Hương cốm ven sông
Hương cốm là một phần không thể thiếu trong kí ức t.uổi thơ tôi
Mỗi độ tết về lại dậy lên trong tôi nỗi nhớ về làng quê thuở thiếu thời ở An Nhơn, Bình Định.
Chỉ mới bước xuống đò thôi bạn đã nghe một mùi thơm ngọt đậm. Đó không phải là mùi thơm của con sông xanh biếc hay mái tóc của cô gái chèo đò, mà là mùi thơm của bắp đỗ, của nếp tẻ, trộn với mùi mật đường ngào ngạt đang tỏa hương từ các lò cốm. Cả làng chỉ trăm hộ thì đến chín mươi hộ đều có lò.
Những lò cốm đắp bằng đất trên đặt một cái chảo gang to đùng lem luốc lọ nghẹ, mới trông tưởng như một cái trồng đồng gỉ sét vừa được đào lên. Lò đun bằng những cây củi nhỏ, thường là cành cây sầu đông, cây táo nhơn mà khói bốc lên gây gây khiến lũ ruồi và muỗi say ngật ngừ phải bỏ đi.
Nguyên liệu chính của cốm quê tôi là những hạt bắp nghệ no tròn vàng như mật. Bắp được phơi thật khô, rang trên chảo cùng với cát, nở trắng như tuyết và thơm như hoa sứ. Cũng có khi, tùy theo người mua, bắp được thay bằng lúa. Lúa được nấu chín đem ra sân phơi khô, rồi đem giã cho tróc vỏ, để khi đem rang hạt gạo sẽ phồng căng, giòn rụm nhưng vẫn giữ được hình dáng be bé xinh xinh.
Đó là hai thứ cốm bắp và tẻ. Với cốm nếp, đương nhiên phải làm bằng nếp. Chỉ cần đổ nếp vào chảo trở vài bận là nếp nở trắng như bông cúc kim.
Tất cả nguyên liệu trên được gọi là “nổ”, sau khi đã sàng sạch cát, được trộn từng thứ một với mật mía đun sôi mua từ các lò đường. Mùi thơm nghẹt mũi chính là lúc đường trong chảo đang “tới”, tức là vừa đủ độ dẻo để kết dính các hạt “nổ” kia lại. Lúc ấy thường khoảng xế chiều, là lúc mà gió nồm từ biển thổi vào lồng lộng mang mùi thơm của cốm bay đi tận các làng xa.
Video đang HOT
Ai giữ được những làng cốm kia nhỉ, nếu trước nhất không phải từ chúng ta?
Cốm nóng bỏng tay được trút trên một cái bàn gỗ, bốn cạnh được cơi cao lên chừng 2 phân là độ dày của cốm. Người ta trải đều, rồi dùng một khúc gỗ tròn bóng cán qua cán lại cho thật phẳng. Giây phút hồi hộp thích thú nhất của bọn trẻ là lúc cắt cốm. Một cây thước thẳng như thước thợ hồ được cẩn thận đặt lên mặt cốm vừa nén. Một con dao bầu to bản cắm sát cạnh thước rồi cứ thế đi thụt lùi. Hết đường dọc đến đường ngang.
Những miếng cốm hình chữ nhật, xinh xắn như đậu khuôn, hai mặt nâu bóng ẩn bên dưới những hạt “nổ” màu vàng, đẹp như các đồ vật bằng sơn mài vẽ các con cá vàng đang bơi. Cốm tẻ cũng ngào mật, trải lên bàn và cắt như cốm bắp. Riêng cốm nếp thì vo lại từng viên tròn như bánh cam, thường để bán cho người già. Bọn trẻ được chia những cốm rẻo cũng thơm ngon không kém nếu không muốn nói là ngon hơn vì còn nóng phải “vừa thổi vừa nhai”.
Cốm được xếp từng tầng chồng sát lên nhau trong hai chiếc bầu to như ang đựng nước. Bầu đan bằng tre, dưới có chân, trên có nắp đậy. Bầu được trét dầu rái nhiều lượt để giữ độ giòn cho cốm và che mưa. Những người con gái sẽ gánh đôi bầu đến các chợ phiên, đặt một chiếc đòn giữa hai bầu, ngồi xuống, thong thả lấy nón quạt cho khô những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi mới mở nắp bầu, lật ngửa ra bày cốm lên bán cho người mua đang đứng đợi.
Những ngày không phiên chợ các cô tỏa vào các thôn xóm, từ làng nọ đến làng kia, buông những tiếng rao “cốm ơ…” ngọt như cốm. Vào mùa gặt, các cô ra tận ruộng, có khi không bán bằng t.iền mà đổi bằng lúa. Giữa gió đồng vi vu, trong nắng chiều ấm áp, ngồi trên bờ cỏ, với chỉ một ngàn đồng mà được ăn một miếng cốm có đủ cả mùi thơm của bắp, của lúa nếp, của mật đường, ăn xong lại uống một bát nước chè, tưởng không gì thích bằng.
Và cũng chỉ vài ngàn là đủ làm quà cho cả nhà, một món quà dân dã, nguyên liệu từ chính bắp lúa, mùi thơm mộc mạc từ ruộng đồng, màu sắc tự nhiên từ mía đường, lại vừa ngon vừa rẻ, vậy mà ngày nay đã thấy vắng dần. Người ta ưa những bánh kẹo sản xuất hàng loạt, đựng trong các bao bì sặc sỡ, mà quên mất rằng núp sau những sắc màu lòe loẹt là những xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ, chưa kể những bột những đường kia ẩn chứa rất nhiều hóa chất để tăng độ giòn, độ dẻo và nhất là mùi thơm không thể nào tin được là từ thiên nhiên trong lành.
Ai giữ được những làng cốm kia nhỉ, nếu trước nhất không phải từ chúng ta? Và sau đó, sao không phải từ những làng du lịch sinh thái?
Theo T.uổi trẻ
Suốt đời…mở mắt
Tragic Veronica không thể nhắm mắt ngủ vào ban đêm như bao người bình thường khác và cô bé cũng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh.
Cô bé Tragic Veronica có thể được coi là nạn nhân cuối cùng của thảm họa hạt nhân Chernobyl. Thảm họa này đã cướp đi của cô cái nhìn về người thân, bạn bè và ở cuối dù mới 4 t.uổi, c.ô b.é đã bị coi là đang ở cuộc đời. Vẫn có hy vọng về một cơ hội sống sót cho cô bé nhưng cho đến thời điểm này, cô vẫn không có được sự giúp đỡ nào.
Do bị nhiễm bức xạ, gương mặt của Tragic Veronica đã bị biến dạng hoàn toàn. Các bác sỹ cho biết, cô bé sẽ không sống lâu được nếu cô vẫn ở làng Korosten, Ukraina - nơi xảy ra thảm họa, quê hương cô.
Cô bé Tragic Veronica tội nghiệp với đôi mắt không thể nhắm
Chỉ có một cơ hội sống duy nhất dành cho Tragic Veronica là đến Israel để chữa chạy. Tuy nhiên, với một gia đình chỉ kiếm được 100 bảng Anh/tháng, hàng ngày phải chi phí các sinh hoạt thì đến bao giờ họ mới có đủ số t.iền 34.500 bảng Anh để cứu sống và kết thúc sự đau đớn cho Tragic Veronica.
Mẹ của cô bé Veronika 4 t.uổi - cô Svetlana 31 t.uổi tâm sự: "Tragic Veronica rất đáng thương. Cô bé không thể nhắm mắt được suốt cuộc đời này nếu không được chữa trị. Đôi mắt con gái tôi lúc nào cũng khô và sưng lên. Nó không thể nhắm mắt ngủ vào ban đêm như bao người bình thường khác và không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh".
"Hàng ngày chứng kiến cảnh đó, trái tim tôi đau đớn. Tôi thường xuyên khóc thương cho số phận của con gái mình và tôi chỉ biết khóc thầm mà thôi nên Tragic Veronica không thể biết. Ít nhất thì nó cũng không thể nhìn thấy nước mắt tôi rơi cũng như không nhận được ánh mắt thương cảm của những người xung quanh".
"Các bác sỹ nói với tôi rằng, đây là một trường hợp hy hữu và hiếm gặp. Nếu không được chữa trị kịp thời thì con tôi sẽ c.hết. Hy vọng duy nhất của chúng tôi là đến Israel nhưng thật sự tôi không thể đào đâu ra số t.iền lớn như thế".
"Tôi rất rất đau khổ khi con gái mình không dám ngủ bởi những cơn ác mộng".
Với đôi mắt này, bạn bè không dám chơi với Tragic Veronica
Theo lời kể của cô Svetlana thì cô vẫn thường xuyên đưa con gái mình đến công viên để thấy tâm hồn thoải mái hơn. Tuy nhiên cô hết sức đau đớn khi nhưng đ.ứa t.rẻ khác vừa thoạt nhìn thấy con mình đã sợ hãi và chạy xa.
Các bác sỹ cho biết, bức xạ đã khiến Tragic Veronica bị gặp một căn bệnh ung thư hiếm gặp. Những dây thần kinh phát triển quá mức và chằng chịt khiến cô bé không thể nhìn và không thể đẩy nhãn cầu ra khỏi ổ mắt mình.
Thảm hoạ nguyên tử Chernobyl xảy ra vào ngày 26 tháng 4 năm 1986 khi nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Pripyat, Ukraina (khi ấy còn là một phần của Liên bang Xô viết) bị nổ.
Đây được coi là vụ tai nạn hạt nhân trầm trọng nhất trong lịch sử năng lượng hạt nhân. Do không có tường chắn, đám mây bụi phóng xạ tung lên từ nhà máy lan rộng ra nhiều vùng phía Tây Liên bang Xô Viết, Đông và Tây Âu, Scandinav, Anh quốc, và đông Hoa Kỳ.
Nhiều vùng rộng lớn thuộc Ukraina, Belarus và Nga bị ô nhiễm nghiêm trọng, dẫn tới việc phải sơ tán và tái định cư cho hơn 336.000 người. Khoảng 60% đám mây phóng xạ đã rơi xuống Belarus.
Theo bản báo cáo năm 2006 của TORCH, một nửa lượng phóng xạ đã rơi xuống bên ngoài lãnh thổ ba nước cộng hoà Xô viết. Thảm hoạ này phát ra lượng phóng xạ lớn gấp bốn trăm lần so với quả bom nguyên tử được ném xuống Hiroshima.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tấm thiệp của em! Ngày ấy chúng tôi còn nhỏ lắm! Còn bây giờ chị đã có gia đình, tôi là sinh viên đi học xa nhà. Mùng 8 tháng 3 của chị là những buổi chiều cắt cỏ ngoài đồng Ngày đó thiệp mùng 8 tháng 3 rẻ lắm! Một nghìn mua được 5 cái. Tôi xin t.iền mẹ mua tặng bạn gái trong lớp. Năm...