“Hung thủ” của tình yêu
Giá như chúng tôi không gặp nhau, không quen biết nhau thì cô ấy đâu đến nỗi phải ngặm nhấm nỗi đau đớn, đâu phải ngậm ngùi ôm nỗi đau trinh tiết nơi chín suối.
Còn gì đau đớn hơn khi chính mình là thủ phạm gây ra cái chết thương tâm của người mình yêu quý. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau phải sinh ly tử biệt. Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng tôi càng thấm thía hơn nỗi cô đơn và tội lỗi của mình đã gây ra cho cô ấy.
Giá như hôm nay tôi không đọc được những dòng tâm sự của Khắc Trung trên Afamily thì tôi đã thanh thản hơn một chút và nỗi đau của tôi cũng đã nguôi ngoai đi phần nào. Nhưng cơn đau như lại nối đuôi nhau kéo về khi những dòng tâm sự của bạn làm tôi không sao giấu được sự đau khổ và tuyệt vọng. Không biết tôi còn phải sống trong cái cảm giác tội lỗi này tới bao giờ nữa nhưng có lẽ nó sẽ là nỗi ám ảnh theo tôi đi suốt cuộc đời. Và tôi cũng tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn nếu cứ cất giữ cái ký ức tôi cố gắng chôn vùi suốt mấy năm qua.
Giá như chúng tôi không gặp nhau, không quen biết nhau thì cô ấy đâu đến nỗi phải ngặm nhấm nỗi đau đớn, đâu phải ngậm ngùi ôm nỗi đau nơi chín suối. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy là trong một lần đi tình nguyện của đoàn trường. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em chính là nụ cười duyên dáng cùng khuôn mặt rất phúc hậu. Dù không phải là người xinh xắn nhưng cô rất ưa nhìn. Có lẽ vì vậy mà tôi đã bị cô ấy “mê hoặc” từ khi nào không hay. Suốt cả chuyến tình nguyện, tôi dính lấy cô ấy như một cái đuôi, làm bất cứ chuyện gì tôi cũng nhận vào nhóm của cô.
Video đang HOT
Sau chuyến tình nguyện ấy, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, trao đổi thông tin với nhau qua yahoo, mail và cả điện thoại. Tình cảm của chúng tôi lớn dần lên khi nào cũng không ai hay biết. Chỉ có điều, mỗi khi không gặp nhau, không nói chuyện với nhau là cả hai lại thấy nhớ nhung, thấy thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau như thế.
Sau khi ra trường, tưởng rằng khi mỗi đứa một nơi tình cảm cũng sẽ bay theo gió mây nhưng không ngờ chúng tôi lại thắm thiết hơn trước nhiều lần. Chúng tôi đã cùng nhau nỗ lực kiếm tiền để lo cho tương lai phía trước. Mỗi lần ngồi bên nhau, cô ấy thường thì thầm bên tai tôi, vẽ ra một tương lai đầy hạnh phúc phía trước làm tôi cũng mong mỏi đến ngày được cùng nhau sánh vai trong lễ đường.
Nhưng sự đời đâu giống như ta mong chờ, mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lúc chúng tôi đang hào hứng chuẩn bị cho ngày lễ thành hôn cũng là lúc tai họa ập lên đầu chúng tôi.
Trong ký ức của tôi sẽ không bao giờ quên được cái giây phút khốn nạn đó. Hôm ấy là một ngày trăng tròn, chúng tôi cùng nhau sánh bước bên bờ hồ đầy thơ mộng. Tôi đã nói cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện trước đây của mình mà trước đây chưa bao giờ tôi nói. Rồi bất giác tôi quay sang hỏi cô ấy: mình sắp thành vợ chồng rồi, có chuyện gì em hãy nói hết cho anh nghe nhé, đừng giấu anh chuyện gì nữa. Anh ghét nhất là bị người khác nói dối mình. Câu nói của tôi vừa dứt, tôi nghe như có tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng cô. Im lặng giây lát, cô thở dài một tiếng và lấy hết cam đảm để nói. Dường như mỗi lời nói ra đều rất khó khăn và đầy cảm xúc.
Lời cuối cùng cô ấy thốt ra cũng chính là lúc trái tim tôi thấy rụng rời, tan nát. Vậy là người con gái tôi yêu, người mà tôi vẫn luôn tôn thờ và trân trọng lại đã trót vượt rào với người đàn ông khác. Vậy mà bao năm yêu nhau cô ấy vẫn luôn che giấu và không cho tôi biết bí mật này. Tôi thấy thật sự thất vọng về cô ấy.
Là người con trai ai mà chẳng có chút ghen tuông, lòng tự ái nên những lời cô nói như sét đánh ngang tai, tôi không thể dễ dàng chấp nhận được. Tôi đã buông những lời nghe, nói cô là đứa con gái hư hỏng, không biết giữ mình. Tôi vùng vằng bỏ đi không để cô ấy nói thêm một lời. Mấy ngày sau đó tôi từ chối tất cả các cuộc điện thoại của cô. Khi cô ấy tìm gặp tôi thì tôi lảng tránh không gặp. Và tôi không ngờ lần đó lại là lần cuối cùng tôi gặp người vợ sắp cưới của mình.
Sau mấy ngày bình tâm lại tôi định gặp cô ấy để xin lỗi về những điều mình đã nói nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Vừa sáng sớm, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đầu máy bên kia không nói được lời nào mà chỉ khóc tức tưởi. Mất mấy giây bình tĩnh tôi mới biết người gọi cho tôi là mẹ của cô ấy. Bà nói người ta vớt được con gái bà ở dòng sông gần nhà. Có lẽ cô ấy đã bị trượt chân ngã xuống đó mà không ai hay biết. Tai tôi như ù đi, tôi không tin những điều đó lại là sự thật. Tôi chạy như ma đuổi đến bên cô. Nhưng giờ đây cô đâu có thể nói cười với tôi được nữa. Nhìn cô mà tôi tan nát cõi lòng.
Mọi người nói đó là một tai nạn nhưng tôi biết sự thật không phải như vậy. Tất cả là lỗi tại tôi. Nếu tôi không buông những lời khó nghe, nếu tôi không từ chối gặp mặt em thì đâu đến nỗi cô ấy phải trẫm mình xuống dòng sông lạnh giá để bảo toàn danh tiết của mình. Tôi thấy mình đúng là kẻ mạt hạ. Làm sao tôi lại có thể nhẫn tâm giết hại một người mà mình yêu quý bao năm như vậy. Sao ông trời không để tôi chết đi mà lại đày đọa tôi bao năm phải sống trong dằn vặt đau khổ như thế này chứ.
Qua câu chuyện thương tâm của tôi, tôi hi vọng mọi người sẽ suy nghĩ thoáng hơn về vấn đề này. Chuyện gì đã qua hãy để nó qua đi, đừng đào bới lại để làm khổ người mình yêu như tôi nhé. Chúc hai bạn sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em thấy mình thật ngốc!
Anh yêu! Chưa bao giờ em gọi anh như thế phải không? Cũng chưa bao giờ emnói em nhớ anh hay là em yêu anh. Vậy mà trong lòng em lúc nào cũng muốn nói ra điều đó.
Anh đến bất ngờ, và em cũng không thể nghĩ rằng anh lại yêu em mặc dù chúng ta đã biết nhau từ trước. Không hiểu sao chuyện tình của em và anh chưa có khởi đầu đã kết thúc rồi. Anh nói yêu em và luôn gọi em với hai từ trìu mến "Em yêu", nhưng tất cả sự quan tâm của anh khiến em phải suy nghĩ. Em luôn sợ rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời của anh, khi nó qua rồi thì sẽ chẳng còn gì, và điều đó đã trở thành sự thực. Em luôn đề phòng, và khép kín, bởi vì em đã từng trải qua một kiểu tương tự như thế. Cũng chính vì điều đó, em đã phải xa anh, bởi có lẽ anh nghĩ rằng em không yêu anh. Sự quan tâm của anh thưa dần, và giờ đây là không có.
Anh có biết em buồn như thế nào không? Em nghĩ mình thật ngu ngốc khi không cho anh biết tình cảm thật của mình. Có lẽ cái tôi trong em lớn quá hoặc em không biết thể hiện nên đành phải xa anh. Cầu chúc cho anh hạnh phúc. Anh đừng khóc khi thấy cô đơn mà hãy nhắn tin để chia sẻ cùng em nhé. Em luôn nhớ anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu, niềm tin và khát vọng Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, cùng học chung trưòng và cùng lớp. Anh hơn tôi năm tuổi, tôi và anh biết nhau từ năm đầu tiên học đại học nhưng chỉ là bạn bè, mãi về sau khi yêu nhau anh mới thổ lộ, anh yêu tôi ngay từ lần đầu tiên gặp tôi nhưng lúc đó anh nghĩ, tôi...