Hục hặc với bồ, mắng chồng cho hả giận
Vĩnh không bao giờ ngờ được cơn sấm sét mà cô vợ xinh đẹp trút xuống đầu anh lại bắt nguồn từ một cuộc giận hờn của cô với tình nhân.
Vợ mãn nguyện với bồ, chồng cũng sướng lây
Những người bạn của Thảo đều biết cô có tình nhân, nhưng chẳng ai rỗi hơi nói cho Vĩnh, chồng cô, biết chuyện. Thảo ngoài 30 tuổi nhưng tính tình vẫn nhí nhảnh như một đứa trẻ, mừng giận lộ ra mặt. Chẳng ai hiểu tại sao với tính cách ấy, cô vẫn giấu chồng được chuyện nem chả đến bây giờ, sau gần 7 tháng.
Quang, anh bồ của Thảo, vốn là bạn học cùng trường cấp ba ngày xưa. Cô từng rất mê anh ta, nhưng hồi đó anh ta là hotboy của trường, còn Thảo thì tuy đã ở tuổi “bẻ gãy sừng trâu” nhưng vẫn là một đứa trẻ không biết cách điệu đà, làm đẹp, nên chỉ có thể ôm mối tình đơn phương mà chẳng lọt mắt xanh của chàng. Khi cô lên lớp 11 thì anh tốt nghiệp, họ không gặp nhau cho đến mãi gần đây. Đứng trước cô bạn cũ giờ đã là một phụ nữ vừa có vẻ mặn mà của đàn bà vừa hồn nhiên như thiếu nữ, Quang thích thú, hâm mộ, cưa cẩm rồi họ thành tình nhân.
Thảo chết mê chết mệt Quang, anh chàng chưa bao giờ hết hào hoa và đa tình. Dĩ nhiên, cô cũng cảm thấy có lỗi với chồng, nhưng niềm vui gặp tình nhân lớn quá khiến cho mỗi khi ý nghĩ cắn rứt xuất hiện, cô lại dẹp nó qua một bên, tự nhủ sẽ kiểm điểm bản thân sau, để tận hưởng hạnh phúc hiện tại trước đã. Mỗi lần gặp Quang về, Thảo luôn thấy cuộc sống thật tươi đẹp, mọi người thật đáng yêu, khiến cô cũng trở nên đáng yêu theo. Về nhà, cô cư xử dễ dãi với con gái, và rất vui vẻ với chồng, không phải vì có cảm giác áy náy nên phải bù đắp cho anh, mà vì lòng cô đang ngân nga ca hát.
Cứ hôm nào Thảo có chuyện với người tình là y như rằng hôm đó Vĩnh phải hứng chịu cơn khó ở với vợ. (ảnh minh họa)
Nếu như cuộc ngoại tình của Thảo chỉ toàn những cung bậc du dương thì có vẻ nó còn giúp cho gia đình cô đầm ấm thêm (với điều kiện chuyện chưa bị vỡ lỡ). Thế nhưng, như Thảo tâm sự với mấy cô bạn rằng “yêu Quang rất mệt”, nhiều lúc cô ức chế và muốn phát điên vì tính đào hoa của anh. Tuy bản thân cũng có chồng và không xác định nghiêm túc gì với Quang nhưng cô lại muốn độc chiếm anh, không chấp nhận nổi việc anh tán tỉnh, qua lại với những phụ nữ khác. Cô âm thầm theo dõi Facebook của người tình, thăm dò qua những người bạn của anh để biết anh quen biết, gặp gỡ những bóng hồng nào, rồi sau đó lồng lộn ghen tuông.
Khổ nỗi, dù ghen đến đâu, Thảo cũng không thể thoái mái gào thét, làm om sòm lên như một bà vợ được. Cô chỉ có thể lôi anh vào nhà nghỉ hoặc một quán vắng, cố gắng kìm giọng để tra vấn, đe nẹt, yêu cầu… Quang hoặc là chối bay chối biến, hoặc nói lảng sang đề tài khác, mượn một chuyện hài hước nào đó để dẫn cô ra khỏi chủ đề nguy hiểm, thậm chí đè cô ra giường, đánh lạc hướng bằng một cuộc mây mưa… Điều đó khiến cô càng ôm cục tức mà không làm gì được. Thế là bao nhiêu giận dữ, cô mang về nhà trút lên chồng con.
Cứ hôm nào Thảo có chuyện với người tình là y như rằng hôm đó Vĩnh phải hứng chịu cơn khó ở với vợ. Cô nhăn nhó, càu nhàu, hạch sách, quát mắng. Con bị điểm kém, cô than trời lên là chồng không quan tâm sát sao đến con, cái gì cũng vợ. Đang nấu ăn thì hết ga, cô điên tiết mắng anh là ki bo, vợ xin bốn chục triệu mua bếp điện từ trong Vincom thì kêu đắt, đun ga kiểu này có ngày nổ banh xác. Thậm chí cái áo Vĩnh mặc cũng làm Thảo ngứa mắt, bảo trời lạnh mà mặc phong phanh thế, cố tình ốm để bắt tôi chăm hay sao…
Trước những cơn tam bành của vợ, Vĩnh chỉ nghĩ cô có stress trong công việc nên cố gắng xoa dịu, tránh làm cô bực mình thêm. Chẳng hiểu anh sẽ cảm thấy ra sao nếu biết nguồn cơn sự giận dữ đó.
Video đang HOT
“Lòi đuôi” các cung bậc ái tình
“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, câu này rất khó đúng với những phụ nữ ngoại tình mà không biết cách kiểm soát cảm xúc, vì họ sẽ để lộ chuyện mà không cần phải lâu ngày. Hường là một ví dụ. Cô “ăn nem” vì không được chồng đáp ứng đủ nhu cầu tình dục. Chồng cô chẳng những thưa thớt về “chuyện ấy” mà còn thực hiện nó một cách đơn điệu, nhàm chán, thành thử cuộc “yêu” như một bản nhạc không có cao trào.
Trong khi đó, Hường lại ước ao những cuộc vui “long trời lở đất”, sáng tạo và ấn tượng. Gần xa góp ý, “huấn luyện” chồng không được, lại còn bị anh nhìn với con mắt xem thường kiểu “em mà cũng hư hỏng như thế sao”, cô đâm nản.
Thảo chết mê chết mệt Quang, anh chàng chưa bao giờ hết hào hoa và đa tình.(ảnh minh họa)
Đang lúc Hường thầm thở dài, nghĩ kiếp này mình phải hy sinh lạc thú thì bị chàng đồng nghiệp “tấn công”. Ban đầu, cô cũng chỉ định cà phê cà pháo với anh ta để hưởng cảm giác được hâm mộ, tán tỉnh. Nhưng sau cái lần anh ta lao xe chở tuột cô vào nhà nghỉ rồi làm cái việc anh ta muốn làm mặc kệ cô phản đối, Hường không thể dừng được nữa, bởi xét cả sức mạnh và kỹ thuật, anh chàng kia đều hơn đứt chồng cô.
Tuy nhiên, chàng bồ cũng đã có vợ, và hình như còn có thêm vài người tình khác, nên sau những ngày háo hức đầu tiên, không phải cứ lúc nào Hường cần là anh ta có mặt. Cô rất khó chịu và bức bối về điều này. Tự trách mình hẩm hiu, đã mang tội ngoại tình rồi mà còn không được thỏa mãn, Hường mệt mỏi, đau đầu và cáu gắt. Ở công ty, cô sẵng giọng với khách hàng và bị sếp phạt. Về nhà, cô mắng con, đay nghiến chồng.
Vốn đã cảnh giác trước người vợ thích cảm giác mạnh trên giường, lại để ý đến tâm trạng trồi sụt gần đây của cô, chồng Hường lập tức nghĩ ngay đến khả năng bị cắm sừng và bắt đầu theo dõi. Chẳng khó khăn gì để anh tóm được bằng chứng ngoại tình của vợ.
Chuyện của Bích oái oăm hơn. Những lần giận dỗi với tình nhân, cô nhắn tin chiu chíu để trách móc, mắng mỏ anh chàng. Nếu bồ không đáp lại, hoặc trả lời theo kiểu “đổ thêm dầu vào lửa”, cô càng lồng lộn gọi điện (dĩ nhiên không được nghe máy) rồi xối xả trút bom tin cho anh ta. Giận quá thường mất khôn, và với Bích, cái câu “giận mờ mắt” hoàn toàn có thể hiểu theo nghĩa đen, vì sau một hồi dồn dập vừa nhắn tin, gọi điện vừa thở hồng hộc, cô cũng ngồi xóa tin nhắn nhưng xóa không hết. Và tối hôm đó, chồng cô tình cờ đọc được.
Còn chuyện nem chả của Liên Nhi thì bị các bạn của chồng cô phát hiện giữa chốn thanh thiên bạch nhật. Hôm đó cũng vì có khúc mắc với anh ta, cô hẹn ra quán cà phê nói chuyện. Hai người hai ly nước ngồi đối diện nhau, cố giữ vẻ mặt bình thản và nói năng nhỏ nhẹ, như hai người bạn hoặc hai đối tác đang chuyện trò. Thế nhưng cuộc trao đổi ngày càng căng thẳng, gay cấn, khiến cả hai hỏa bốc lên đầu, không kiểm soát được âm lượng nữa. Họ cãi nhau rất to, và khi kịp nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình thì những gì đã nói ra cũng đủ cho “thính giả’ biết họ là một cặp tình nhân đang giận hờn.
Liên Nhi không ngờ rằng trong số khách của quán cà phê hôm đó có mấy người bạn của chồng cô. Một người còn dùng điện thoại quay lại cảnh cô cãi lộn với bồ. Ngay tối đó, chồng Nhi đã được nghe kể đầu đuôi kèm theo clip minh họa.
Về “sơ sẩy” đó, Liên Nhi luôn tự mắng mình ngu, nhưng đôi khi cô cũng tự an ủi, rằng cái tội ngoại tình trước sau gì cũng bị phát hiện, chẳng qua sự bất cẩn của cô khiến ngày đó đến sớm hơn mà thôi.
Theo Eva
Bị bạn gái bỏ chỉ vì quá yêu
Thế đấy, tình yêu mà tôi cố công vun đắp, xây dựng bấy lâu nay đã tan thành mây khói. Trang muốn chia tay vì không chịu nổi sự quản lý, đeo bám và "rình rập" thái quá của tôi.
Tôi và Trang quen nhau trong môt buôi giao lưu văn nghê của trường. Ngay từ khi nhìn thây cô nữ sinh lớp dưới với mái tóc đen dài và nụ cười dịu dàng, tôi đã "chết mê chết mệt" nàng. Tôi chủ đông làm quen và xin sô điên thoại của cô ây với lý do: "Anh chưa từng thây ai có nụ cười xinh đến thê!". Vì học chung trường, nên tôi luôn có cơ hôi tiêp xúc và để ý Trang. Môi ngày, tôi đêu nhờ cô bạn học cùng lớp Trang đặt môt hôp kẹo xinh xắn vào ngăn bàn cô ây với những lời chúc ngọt ngào - như môt cách đê tôi tỏ tình và thể hiện sự chân thành của mình. Thế rồi, Trang cũng đồng ý trở thành bạn gái của tôi vào đúng dịp sinh nhật cô ấy. Chẳng có từ ngữ nào diễn tả nổi niềm hạnh phúc trong tôi, vậy là từ đó, tôi đã chính thức được làm "nửa kia" của em. Có cô bạn gái đáng yêu như thế, hỏi làm sao tôi không hạnh phúc cho nổi!
Yêu nhau rôi, tôi mới biêt lý do Trang chọn tôi trong sô các hotboy nhà giàu đang theo đuôi là bởi nàng rât xúc đông trước sự quan tâm của tôi môi ngày. Tôi rât trân trọng tình yêu với cô ấy. Hàng ngày, môi buôi sáng đông cũng như hè, không quản mưa hay nắng, tôi đêu thức dây từ sớm đê đên đón cô ây đi học, mua cho cô ây những món quà ăn sáng, và luôn luôn là người chờ đợi cho đên khi cả trường đã về hết đê đưa cô ây vê nhà an toàn. Hạnh phúc đối với tôi, chỉ đơn giản là được quan tâm chăm sóc cho người mình yêu như vây.
Thế rồi, những năm tháng êm đêm của thời học sinh cũng trôi qua. Năm ngoái, môi đứa vào môt trường đại học khác nhau. Đây cũng chính là lúc tình yêu của chúng tôi bắt đâu gặp phải những thử thách...
Khi không còn chung một trường, tôi luôn sông trong tâm trạng lo sợ, nơm nớp mình sẽ mât cô ây. Người ta vân bảo "xa mặt cách lòng", tôi sợ nhất điều ấy. Lúc nào tôi cũng thắc mắc xem giờ này không biêt Trang đang làm gì? Nàng có nhớ tôi không? Không đi với tôi thì liệu có "thằng nào" dám đưa đón? Hay ở trường không biêt có bị ai đê ý, tán tỉnh... Những câu hỏi như vây cứ quân quanh lởn vởn mãi trong đâu, khiên tôi không biêt phải làm thê nào. 24/24, tôi luôn ở trạng thái chờ tin nhắn của Trang. Tranh thủ lúc nào rảnh là tôi lâp tức phóng xe qua thăm người yêu, khiên lắm lúc nàng đang có cái hẹn với bạn cũng đành bỏ dở để gặp tôi.
Thê rôi không biêt từ bao giờ, tôi có thói quen muôn chiêm giữ hêt quỹ thời gian của cô ây. Lúc nào tôi cũng muôn đặt Trang trong tâm mắt của mình. Ngay cả khi cô ây đi đâu, làm gì, với ai tôi cũng phải hỏi rõ. Mặc dù biêt rằng Trang là môt cô gái ngoan và tôi rât tin cô ây, nhưng tôi không thê kiêm soát được ý nghĩ "liệu có ai làm người yêu mình xao xuyến, say nắng không". Môi lúc gặp nhau, tôi thường kiếm lý do để mượn Trang điên thoại và tranh thủ đảo môt vòng xem hêt các tin nhắn cũng như nhât ký cuôc gọi cho yên tâm. Tôi vào Facebook của Trang, chăm chú theo dõi mọi hoạt động trên "wall" và tất cả comment giữa Trang với bạn bè, để rõ hơn vê cuôc sông của cô ây nhưng cũng môt phân nhằm đôi chứng xem cô ây có nói thât với mình không. Thây Trang tham gia bât cứ hoạt đông tình nguyên hay ca hát gì ở trường, tôi đêu lâp tức update thông tin đê tham gia cùng. Tôi phải theo sát cô ây như hình với bóng bởi nêu không, tôi đâu thê an tâm rằng cô ây thuôc vê mình.
Tôi quá yêu và quan tâm tới cô ấy, vậy mà cô ấy lại bỏ tôi... (Ảnh minh họa)
Có lần, tôi ăn mặc bảnh bao và tươm tât đên câu lạc bô âm nhạc mà cô ây tham gia, tự giới thiêu mình là người yêu Trang và vui vẻ làm quen với tât cả mọi người. Cô ây rât bât ngờ vê sự có mặt của tôi nhưng lại không tỏ ra mừng rỡ như tôi đã nghĩ. Trái lại, Trang có vẻ ái ngại với mọi người, sự xuât hiên của tôi như môt vị khách không mời mà đên. Mọi người làm viêc tới tân 10 giờ khuya và tôi vân kiên trì chờ đợi ở đó. Tôi đưa cô ây vê nhà ngay, thay vì cùng đi ăn đêm với các bạn trong câu lạc bô. Cô ấy hơi buôn, nhưng cuôi cùng cũng thông cảm cho tôi, chỉ vì tôi muốn cô ấy hiểu rằng, lúc nào tôi cũng mong người yêu được an toàn. Trên báo lúc nào cũng ra rả những vụ cướp, đánh nhau trắng trợn đấy thôi!
Từ ngày hôm đó, biêt Trang đi sinh hoạt câu lạc bô vê muôn, tôi lại càng quan tâm săn sóc cô ây nhiêu hơn. "Em đi đâu đã có anh đưa đón", tôi luôn dặn dò Trang như vậy. Tôi bắt đâu đê ý tỉ mỉ, chi tiêt hơn vê người yêu mình. Cô ấy mặc quần sooc ngắn là tôi không đồng ý, con gái mặc quần ngắn quá thật chẳng nên chút nào. Tụ tập lâu với bạn cũng không nên, nếu buồn đã có tôi đưa đi chơi, cần gì phải đàn đúm nhiều? Tôi muốn toàn bộ thời gian ngoài lúc học, khi ở nhà với gia đình, là cô ấy dành hết cho mình. Không hiêu sao, tôi lại thấy gân gũi và hạnh phúc biêt bao khi được quan tâm đên người yêu như thê. Vậy mà, cô ấy lại không chịu nổi, cô ấy cho rằng tôi đã "quan tâm thừa thãi", coi cô ấy như một vật sở hữu chứ không phải người yêu!
Lần đầu tiên, giữa 2 đứa xảy ra cãi vã căng thẳng đến thế. Chỉ vì tôi muốn cô ấy đừng đùa nhau với đám con trai cùng lớp trên Facebook thái quá, và remove bớt đám bạn trai trong friend list dày đặc vì không cần thiết, thế mà Trang gào lên: "Em không phải vật sở hữu của anh. Em còn bạn bè em nữa, ngột ngạt quá rồi đấy!". Tôi sững sờ lắm, sau khi tranh cãi ác liệt, tôi cũng công nhận rằng có thể cấm đoán như thế là hơi quá. Nhưng tôi không thể chịu nổi cảnh bọn con trai trong lớp chụp ảnh đùa cợt cùng người yêu tôi. Có đứa còn bá vai, cười cợt với cô ấy. Nhìn những tấm ảnh kiểu này, tôi như hóa điên vì ghen tuông và đau khổ.
Càng ngày, chúng tôi càng hay cãi nhau hơn. Tôi vân rât yêu Trang, nhưng tôi không thê kiêm chê được thói quen yêu của mình. Sự quan tâm, theo dõi và sát sao tới cô ây dường như đã ngâm vào máu tôi từ 2 năm nay. Còn Trang thì cứ "phạt" tôi bằng sự im lặng đáng sợ. Cô ấy nhắn cho tôi cái tin "Em sợ cách yêu bám riêt của anh lắm rôi, nó làm em nghẹt thở...". Tôi thề rằng, khi đọc tin nhắn ấy tôi đã suýt khóc. Sự quan tâm và tình yêu của tôi lại biến thành "bám riết, làm phiền, nghẹt thở" vậy ư...
Một tuần nữa là tới ngày sinh nhật tôi, vậy mà quan hệ của hai đứa lại đang căng thẳng chưa có hướng giải quyết. Tôi buồn đời, đành lang thang trên phố cho đầu óc bớt căng thẳng. Khi đi ngang qua một con phố đông đúc, bất chợt tôi nhìn thấy hình bóng quen thuộc của tôi đang đứng trong shop quần áo. Và không thể tin vào mắt nữa, cô ấy đứng cùng một người con trai, vui vẻ chọn áo cho người đó. Máu nóng bốc lên khiến tôi mờ cả mắt, suýt tông vào xe tải trước mặt. Tình yêu mà tôi nâng niu, giữ gìn lại đang chọn áo cho thằng nào không phải là tôi ư?? Ai mà chấp nhận nổi đây. Ngay lập tức, tôi xông vào cửa hàng đó, đứng trước mặt cả 2 người rồi thốt lên một câu mà đến giờ, tôi vẫn không hết xấu hổ và tự trách mình thật quá ngu ngốc, giận đến mức mất hết cả trí khôn lẫn sĩ diện: "Em là loại con gái vớ vẩn, lăng nhăng, dối trá!".
Trang ngước mắt nhìn tôi vẻ mặt đây sững sờ. Lân đâu tiên kê từ ngày chúng tôi quen và yêu nhau, cô ây đã khóc. Tôi khiến cô ây xâu hô với mọi người lắm lắm. Tôi đó, Trang nói với tôi lời chia tay trong nước mắt giàn dụa. Cô ấy cũng nói với tôi, cậu bạn trai kia chỉ là bạn cùng lớp. Tôi không nhìn kỹ nên cho rằng chỉ có hai người đứng chọn áo cho nhau, chứ thật ra ở gian hàng phía trong, còn có 3-4 đứa bạn nữa. Việc tôi xuất hiện và buông lời sỉ vả đã khiến Trang ngượng đến muốn chui xuống đất. Trước mặt cả đám bạn cô ấy, tôi đã thể hiện là một kẻ ghen bóng ghen gió, thiếu tôn trọng người yêu và ăn nói cục súc, thô lỗ nữa... Tôi còn đau hơn khi cô ấy nói "Em kể với anh sự thật, không phải để giải thích mong anh hiểu em, mà để chứng tỏ rằng em quá chán ngán cái kiểu rình rập, ghen tuông và quản lý của anh. Chắc chắn, em sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa!".
Đâu tôi như muôn nô tung. Trong tôi là những cảm xúc lẫn lộn, đan xen nhau. Vừa ân hận, xấu hổ với em, tôi vừa cay đắng vô cùng khi nhận ra trong mắt Trang, tôi chỉ là một kẻ "bệnh hoạn", bám riết và làm phiền cô ấy. Tôi muốn gặp Trang để giải thích và nói ngàn lần rằng, tôi quá yêu Trang, nếu cô ấy muốn tôi sẽ thay đổi bản thân vì tôi không thể sống thiếu cô ấy được. Nhưng mỗi khi thấy số của tôi, cô ấy lại dập máy không nghe. Vây là tình yêu đẹp đẽ mà bây lâu nay tôi cô công vun đắp sẽ kêt thúc ở đây ư? Chỉ vì tôi quá yêu và quan tâm tới cô ây, mong muôn những điêu tuyêt vời nhât sẽ đên với người yêu mình, mà cô ấy nỡ bỏ tôi như vậy sao...
Theo Bưu Điện Việt Nam
May mắn có anh Thế gian này biết bao người có bố mẹ chăm lo chu đáo. Nhưng với tôi lại may mắn có anh. Tự hào biết mấy khi có một người anh tuyệt vời đến vậy. Tôi yêu đôi bàn tay rám nắng đầy chai sạn của anh tôi. Hai bàn tay anh có màu của vôi vữa xây tường lẫn một ít màu đất...