù năm đó cái tết đủ đầy hay thiếu miếng thịt, thèm vài ba con cá cũng thấy mâm cơm ngon làm sao. Vậy mà không được vài hôm, chị lại vào Sài Gòn làm việc và nếu không có việc gì cần về quê thì phải đến một năm sau, nhà tôi mới có được không khí đầm ấm như thế.
Cha mẹ làm việc quanh năm chỉ mong được cái tết no ấm, đủ đầy. Ảnh minh hoạ.
Tại cái làng chài ven biển miền Trung này, nhà nào có con cái học hành hay làm việc tại Sài Gòn cũng đều đón cái tết ngắn ngủi. Buồn đó nhưng nhìn cách họ trân quý đứa con xa nhà mới thấy được, rồi mai đây, làng quê nghèo này sẽ khác. Con chú Tư đầu làng vừa cưới chồng ở tận Yên Bái, tết nay không về thăm nhà. Con gái ông Vinh may mắn hơn vì lấy được chồng gốc Sài Gòn, 2 cái tết gần đây đều về thăm quê để chồng trải nghiệm tết quê nghèo.
Những sự “du nhập” văn hoá vô cái làng nhỏ bé cứ nhiều lên từng ngày khi con cái đi xa rồi trở về. Có trường hợp làm rạng danh quê nhà, có người quay về hỗ trợ được bà con xóm giềng nhưng cũng chỉ về quê được vài ngày rồi lại đi. Chị tôi nói ở quê mười ngày nửa tháng là chán chê rồi, ở thêm sẽ buồn vì nhịp sống tẻ nhạt không được đông đúc, nhộn nhịp như phố thị. Cộng thêm về quê tìm việc lại khó nên dù muốn sống gần gia đình, chị cũng lực bất tòng tâm vì không muốn ba mẹ lo chạy vạy nhờ vả. Chị nói rồi sẽ về nhưng không phải bây giờ.
Những chuyến xe từ quê về lại thành phố lớn đầy ắp quà quê
Video đang HOT
Có lẽ đến khi con người đã rệu rã với những xô bồ chốn phồn hoa, nếm đủ cay đắng cuộc đời mới chịu về lại cái làng nhỏ ven biển nơi mình sinh ra. Hoặc không, khi bố mẹ đã già thêm thì lúc đó, quyết định về hay ở mới được đặt nặng hơn, buộc phải chọn lựa. Còn bây giờ, ba mẹ còn khoẻ, còn lao động được thì ngày về hãy vẫn còn xa xôi.
Chiều ba chở chị vô bến xe, về nhà mặt buồn thiu. Ba nói, cho con cái đi học để không phải làm ruộng như đời ba má nhưng rồi cứ đứa nào học Sài Gòn cũng ở lại làm thì ba má mất con. “Sài Gòn chị con ở trọ nhưng thật ra nhà này mới là nơi ở tạm. Tết về được vài hôm rồi đi, có đứa nào thèm về”, ba rít hơi thuốc rồi nhìn xa xăm.
Những chuyến xe về lại thành phố cứ nối đuôi nhau chở đứa con xa quê. Ảnh minh hoạ.
Những chuyến xe đò từ miền Trung vào Sài Gòn cứ nối đuôi nhau lao vun vút trong đêm mang theo nhiều tâm sự của người đi kẻ ở. Mỗi lần về thấy tóc ba bạc hơn, da má nhiều đồi mồi hơn lòng cứ buồn buồn nhưng chẳng biết làm sao cho đặng. Ráng nấn ná thêm vài hôm, đi làm muộn hơn vài hôm chỉ để kéo dài cái tết của ba má nhưng bao nhiêu đó cũng không thấm tháp gì với trọn một năm vắng con cái bên cạnh.
Liệu rồi còn bao nhiêu cái tết nhà mình được đông đủ người thân khi ba má cũng không tránh được vòng tròn sinh – lão – bệnh – tử? Con chẳng dám nghĩ nhiều.
Lam
Theo phunuonline.com.vn
Sáng đầu xuân trong tôi
Tôi bước ra khỏi nhà, đón nhận cái không khí mang mang của đất trời trong thời khắc cũ mới giao hòa. Mùi thuốc pháo nồng ấm quen thuộc ai đó hứng khởi đốt trước giao thừa vấn vương trong gió.
Những năm 80 thế kỷ trước, biểu tượng Tết "cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh" vẫn còn phổ biến. Đúng 0 giờ, khắp bốn phương tám hướng bắt đầu rộ lên tiếng pháo. Tôi dỏng tai lên "nghe tiếng pháo đoán chương trình". Phía này lanh canh pháo tép. Ừ đấy chắc hẳn là pháo nhà ông Tuấn hàng xóm. Ông vốn kỹ tính và rụt rè cẩn trọng. Bánh pháo tép với ông cũng đủ niềm vui cho một cái tết. Còn đằng kia, pháo cối nổ đì đùng. Thì còn ai vào đây nữa ngoài nhà bác Năm có tới tận ba anh con trai. Các anh cũng chỉ chờ thời khắc này trong cả năm để được tận hưởng chút "cảm giác mạnh".
Sau mỗi tiếng pháo đoàng đoàng như thế là tiếng reo hò phấn khích của các bạn anh đang có mặt và tụ tập tại tư gia. Mỗi tiếng pháo vang lên, cả nhóm coi như nhận tín hiệu vui, báo một năm mới với vạn sự hanh thông và nhiều bước nhảy vọt.
Ảnh minh họa
Sau giờ phút đón giao thừa bao giờ cũng có mưa rây. Những hạt mưa mỏng tạo lớp màng giăng mắc khắp nơi, khiến cho cỏ cây như cựa mình, đón nhận tinh túy của đất trời. Thì cây cối đã đến mùa đâm chồi, bắt đầu cho một "tháng Giêng rét đài tháng Hai rét lộc". Sau những âm thanh rộn ràng của tiếng pháo, đất trời như bắt đầu lắng lại. Tôi bước ra khỏi nhà, với tâm trạng lâng lâng như đi vào cõi mơ. Cỏ cây đất trời như đang đắm mình tận hưởng thời khắc thiêng liêng ấy.
Những gương mặt ngày thường bỗng như lạ như quen. Các cô gái chưa chồng vốn bận rộn với công cuộc mưu sinh, giờ đây lột xác với áo mới môi đỏ xúng xính rạng ngời. Họ đang túm tụm lại và cười rộ lên như nắc nẻ trước những lời tán tỉnh láu cá của một anh trai làng nào đó. Mắt môi họ rạng ngời tư tình. Cũng có ai ngờ, những anh trai làng thường ngày bươn bả với cộng việc ruộng đồng, giờ đây trước thời khắc chuyển giao của đất trời ấy, cũng như được tiếp thêm động lực để cất lên những lời yêu đương có cánh. Thì mùa xuân, mùa của những lễ hội giao duyên cũng đang chuẩn bị bắt đầu. Bao nhiêu cặp đôi nên duyên sau những ngày trời đất thuận lợi giao hòa và hợp cảnh hợp tình ấy.
Thường khi tôi trở về nhà, không gian đã bắt đầu vắng lặng. Nhưng không khí thiêng liêng của buổi đầu năm vẫn hiện hữu khắp nơi. Tôi sẽ đặt lưng xuống, không phải ngủ một giấc thật sâu mà chỉ để cơ thể nghỉ ngơi chút xíu, trước khi sáng đầu năm tinh khôi bắt đầu.
Tôi từ từ thức giấc khi ngoài kia có tiếng người nói lao xao. Là tiếng cười tiếng nói hào sảng của một người bà con "tốt vía" nào đó đến xông nhà và chúc tết đầu năm. Thường đó là người đàn ông có tiếng nói và uy quyền trong họ mạc. Gia đình và vị thế của họ đủ đảm bảo "thương hiệu" cho việc ngầm mang đến tài lộc và may mắn cho gia chủ suốt cả năm. Bố mẹ tôi sẽ tay bắt mặt mừng, trịnh trọng đem những sản vật quý giá nhất của gia đình ra thiết đãi vị khách quý xông nhà đầu năm. Không khí của những lời nói, những câu chúc đẹp đầu năm giữa chủ - khách như tràn ngập khắp tư gia.
Ảnh minh hoạ
Tôi sẽ mở mắt từ từ và không vội vã thức dậy, ngược lại dỏng tai lên nghe những tín hiệu, những âm thanh đặc trưng của ngày đầu năm. Rồi trong tâm trạng khoan khoái, tôi vươn vai đứng dậy, bước ra khoảng sân rộng trước nhà. Xác pháo hồng đêm qua hãy còn vương khắp nơi. Không gian lắng đọng lại trong phút chốc, trước khi âm thanh rộn rã của tiếng người đến thăm nhau và mừng tuổi đầu năm, tiếng cỗ bàn chúc tụng làm hân hoan cả buổi sáng đầu xuân.
Mẹ tôi sẽ gọi tôi vào phòng, thì thầm căn dặn những điều cấm kỵ trong ngày đầu năm mới. Rằng không nên quét nhà, phòng những tiền của tài lộc của tư gia sẽ theo đó mà bay mất. Con gái cũng nên cẩn trọng trong ngày đầu năm để không làm rơi vỡ đồ đạc, phòng những điều xui xẻo cả năm tìm đến. Tôi vâng dạ cho mẹ yên lòng, rồi vận quần áo mới xúng xính chạy ào ra đứng tha thẩn chơi đầu ngõ.
Hạnh phúc thời thơ ấu khi nhận những phong bao lì xì sáng đầu năm vẫn khiến tôi rạo rực mỗi khi hồi tưởng lại. (Ảnh minh hoạ)
Là vì nhà tôi là trưởng chi, vốn là một nhánh quan trọng trong dòng họ. Ngày mùng một đầu năm, gia đình tôi có nhiệm vụ lo cỗ bàn cho các "đinh" trong chi đến gặp gỡ và liên hoan trong ngày tốt lành này. Các ông, các bác sẽ đến nhà tôi dự tiệc và đương nhiên gặp cô bé váy áo xúng xính đứng đó, không do dự rút những phong bao đỏ rực với những mệnh giá tiền tròn trĩnh, mang lại niềm vui lấp lánh cho đứa trẻ đón nhận chúng.
Láu cá nhất là ông anh tôi. Thường ngày anh rất lười việc nhà, nhưng trong dịp lo cỗ bàn này, anh lại lăng xăng mang đũa bát chạy ra chạy vào nghe chừng bận rộn lắm. Thì tôi biết tỏng, ông anh đang vô tình tạo cơ hội "điểm danh" để các vị khách nhìn thấy mặt. Trong không khí vui tươi xôm tụ đầu năm, các vị cao niên của họ mạc sẽ không ngại ngần để rút phong bao lì xì thật hào phóng cho đứa trẻ chăm chỉ ấy. Thường phong bao lì xì đầu năm có được, đợi đến mùng 7 tết, ngày "ra ngõ", anh em tôi sẽ mở hết nội dung ra và so kè xem ai may mắn được nhận nhiều hơn. Chúng sẽ được tích vào con lợn may mắn riêng của mỗi người, đợi khi chúng tôi vào năm học mới với chi phí bút vở, cặp sách... được dùng tới.
Tôi đã đi qua 36 mùa xuân cuộc đời với tương đương chừng ấy lần đón nhận không khí an bình buổi đầu năm mới. Thật thú vị là mỗi năm tôi lại cảm nhận không khí buổi đầu năm với sự mới mẻ và thanh tịnh dần tăng lên. Có phải cùng với thời gian, chúng ta sẽ trưởng thành hơn, "chín" dần lên trong suy nghĩ và cảm nhận hương vị cuộc sống đằm thắm hơn lên?
Thu Ngọc
Theo phunuonline.com.vn
Mùi quê hương trong chiếc bánh tổ Mười tám năm xa quê, thiếu thốn đủ thứ nhưng chưa tết nào, má tôi quên làm bánh tổ. Ở quê, bà ngoại luôn để dành những bát đường ép từ mía, hễ có ai vào Nam là gửi ngay cho má. Dì Tám gọi điện, báo tin ngoại té ruộng, trật chân không đi được, cả nhà quáng quàng. Má cầm điện...