“Hung thủ” tình yêu
Giá như chúng tôi không gặp nhau, không quen biết nhau thì cô ấy đâu đến nỗi phải ngặm nhấm nỗi đau đớn, đâu phải ngậm ngùi ôm nỗi đau trinh tiết nơi chín suối.
Ảnh minh họa
Còn gì đau đớn hơn khi chính mình là thủ phạm gây ra cái chết thương tâm của người mình yêu quý. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau phải sinh ly tử biệt. Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng tôi càng thấm thía hơn nỗi cô đơn và tội lỗi của mình đã gây ra cho cô ấy.
Giá như hôm nay tôi không đọc được những dòng tâm sự của Khắc Trung trên Báo thì tôi đã thanh thản hơn một chút và nỗi đau của tôi cũng đã nguôi ngoai đi phần nào. Nhưng cơn đau như lại nối đuôi nhau kéo về khi những dòng tâm sự của bạn làm tôi không sao giấu được sự đau khổ và tuyệt vọng. Không biết tôi còn phải sống trong cái cảm giác tội lỗi này tới bao giờ nữa nhưng có lẽ nó sẽ là nỗi ám ảnh theo tôi đi suốt cuộc đời. Và tôi cũng tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn nếu cứ cất giữ cái ký ức tôi cố gắng chôn vùi suốt mấy năm qua.
Giá như chúng tôi không gặp nhau, không quen biết nhau thì cô ấy đâu đến nỗi phải ngặm nhấm nỗi đau đớn, đâu phải ngậm ngùi ôm nỗi đau nơi chín suối. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy là trong một lần đi tình nguyện của đoàn trường. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em chính là nụ cười duyên dáng cùng khuôn mặt rất phúc hậu. Dù không phải là người xinh xắn nhưng cô rất ưa nhìn. Có lẽ vì vậy mà tôi đã bị cô ấy “mê hoặc” từ khi nào không hay. Suốt cả chuyến tình nguyện, tôi dính lấy cô ấy như một cái đuôi, làm bất cứ chuyện gì tôi cũng nhận vào nhóm của cô.
Sau chuyến tình nguyện ấy, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, trao đổi thông tin với nhau qua yahoo, mail và cả điện thoại. Tình cảm của chúng tôi lớn dần lên khi nào cũng không ai hay biết. Chỉ có điều, mỗi khi không gặp nhau, không nói chuyện với nhau là cả hai lại thấy nhớ nhung, thấy thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau như thế.
Video đang HOT
Sau khi ra trường, tưởng rằng khi mỗi đứa một nơi tình cảm cũng sẽ bay theo gió mây nhưng không ngờ chúng tôi lại thắm thiết hơn trước nhiều lần. Chúng tôi đã cùng nhau nỗ lực kiếm tiền để lo cho tương lai phía trước. Mỗi lần ngồi bên nhau, cô ấy thường thì thầm bên tai tôi, vẽ ra một tương lai đầy hạnh phúc phía trước làm tôi cũng mong mỏi đến ngày được cùng nhau sánh vai trong lễ đường.
Nhưng sự đời đâu giống như ta mong chờ, mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lúc chúng tôi đang hào hứng chuẩn bị cho ngày lễ thành hôn cũng là lúc tai họa ập lên đầu chúng tôi.
Trong ký ức của tôi sẽ không bao giờ quên được cái giây phút khốn nạn đó. Hôm ấy là một ngày trăng tròn, chúng tôi cùng nhau sánh bước bên bờ hồ đầy thơ mộng. Tôi đã nói cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện trước đây của mình mà trước đây chưa bao giờ tôi nói. Rồi bất giác tôi quay sang hỏi cô ấy: mình sắp thành vợ chồng rồi, có chuyện gì em hãy nói hết cho anh nghe nhé, đừng giấu anh chuyện gì nữa. Anh ghét nhất là bị người khác nói dối mình. Câu nói của tôi vừa dứt, tôi nghe như có tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng cô. Im lặng giây lát, cô thở dài một tiếng và lấy hết cam đảm để nói. Dường như mỗi lời nói ra đều rất khó khăn và đầy cảm xúc.
Lời cuối cùng cô ấy thốt ra cũng chính là lúc trái tim tôi thấy rụng rời, tan nát. Vậy là người con gái tôi yêu, người mà tôi vẫn luôn tôn thờ và trân trọng lại đã trót vượt rào với người đàn ông khác. Vậy mà bao năm yêu nhau cô ấy vẫn luôn che giấu và không cho tôi biết bí mật này. Tôi thấy thật sự thất vọng về cô ấy.
Là người con trai ai mà chẳng có chút ghen tuông, lòng tự ái nên những lời cô nói như sét đánh ngang tai, tôi không thể dễ dàng chấp nhận được. Tôi đã buông những lời nghe, nói cô là đứa con gái hư hỏng, không biết giữ mình. Tôi vùng vằng bỏ đi không để cô ấy nói thêm một lời. Mấy ngày sau đó tôi từ chối tất cả các cuộc điện thoại của cô. Khi cô ấy tìm gặp tôi thì tôi lảng tránh không gặp. Và tôi không ngờ lần đó lại là lần cuối cùng tôi gặp người vợ sắp cưới của mình.
Sau mấy ngày bình tâm lại tôi định gặp cô ấy để xin lỗi về những điều mình đã nói nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Vừa sáng sớm, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đầu máy bên kia không nói được lời nào mà chỉ khóc tức tưởi. Mất mấy giây bình tĩnh tôi mới biết người gọi cho tôi là mẹ của cô ấy. Bà nói người ta vớt được con gái bà ở dòng sông gần nhà. Có lẽ cô ấy đã bị trượt chân ngã xuống đó mà không ai hay biết. Tai tôi như ù đi, tôi không tin những điều đó lại là sự thật. Tôi chạy như ma đuổi đến bên cô. Nhưng giờ đây cô đâu có thể nói cười với tôi được nữa. Nhìn cô mà tôi tan nát cõi lòng.
Mọi người nói đó là một tai nạn nhưng tôi biết sự thật không phải như vậy. Tất cả là lỗi tại tôi. Nếu tôi không buông những lời khó nghe, nếu tôi không từ chối gặp mặt em thì đâu đến nỗi cô ấy phải trẫm mình xuống dòng sông lạnh giá để bảo toàn danh tiết của mình. Tôi thấy mình đúng là kẻ mạt hạ. Làm sao tôi lại có thể nhẫn tâm giết hại một người mà mình yêu quý bao năm như vậy. Sao ông trời không để tôi chết đi mà lại đày đọa tôi bao năm phải sống trong dằn vặt đau khổ như thế này chứ.
Qua câu chuyện thương tâm của tôi, tôi hi vọng mọi người sẽ suy nghĩ thoáng hơn về vấn đề này. Chuyện gì đã qua hãy để nó qua đi, đừng đào bới lại để làm khổ người mình yêu như tôi nhé. Chúc hai bạn sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.
Theo Afamily
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cai game cho chồng bằng cách trở thành game thủ Giờ tôi mới hiểu cái cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" khi suốt ngày chồng chỉ chăm chăm vào máy tính để chơi game, mặc vợ kêu gào thảm thiết. Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào, giữa cuộc sống độc thân và đã có gia đình quả thực khác nhau. Không ít người vỡ mộng khi bước vào...