Hợp đồng ân oán (Phần 6)
Nguyệt mỉm cười, tự nhiên cô cảm thấy như thế này cũng thật tốt. Dù là phụ nữ hay đàn ông, dù mơ ước điều gì đi chăng nữa, suy cho cùng đích đến của mỗi người cũng chỉ là hạnh phúc.
Nguyệt thở dài, bò dậy. Như mọi ngày, trên bàn vẫn là phần ăn sáng mà Sâm chuẩn bị cho cô kèm theo tờ giấy nhớ nhắc nhở cô phải ăn uống cẩn thận.Nguyệt tỉnh dậy trong cơn váng vất. Cô ngồi bần thần một lúc lâu để nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng chẳng nhớ ra được gì. Hình như cô đã uống khá nhiều, rất say, rồi trở về nhà và lảm nhảm những chuyện không đâu với Sâm, mà cụ thể là gì thì cô chẳng nhớ nổi nữa.
Nguyệt mỉm cười, tự nhiên cô cảm thấy như thế này cũng thật tốt. Dù là phụ nữ hay đàn ông, dù mơ ước điều gì đi chăng nữa, suy cho cùng đích đến của mỗi người cũng chỉ là hạnh phúc. Con người sẽ làm bất cứ điều gì để cảm thấy bản thân mình được vui vẻ và yên ổn.
Nguyệt cũng thế. Và ngay lúc này, cô cũng lờ mờ cảm thấy cái hạnh phúc đó đang ở bên cạnh mình. Trong phút chốc, Nguyệt đã nghĩ rằng, hay là cứ để mọi chuyện thế này, hay là không l.y h.ôn nữa và cứ thế ở vậy với Sâm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyệt.
Cô lục lọi mãi trong túi xách mới tìm được chiếc điện thoại của mình.
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ một số lạ, nhưng có c.hết cô cũng nhận ra được nó là điện thoại của ai. Nguyệt run rẩy.
Người phụ nữ này, tại sao lại gọi cho cô chứ?
Hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, Nguyệt ấn nút nghe và đưa điện thoại lên áp vào tai.
- Đến gặp tôi. Ngay bây giờ!
Chất giọng cao và sắc lạnh như cứa vào tai cô, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô, kể cả tình cảm dành cho Sâm mà khó khăn lắm mới nhen nhóm được một chút.
***
Sâm chán chường, buông cốc cà phê đã nguội ngắt xuống bàn. Anh ngẫm lại sự việc đã xảy ra tối qua, và tự hỏi rằng tại sao mình lại làm vậy?
Cảm giác day dứt dấy lên đến cổ, khiến anh chẳng nuốt trôi được cái gì xuống khỏi họng.
Ngủ với vợ mình ư?
Hành động này có gì sai? Nguyệt là vợ anh, và ngủ với vợ không phải việc làm phi pháp. Nhưng thâm tâm anh biết rõ rằng cô ấy không hề muốn thế. Vì vậy việc này chẳng khác nào c.ưỡng b.ức, và anh thì đã trở thành thằng khốn nạn.
Sâm tức giận, đạp mạnh cái cốc xuống bàn làm cho cà phê văng ra tung tóe, nhuộm bẩn cả chiếc áo sơ mi trắng.
Một chiếc áo khác được giơ ra trước mặt anh. Thư đứng đó, cười nhẹ một cái như là muốn an ủi.
- Thay áo đi. Lát anh còn phải đi gặp đối tác đấy!
Sâm cúi xuống nhìn chiếc áo của mình, thở dài một cái. Anh cầm lấy chiếc áo mới mà Thư đưa cho.
Thư nhận ra biểu hiện chán chường của Sâm.
- Sao vậy? Tôi nói đúng rồi đúng không?
- Về chuyện gì?
- Về chuyện vợ cậu, và cái tờ đơn đăng ký kết hôn c.hết tiệt đấy!
Thư cảm thấy bất lực, vì thế cô hơi to tiếng với Sâm. Người đàn ông lý trí này không ngờ lại bị tình yêu làm cho mờ mắt đến vậy. Chơi với Sâm từ bé đến giờ, chưa bao giờ Thư thấy anh ta nhu nhược và ngu ngốc thế này. Trong lòng cô rối như tơ vò, lo lắng cùng với giận dữ khiến cô mất bình tĩnh.
Sâm nghiêng đầu, nhíu mày một cái rồi thôi, tỏ ra như chẳng có gì.
- Giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi chẳng có vấn đề gì hết. Cậu đừng nhiều chuyện nữa.
Sâm cúi đầu, ôm trán. Anh chỉ tay ra phía cửa.
- Cậu có thể ra ngoài cho tôi thay áo được không?
Thư ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của Sâm, khoanh tay trước ngực.
- Tôi sẽ không đi chừng nào cậu không làm rõ mọi chuyện.
- Sao cậu chứ chen vào chuyện gia đình tôi thế?
Thư không biết nên trả lời thế nào. Cô nên nói gì đây?
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy. Lo lắng ư? Cô lấy tư cách gì để lo lắng cho một người bạn thân đã lập gia đình cơ chứ?
Cuối cùng, cô gượng gạo trả lời.
- Vì chúng ta là bạn. Tôi không muốn thấy cậu bị lừa dối như thế!
Thư cúi xuống, lấy trong túi xách ra một bộ hồ sơ, quẳng lên bàn Sâm.
- Xem đi. Tôi định sẽ an ủi cậu vài câu, nhưng nếu cậu đã cứng đầu như thế, thì tôi kệ cậu đấy!
Nói xong, cô đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Video đang HOT
Sâm chán chường, buông cốc cà phê đã nguội ngắt xuống bàn. Anh ngẫm lại sự việc đã xảy ra tối qua, và tự hỏi rằng tại sao mình lại làm vậy?
Sâm nhìn theo Thư, vẻ mặt hoài nghi. Anh ngập ngừng đưa tay ra với lấy tập hồ sơ, nhưng lại không có ý định mở nó ra xem. Bằng cách nào dó, anh linh cảm được rằng đó sẽ chẳng là cái gì đấy bình thường mà nhàm chán như một vụ l.y h.ôn, hoặc một thứ gì đó hay ho đáng để xem xét. Anh sẽ hối hận nếu mở nó ra.
Sâm dứt khoát tống tập hồ sơ đó vào thùng rác, rồi cầm chiếc áo sơ mi, đi ra khỏi phòng.
Thư đứng sau mép tường, tức giận và giậm chân xuống đất. Rõ ràng Sâm biết rằng Nguyệt có vấn đề nhưng lại cố tình tỏ ra như không có gì. Sâm luôn bảo về Nguyệt, cho dù Nguyệt có làm ra chuyện sai trái đến nhường nào.
Thư hậm hực, cảm giác khó chịu quẩn quanh trong ngực khiến cô gần như muốn phát điên. Thư đạp vào tường một cái khiến cho gót giày bật ra, cô trẹo chân ngã xuống đất.
Phụ nữ lúc nào cũng vậy, luôn hiểu rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng lại cố tình lừa mình dối người. Giống như Thư, bản thân luôn hiểu rằng dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì Sâm cũng sẽ chẳng đoái hoài gì đến mình, nhưng vẫn không thể dừng lại được.
***
Nguyệt đứng ở ngoài cửa quán cafe. Cô bỗng nhiên thấy sợ hãi. Đứng trước người phụ nữ lạnh lùng và tàn nhẫn ấy, Nguyệt không khỏi rùng mình. Cô run lên từng chặp và chỉ chực muốn quay về ngay lập tức, nhưng cô không thể. Nếu hôm nay không gặp được cô, bà ta cũng sẽ có cách để tìm ra cô. Hơn nữa, nếu bây giờ quay đầu bỏ chạy, cô sẽ mãi mãi giống như một kẻ phạm tội, cả đời lần trốn, trong khi cô chẳng hề làm sai điều gì.
Nguyệt hít sâu một hơi, đẩy cửa quán cafe và bước vào trong.
Bà Hoan đã ngồi đó chờ sẵn, thái độ dửng dưng như không và gương mặt đầy vẻ c.ao n.gạo.
Nguyệt ngồi xuống ghế, cố gắng để mình trông mạnh mẽ. Quai hàm cô nghiến chặt lại.
- Tôi sẽ nói nhanh gọn thôi. Cô đứng bén mảng đến gần con trai tôi nữa.
- Đáng ra người nói câu này phải là cháu mới đúng. Chẳng phải chính anh ta mới là người bám lấy cháu hay sao?
Nguyệt đáp trả. Từng ấy năm sống tự lập, cuộc đời này đã dạy cô một điều: Muốn đ.ánh n.hau với hổ thì phải cưỡi lên lưng nó, phải gầm to hơn nó.
Nguyệt giơ bàn tay phải lên, trên ngón áp út là chiếc nhẫn cưới bằng bạc sáng lấp lánh.
- Cháu đã kết hôn rồi. Mong bác hãy giáo dục con trai mình cần thận, đừng đụng đến người đã có gia đình. Cháu sẽ không đi đâu cả, vì đây là nhà cháu. Bác và Đức mới là người phải đi.
Bà Hoan cười khẩy, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
- Người đã có gia đình? Cô tưởng tôi là gà mờ không biết gì hay sao hả?
Bà Hoan quẳng lên bàn trà một tập hồ sơ.
Nguyệt nghi hoặc mở ra xem. Đó là đơn kiện, cô là bị cáo với tội danh l.ừa đ.ảo.
Nguyệt giật mình. Làm sao bà ta biết được chuyện này? Vụ kết hôn giả này cô đã làm rất cẩn thận, đến Sâm là luật sư mà còn không phát hiện ra được cơ mà?
- Làm sao mà…?
- Bằng cách nào không quan trọng. Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có mà bén mảng lại gần con trai tôi, nếu không thì phần đời còn lại của cô sẽ là chuyến nghỉ dưỡng trong tù đấy!
Bà Hoan đứng dậy, cầm túi xách và rời đi. Nguyệt run rẩy. Ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cô chẳng thế nào thắng thế nổi bà ta. Người phụ nữ này đã gây ra cho cô bao nhiêu đ.au đ.ớn, hủy hoại tất cả những gì quan trọng nhất của cô, cuối cùng cũng vẫn không buông tha cô.
Nguyệt siết c.hặt t.ay lại. Ký ức của ba năm trước đột nhiên ùa về. Tiếng quát tháo, tiếng khóc lóc, tiếng xe máy phanh gấp và cả ánh sáng đèn pha chói lên trước mắt cô. T.ai n.ạn năm đó đã cướp đi người thân duy nhất của cô, và cả khả năng làm mẹ.
Bụng Nguyệt quặn lên, cơn đau trong dạ dày nhức nhối. Cô đứng dậy, vịn vào thành ghế và đi ra ngoài. Hai chân dường như không còn cảm giác khiến cho cô ngã khụy xuống.
Đức đang ôm ngang người Nguyệt, bế cô lên như nâng niu nàng công chúa của cuộc đời anh ta.
- Em có sao không?
Một giọng nói vang lên bên tai Nguyệt. Lại là chất giọng khàn khàn quen thuộc đó, của Đức.
Đức không biết xuất hiện từ bao giờ. Anh vòng tay đỡ lấy Nguyệt, dìu cô lên ghế ngồi. Cảm giác vừa lạ vừa quen khi ở trong vòng tay của người mình thương, à không, của người mà cô từng yêu bằng cả trái tim, rất lạ lùng mà cũng rất thân thuộc. Trong phút chốc Nguyệt chỉ muốn thời gian ngừng lại để cô có thể hít hà mùi hương này. Nó khiến cô đột nhiên cảm thấy mình được sống lại những ngày tháng thanh xuân kia.
Sâm bước vào quán cafe, anh có một cuộc hẹn với khách hàng tại đây.
Cuộc sống lúc nào cũng bày ra những tình huống trái ngang. Ví dụ như chuyện bạn muốn giấu, thì bằng cách nào đó nó sẽ lộ ra ngoài, đẩy bạn vào tình huống khó xử. Ví dụ như chuyện bạn không muốn để tâm, thì bằng cách này hay cách khác nó sẽ xuất hiện trước mặt bạn, buộc bạn phải chú ý đến.
Sâm vừa bước vào cửa hàng thì nhìn thấy, Đức đang ôm ngang người Nguyệt, bế cô lên như nâng niu nàng công chúa của cuộc đời anh ta.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 2)
Nguyệt cúi nhìn bàn tay mình. Tay Sâm thật ấm. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình có thể dựa vào một ai đó. Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu được.
Đức xỏ hai tay trong túi quần. Dáng điệu đó khiến cho Nguyệt cảm thấy khó chịu. Ký ức năm nào đó ùa về trong nháy mắt khiến cô đột nhiên muốn khóc. Tuy nhiên cô không thể khóc ở đây. Giữa cô và anh ta, hiện tại chỉ là mối quan hệ xã giao giữa hai đối tác làm ăn mà thôi.
- Chúng ta ra quán trà nhé. - Đức vẫn nhớ rằng Nguyệt không uống được cafe.
Nguyệt hít sâu một hơi. Cô lấy lại tinh thần và thầm nói với mình rằng "Đây chỉ là công việc".
- Không cần đâu. Gần đây không có quán trà nào cả. Bar thì không tiện bàn công việc, tôi thấy quán café bên kia đường là ổn rồi.
Nguyệt chỉ sang phía bên đối diện. Đó là một quán café cổ điển được trang trí theo kiểu kiến trúc thời Pháp thuộc, sàn nhà lát gạch hoa và những chiếc bàn ghế gỗ thấp, trông hơi tù mù. Nguyệt chưa bao giờ thích những chỗ như vậy. Đức đọc rõ được sự chán ghét trong mắt cô.
Khi cả hai đã yên vị trong quán, Đức vừa khuấy ly café, vừa hỏi Nguyệt.
- Em không uống được café cơ mà?
- Ai mà chẳng thay đổi cơ chứ. Mà thôi, chúng ta đến đây để bàn chuyện công việc chứ không phải để nói hươu nói vượn đâu.
Đức lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Nguyệt.
- Dự án của công ty anh. Hiện tại cần làm clip quảng cáo cho khu khách sạn này. Em xem cần ý tưởng như thế nào, và kinh phí bao nhiêu thì hợp lý.
Nguyệt cúi đầu, lật giở tài liệu ra đọc. Đó là thông tin về khi khách sạn theo mô hình nhà ở, còn gọi là homestay. Dạo này những nhà nghỉ kiểu này đang rất hot về giá cả phải chăng và không gian đẹp. Nhưng đó không phải điều mà cô chú ý đến.
Khu homestay này, là mơ ước của Nguyệt và Đức ba năm về trước. Nguyệt từng nói với anh rằng cô muốn xây một chuỗi nhà nghỉ dọc khắp đất nước này, để đi đâu thì anh và cô cũng sẽ có chốn dừng chân.
Nguyệt ngẩng lên nhìn Đức.
- Anh đã làm được nó cho em rồi đấy.
- Anh có ý gì?
Nguyệt trả lại tập tài liệu. Cô nhìn Đức bằng ánh mắt đề phòng.
- Thì là ước mơ của cả hai chúng ta.
- Anh muốn gì?
Nguyệt siết chặt lấy thành ghế. Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi về. Sự lo lắng và cốc café khiến cho bụng cô nhộn nhạo, muốn nôn nao.
- Tôi muốn đòi lại em, từng tí một, tất cả những gì em đã lấy đi của tôi.
Đức vẫn giữ nguyên khuôn mặt tỉnh bơ, không cảm xúc gì cả, nhưng giọng đã gằn xuống. Nguyệt cố kìm nén sự sợ hãi và bồn chồn.
- Xin lỗi, công ty tôi dạo này quá nhiều việc, không thể nhận vụ này được. Anh có thể tìm người khác.
Nguyệt cầm lấy túi xách, vội vàng rời đi, bỏ lại Đức với hai cốc café còn bốc khói nghi ngút.
Đức tức giận đ.ập tay xuống bàn, làm cho cái bàn rung lên và café văng tung tóe.
Tôi muốn đòi lại em, từng tí một, tất cả những gì em đã lấy đi của tôi.
***
Nguyệt run rẩy bấm số điện thoại của chồng.
Sâm có mặt gần như ngay lập tức. Trông thấy vẻ mệt mỏi và tái nhợt của vợ, anh lo lắng thấy rõ. Sâm vội vàng mở cửa xe ô tô cho Nguyệt.
Sâm quàng cho Nguyệt một cái khăn mỏng, nắm tay cô xoa bóp khi thấy nó trở lên lạnh toát.
- Em sao vậy? Sao em bảo đi gặp khách hàng?
- Ừ, em vừa đi gặp khách hàng về.
- Hắn ta làm gì em à? Cho anh địa chỉ, anh đến đ.ánh anh ta một trận.
Nguyệt lúc này mới bớt run. Cô nhìn Sâm, bật cười.
- Đừng có đùa, anh là luật sư đấy. Luật sư mà đ.ánh n.gười được à ?
- Yên tâm. Chính vì là luật sư nên anh mới có cách để lách luật.
- Thế anh có cách nào để em từ chối được công việc này không ? Dạo này nhiều việc quá, em không muốn đi làm nữa rồi.
Nguyệt tựa lên vai Sâm, thở dài. Anh quay qua nhìn cô, vừa xoa tay cho cô, vừa buột miệng nói.
- Thế thì em xin nghỉ đẻ đi. Anh nuôi.
Nguyệt im lặng. Cô không hề muốn nhắc đến vấn đề này, bèn nhìn ra cửa sổ. Sâm cũng biết mình nói hớ, anh nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, trong lòng cảm thấy rầu rĩ không thôi.
Sâm nổ máy. Tiếng động cơ xe êm ru ru vang lên khiến không khí thoải mái hơn. Nguyệt ngồi im được một lúc liền ngủ thiếp đi.
Có thể là do quá mệt, hay là quá lo lắng, hoặc là do ngủ trên xe không yên ổn, Nguyệt mơ thấy những thứ không hay ho. Nguyệt thấy mình mải miết chạy trong rừng, với bộ quần áo xộc xệch. Một đám người đuổi theo cô. Nguyệt nhìn thấy con sông ở bìa rừng, với con thuyền được buộc sẵn. Cô cố gắng chạy tới đó, cánh cửa tự do ngay trước mắt cô rồi, chỉ vài bước chân thôi, cô sẽ được quay về với cuộc sống bay nhảy ngày nào.
Đột nhiên, cô thấy cả Sâm và Đức đuổi theo mình, cả hai đều gọi tên cô nhưng cô không muốn đến với ai cả. Con thuyền trước mắt cô bị tuột dây và trôi ra xa. Nguyệt với tay theo nhưng không túm được gì, khoảng cách giữa cô và con thuyền ngày một rộng hơn.
Tiếng gọi tên cô càng to và rõ ràng.
- Nguyệt ! Nguyêt ơi ! Dậy đi nào em !
Nguyệt giật mình tỉnh giấc, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Cô nhận ra xe đã dừng lại trước cổng nhà.
- Em sao vậy ? - Sâm hỏi cô bằng giọng lo lắng.
Nguyệt lắc đầu. Cô mở cửa xe, chuẩn bị đi vào nhà. Sâm nắm lấy tay cô.
- Anh không có ý muốn ép em. Nhưng mà, nếu em thấy không muốn đi làm nữa thì có thể nghỉ ở nhà cũng được. Em không cần phải cố gồng mình lên như thế.
Nguyệt cúi nhìn bàn tay mình. Tay Sâm thật ấm. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình có thể dựa vào một ai đó. Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu được.
Nguyệt rút tay về. Cô gật đầu.
- Em sẽ suy nghĩ về vấn đề này.
Nguyệt trở vào nhà. Sâm lẳng lặng ngồi yên trong xe, nhìn theo vợ.
Chờ đợi suốt ba năm khiến anh cảm thấy bất lực. Cuộc sống hôn nhân như một trò kéo co ngược đời mà trong đó không có bên nào muốn thắng trước, nên cả hai cứ kéo qua kéo lại, chờ đợi đối phương ngả bài.
Sâm gục đầu lên vô lăng làm cho còi xe hú lên inh ỏi, nhưng anh mặc kệ.
Chờ đợi suốt ba năm khiến anh cảm thấy bất lực. Cuộc sống hôn nhân như một trò kéo co ngược đời....
***
Nguyệt đứng trước bàn giám đốc, nín nhịn ánh mắt tức giận của sếp mình.
- Cô nói thế mà nghe được à? Đây là đối tác mới đấy, cô biết không? Chúng ta cần phải mở rộng mối quan hệ của công ty! Vụ lần trước cô làm hỏng, công ty đã ứng t.iền bồi thường trước giúp cô rồi. Cô dựa vào đâu mà từ chối vụ này hả?
Sếp mắng cô sa sả, Nguyệt cúi đầu.
- Nhưng tôi không làm được.
- Cô phải làm được! - Bà sếp gào lên.
Tiếng gõ cửa vang lên và cánh cửa phòng bật mở. Cả bà sếp lẫn Nguyệt đều ngoái lại phía sau. Trái lại với vẻ đon đả của sếp, Nguyệt bắt đầu cảm ấy áp lực đè xuống người cô. Đức đang đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ chờ đợi lời mời vào văn phòng của bất kỳ ai.
- Tôi đến bàn chuyện hợp đồng.
- Vâng, mời anh vào.
Bà sếp dọn ngay bàn trà, rót cho anh ta một chén và ngồi xuống phía đối diện. Nguyệt vẫn đứng như tượng đá ở phía bàn làm việc, không lên tiếng, đóng vai một người vô hình.
- Về dự án lần này, anh có đ.iểm gì đặc biệt cần nhấn mạnh không ? Chúng ta bàn kỹ về nội dung, anh xem thế nào, nếu ổn thì chúng ta có thể bàn đến chuyện hợp đồng ngay hôm nay rồi.
Bà sếp đưa cho Đức một tập tài liệu.
- Đây là ý tưởng sơ bộ bên tôi, anh xem qua chút nhé.
Bà sếp vừa nói vừa ra hiệu cho Nguyệt ra khỏi phòng. Nguyệt mím môi, thầm k.hinh b.ỉ mấy kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, cúi đầu rón rén bước ra.
Đức tiếp nhận tập tài liệu, không cần xem mà cất nó sang một bên, chỉ về phía Nguyệt.
- Không cần xem đâu. Tôi sẽ ký hợp đồng, với điều kiện cô ấy là người phụ trách sự án.
Nguyệt đứng sững lại. Như cô mong muốn, cuộc sống êm đềm hiện tại sắp kết thúc rồi.
- À, bên tôi còn có rất nhiều nhân viên khác... - Bà sếp hạ giọng, giới thiệu.
Nguyệt vẫn im lặng, cô không biết phải nói gì trong trường hợp này.
- Nếu không phải cô ấy, thì không có sự hợp tác nào hết.
Đức nói chắc như đinh đóng cột. Anh ngước lên nhìn cô, cũng không rõ là yêu thương hay căm hận.
Theo eva.vn
Đông đã về trên phố sao anh chưa tìm em? Một thứ tình cảm không rõ ràng chỉ có những lời hứa khắc hình vào thời gian. Nhưng rồi người ta vẫn quên mọi thứ ngay khi vừa quay lưng bước vào màn mưa ấy. Một mùa đông nữa lại về qua phố vẫn là cảm giác của mùa đông năm trước, năm trước nữa khiến cho trái tim người ta lạnh se...