Hợp đồng ân oán (Phần 5)
Nguyệt cúi gằm mặt xuống. Phải giải quyết thế nào đây. Cô đúng là muốn ly hôn với Sâm, nhưng không muốn ra đi theo cách này. Cô vẫn muốn trong mắt Sâm, mình không phải người đàn bà xấu xa.
- À, ra là chồng của Nguyệt. Chào anh, tôi là đối tác của cô ấy. Tôi tên là Đức.
Đức chìa tay ra phía trước, chờ đợi cái bắt tay của Sâm.
Sâm nghiến răng. Anh nhận ra Đức chính là người đàn ông trong những bức ảnh mà Thư đưa cho anh xem.
Sâm cúi nhìn Nguyệt. Chuyện xảy ra khiến nghi ngờ của anh dành cho cô càng chắc chắn hơn. Nhưng Sâm không muốn đối chất với cô ngay lúc này. Anh tin rằng mọi chuyện đều có lý do của nó, dù rằng những chuyện xảy ra không vừa ý anh chút nào.
Nguyệt cúi gằm mặt xuống. Phải giải quyết thế nào đây. Cô đúng là muốn ly hôn với Sâm, nhưng không muốn ra đi theo cách này. Cô vẫn muốn trong mắt Sâm, mình không phải người đàn bà xấu xa.
Sâm gật đầu với Đức. Anh không đáp lại cái bắt tay.
- Tôi là chồng cô ấy, luật sư.
- Tôi biết…. – Đức rút tay về, cho vào túi quần.
- Theo như những gì tôi thấy, anh đang làm phiền vợ tôi trong khi cô ấy không hề muốn. Điều này có thể bị quy thành tội quấy rồi người khác rồi đấy.
Đức cứng họng khi bị cắt ngang lời như thế. Nhưng anh không muốn chịu thua chút nào. Mẹ anh nói đúng, dù đã gần ba mươi nhưng cái tính trẻ con của anh mãi vẫn còn.
- Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến khách sạn… à không, tôi không có ý đó.
Đức cười xòa khi thấy Sâm đanh mặt lại. Sâm siết chặt bàn tay Nguyệt. Còn Nguyệt thì đau bụng sắp ngất đến nơi.
- Ý tôi là, cô ấy sắp làm quảng cáo cho khách sạn của tôi, nên cần đến đó để xem vài thông tin cần thiết. Dù sao tôi và cô ấy cũng là…
- Khoan đã!
Nguyệt thốt lên. Cô mím môi, tức tối nhìn Đức. Anh ta muốn trêu người cô. Nguyệt không muốn Sâm biết Đức là tình cũ của mình. Cô muốn nói gì đó, nhưng cơn đau bụng quặn thắt nuốt hết chữ nghĩa của cô lại.
- Sao vậy?
Sâm cúi xuống và thấy sắc mặt của Nguyệt không được tốt.
- Anh đưa em về nhé ?
Nguyệt lắc đầu.
- Không sao. Em hơi đau bụng một tí. Em vẫn còn có việc, đi trước đây.
Nguyệt thả tay Sâm ra và vội vàng bỏ đi. Sâm với theo cô nhưng không kịp nói gì. Anh có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không mở lời được. Anh biết là mình cũng chưa sẵn sàng để nghe những sự thật về Nguyệt.
Sâm nghiến răng. Anh nhận ra Đức chính là người đàn ông trong những bức ảnh mà Thư đưa cho anh xem.
- Xem ra hai vợ chồng anh cũng không gần gũi lắm nhỉ ? – Đức châm chọc.
- Đừng xía vào chuyện của người khác.
- Tôi chỉ nói thật thôi mà.
Video đang HOT
Đức nhún vai. Hóa ra Nguyệt lại kết hôn với người thế này. Nói chung, anh ta cũng khá là tốt, quan tâm chăm sóc vợ từng chút một như thể sợ rằng Nguyệt là con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Đức lắc đầu cười. Anh cũng từng như thế, nhưng rồi mọi chuyện thế nào chứ? Nguyệt cho anh chút yêu thương mà anh tưởng như nó là thứ ấm áp và tuyệt vời nhất trên đời, rồi đột ngột bỏ đi. Sau tất cả mọi chuyện, chính anh mới là con búp bê thủy tinh dễ vỡ. Chỉ một cái đẩy tay, anh đã vỡ tan tành.
Đức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ta cũng sẽ là một con búp bê ngu ngốc như mình mà thôi.
Anh giơ tay lên, muốn quàng vai Sâm, tỏ vẻ như họ là hai người đàn ông thân thiết. Sâm nghiêng người né ra.
- Sao thế ? Tôi chỉ muốn thân thiết với anh một chút thôi mà. Tôi với Nguyệt là bạn thân đấy.
- Không liên quan đến tôi. – Sâm quay lưng đi. Anh muốn đi tìm Nguyệt, hi vọng cô sẽ thành thật với mình về cuốn sổ đăng ký kết hôn giả mà cô giấu trong ngắn kéo.
Đức cười nham nhở, không biết có nên cảnh báo cho Sâm về người đàn bà như Nguyệt không. Cuối cùng anh cũng gọi với theo.
- Tôi khuyên anh nên tìm hiểu cho kỹ về một ai đó trước khi tiến tới mối quan hệ thân thiết với người ta
Sâm ngoái đầu lại nhìn Đức.
- Thế thì cậu cũng nên tìm hiểu kỹ về tôi trước khi muốn làm thân với tôi.
- Anh có biết tại sao Nguyệt luôn nhớ nhung Hà Nội không ?
Sâm dừng bước.
- Vì sao ?
- Vì cô ấy chán ghét nơi này. Quá khứ và trái tim của cô ấy đều nằm ở đó.
Sâm tiến về phía Đức, dúi tay vào ngực anh ta như một lời cảnh cáo.
- Không phải chỉ có nơi này. Bất kỳ đâu kìm chân cô ấy, cô ấy đều ghét.
Đúng thế. Ngay từ khi kết hôn với Nguyệt, Sâm đã biết rằng Nguyệt chỉ muốn coi cuộc hôn nhân này như cái trạm dừng chân. Anh quen Nguyệt đủ lâu để biết rằng cô thích bay nhảy đến mức nào. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến Nguyệt lại muốn ly hôn với mình. Sâm vẫn tin rằng mình có thể thay đổi được cảm giác và suy nghĩ của Nguyệt.
- Cái người tin rằng mình có thể thay đổi được một ai đó, là người ngu ngốc nhất đấy.
Đức nói với theo khi Sâm bỏ đi.
Đúng lúc này điện thoại anh reo lên. Một tin nhắn được gửi đến với hình ảnh một chiếc xem vỡ vụn. Đức mở mail ra xem, bàng hoàng khi biết được mẹ anh có liên quan đến vụ tai nạn xe này.
***
Nguyệt uống vài ly rượu cho ấm bụng, xoa dịu cơn đau quặn thắt do lo lắng. Cô không nghĩ mình lại uống nhiều đến thế.
Nhớ lại ba năm về trước, cô vẫn còn là một cô gái tự do. Nguyệt và Đức đã yêu nhau, và cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là tình yêu vĩnh cửu tuyệt vời nhất mọi thời đại. Nó đúng như là câu chuyện cổ tích ở hiện thực, một cô gái chẳng có gì và một công tử nhà giàu sang phú quý.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Mẹ Đức xuất hiện, bố của Nguyệt tự dưng bị tai nạn xe hơi. Cô cần tiền hơn là tình yêu của Đức dành cho mình, vì thế cô bỏ Đức mà đi. Nhưng bố cô cũng không qua khỏi cơn nguy kịch. Hà Nội là thành phố chứa những đau đớn của cô. Chính vì thế mà cô đã bỏ lại tất cả, tìm đến Sâm và kết hôn với anh.
Nguyệt say ngất ngưởng, chật vật lắm mới mở được cửa nhà.
Sâm đã ngồi chờ cô từ bao giờ. Trông anh có vẻ nghiệm nghị, dường như là đang giận lắm. Nguyệt biết rằng cô đã làm sai quá nhiều. Người phụ nữ như cô chưa bao giờ làm được chuyện gì đúng đắn cả.
Sâm nhìn thấy Nguyệt thì đứng bật dậy. Anh vốn định sẽ hỏi cô cho rõ ràng về tất cả mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, anh lại quên sạch. Sâm lao đến đỡ Nguyệt và dìu cô xuống ghế.
Nguyệt ngã xuống người anh. Mùi rượu nồng nặc bốc lên.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không? Đó là trong quán bar ở gần nhà chúng mình. Em suýt thì bị một tên xấu xa sàm sỡ, nhưng em là ai chứ? Em đánh hắn ta một trận lên bờ xuống ruộng, rồi bị anh bắt về. Thế xong rồi từ đấy chúng mình trở thành bạn qua thư.
- Em say quá rồi, đi ngủ thôi nào.
- Không ngủ. Em có một bí mật. Em sẽ nói cho anh, nhưng không phải hôm nay.
- Rồi, rồi. Đi ngủ thôi nào.
- Anh có biết tại sao em không muốn có con không ?
Sâm vất vả lắm mới giữ được Nguyệt. Nhưng câu hỏi của cô khiến anh dừng lại.
Sâm chợt nghĩ, anh đã đợi chờ cô ba năm trời, anh cứ nghĩ rằng cô đã yêu anh. Nhưng hóa ra là không. Đợi chờ chẳng có tác dụng gì hết. Anh cần phải làm gì đó để giữ được cô. Và một đứa con là cái cớ duy nhất để Nguyệt phải ở lại bên anh.
Sâm bế thốc cô lên, đưa cô lên phòng.
Nguyệt nằm xuống giường và ngủ say như chết, hoàn toàn không hề biết Sâm đang cởi đồ của cô.
Sâm chợt nghĩ, anh đã đợi chờ cô ba năm trời, anh cứ nghĩ rằng cô đã yêu anh. Nhưng hóa ra là không. Đợi chờ chẳng có tác dụng gì hết.
***
Đức ngồi xuống giường. Anh nhớ lại khoảnh khắc Nguyệt nhìn anh. Cô nhìn đôi môi anh.
Đức cười thầm khi nhận ra Nguyệt vẫn có tình cảm với mình. Anh đưa tay lên xoa lấy môi và đắm chìm trong cảm giác tự hào.
Tiếng chuông cửa đánh thức anh.
Bà Hoan đứng ngoài cửa, vẫn chiếc áo lông choàng chết ngốt dù thời tiết gần ba chục độ.
- Mẹ đến đây làm gì?
Bà Hoan chen vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
- Con lại đi gặp con bé đó đúng không?
- Mẹ đang nói đến ai vậy?
- Nguyệt.
Đức xoay người lại. Đúng như anh nghi ngờ, mẹ luôn theo dõi anh. Vậy ra, ba năm trước, Nguyệt rời đi là do bà nhúng tay vào.
- Mẹ đã làm gì rồi?
- Mẹ chẳng làm gì cả.
Bà Hoan rót trà, dửng dưng đưa lên miệng và nhấp một ngụm. Đức giật lấy tách trà, để xuống bàn.
- Có phải tai nạn của Nguyệt và bố cô ấy có liên quan đến mẹ không?
Đức cầm lấy tay bà, siết chặt lại. Người mẹ này chưa bao giờ cho anh cuộc sống yên ổn. Rốt cuộc năm đó bà đã làm gì? Tại sao Nguyệt lại bỏ đi? Có phải cô có lý do gì đó, có phải là do mẹ anh đã gây tổn hại cho cô không?
- Con nói gì mẹ chẳng hiểu.
- Con sẽ không để yên chuyện này đâu. Con sẽ tìm ra sự thật. Mẹ đừng hi vọng sẽ kiểm soast được cuộc đời con thêm lần nào nữa!
Đức chỉ ra phía cửa.
- Mẹ về đi.
Bà Hoan thất kinh. Bà chưa bao giờ thấy con trai mình tức giận đến thế.
Theo afamily.vn
Bao nhiêu tổn thương mới đủ để từ bỏ
Tôi không dám trách ai cả. Không phải người ta không tốt mà là tôi đã không tốt với chính bản thân.
Đã tự dặn lòng phải làm chủ được cảm xúc của mình, không được để mình buồn vì bất cứ ai nhưng trái tim và lý trí vốn vẫn chẳng yêu thương nhau, chúng luôn đi ngược lại với nhau. Vì vậy mà giờ đây khi tâm hồn tôi tổn thương đến mức này là do tôi đã không tốt.
***
Vốn là một cô gái nhỏ bé có đôi phần yếu đuối nhưng đó chỉ là vỏ bọc khiến tôi thoát khỏi những sự tổn thương. Trải qua biết bao nhiêu câu chuyện, tôi mới nhận ra rằng vỏ bọc ấy thật vụng về và vô nghĩa. Sự yếu đuối khiến cho mọi người khi tiếp xúc đều muốn bảo vệ tôi. Nghe có vẻ thật tốt nhưng mọi tổn thương cũng bắt đầu từ đó.
Mỗi người đến là một câu chuyện khác nhau. Con người tôi, có người hiểu nhưng cũng có người không thể hiểu. Người đã không hiểu chắc chắn sẽ rời đi. Còn người đã hiểu nhưng lại bỏ đi là vô tình hay cố ý?
Khi họ đến và mang lại cảm giác an toàn, tôi đã nghĩ rằng thật may vì đã gặp được họ. Nhưng vẫn là mọi sự quan tâm ấy, vào một ngày, bỗng dưng họ quay lưng lại là vì gì?
Thật khó để có thể chấp nhận mọi thứ. Tôi cảm giác bản thân đã không còn đủ sức để chịu đựng mọi tổn thương nữa. Tôi quyết định sẽ che giấu bản thân nhiều hơn để trốn bên trong vỏ bọc an toàn của chính mình.
Nhưng có lẽ nói thì thật dễ nhưng để làm được lại thật khó. Mọi sự cố gắng đều trở nên gượng ép. Và khi một mình loay hoay với tất cả mọi thứ đang diễn ra. Tôi cảm giác bản thân mình thực sự gục ngã. Tôi đã từng thử nói chuyện và gặp gỡ với thật nhiều người. Tôi tới những nơi đông người để tiếp xúc nhiều hơn nữa. Hy vọng bản thân sẽ nhận được sự an ủi. Nhưng sau một thời gian thì tôi cảm thấy chỉ là tôi đang ép mình làm những điều mà bản thân không hề hứng thú.
Tôi không dám trách ai cả. Không phải người ta không tốt mà là tôi đã không tốt với chính bản thân. Đã tự dặn lòng phải làm chủ được cảm xúc của mình, không được để mình buồn vì bất cứ ai nhưng trái tim và lý trí vốn vẫn chẳng yêu thương nhau, chúng luôn đi ngược lại với nhau. Vì vậy mà giờ đây khi tâm hồn tôi tổn thương đến mức này là do tôi đã không tốt.
Có một sự thật tôi phải chấp nhận, dù người hiểu mình có bỏ rơi mình, dù họ làm mình đau khổ nhường nào thì sau tất cả tôi vẫn cần họ. Dù biết họ sẽ lại tiếp tục làm tôi buồn nhưng không thể phủ nhận có những khoảnh khắc họ khiến tôi hạnh phúc và niềm hạnh phúc đó tôi không thể tìm kiếm ở bất cứ ai khác.
Tôi tự hỏi bao nhiêu tổn thương là đủ để có thể từ bỏ một mối tình?
Không bao giờ là đủ cả!
Sau một khoảng thời gian dài tôi nhận ra rằng việc phải chịu đựng những tổn thương vốn không quan trọng bằng việc đối phương là ai. Chỉ cần là người mình dành trọn cả tâm hồn để yêu thương thì con tim sẽ mãi mãi chấp nhận những thương đau mà người đó gây ra.
Dù cho cả hai đã không còn cùng nhau bước tiếp đoạn đường phía trước nhưng thật khó khăn để ta có thể từ bỏ. Thời gian có thể làm dịu vết thương lòng, có thể làm cho nỗi nhớ trong bạn vơi đi, cũng có thể khiến kí ức phai nhạt nhưng không thể nào xóa mờ hình ảnh của họ.
Việc chấp nhận nghe có vẻ ngu ngốc nhưng thật sự đó là điều tốt nhất mà ta nên làm. Ít ra chúng ta có thể đối mặt được với mọi thứ. Dù có đau lòng, hãy sống tốt cuộc đời của mình, từ bỏ không phải là mục tiêu thật lớn lao, hãy cứ giữ nó cho một khoảng tâm hồn.
Vào một thời điểm, người đủ tốt sẽ ôm lấy những tổn thương mà bạn phải chịu đựng suốt thời gian qua...
Yuri
Theo blogradio.vn
Nhận muôn vàn đau đớn còn hơn để nước mắt người rơi Thà rằng tự để bản thân nhận nỗi đau rồi sau đó nhìn anh hạnh phúc còn hơn cố níu kéo nhìn buồn phiền chan chứa nơi anh. Người ta sẽ yêu nhau trong một khoảnh khắc nhưng cũng để mất nhau chỉ trong tức khắc. Tình yêu luôn là điều chẳng ai trong chúng ta hiểu được, có thể hôm qua còn...