Hợp đồng ân oán (phần 17)
Muôn vàn suy nghĩ chạy trong đầu Nguyệt như một đàn ngựa trên thảo nguyên, khuấy tung sự yên bình trong chốc lát của cô. Cô không thể trốn chạy được nữa rồi.
Đức ngồi bên giường bênh nhân, cầm chặt bàn tay Nguyệt, sự sợ hãi xâm lấn khắp mọi tế bào của cơ thể.
Nguyệt đã vì anh mà xảy ra chuyện. Chưa bao giờ Đức ý thức được rằng, mình chính là nguyên nhân gây ra bao tổn thương cho cô. Đầu tiên là tai nạn ô tô khiến cô mất đi người thân vĩnh viễn, rồi đến tai nạn khiến chồng của cô bị thương, giam cầm cô bên cạnh mình, và giờ là đến lượt cô.
Đức gục đầu trên giường bệnh.
- Tất cả là tại anh. – Anh nấc lên. Một người đàn ông to lớn giờ lại ngồi cạnh cô gái bé nhỏ và khóc nức nở.
- Không phải vậy đâu. Anh đừng tự nhận hết về mình như thế. – Bác sĩ Hương vỗ vai anh an ủi.
Hương ngồi xuống cạnh Đức, nhìn anh bằng vẻ mặt chân thành. Cô chìa vai ra.
- Đúng là trẻ con mà. Muốn dựa không?
Đức lau hết nước mắt trên mặt, hất hàm nhìn Hương, nhưng chẳng che giấu được vẻ lúng túng.
- Không. Tôi không phải trẻ con.
- Nếu không thì ai? Người lớn sẽ không khóc mà sẽ tìm hiểu nguyên nhân gây ra sự việc, rồi làm thịt mấy kẻ chủ mưu kìa. – Hương nhếch mày, cười mỉm.
Đức ngỡ ngàng nhìn cô. Không ngờ bác sĩ lại có thể nói ra những lời này. Đằng sau vẻ xinh đẹp, dịu dàng ấy lại là một trạng thái chợ búa không hơn.
- Cô làm bác sĩ mà lại xúi giục người ta đánh nhau thế à?
- Tôi có bảo anh đánh họ đâu? Tôi bảo anh làm thịt họ thôi. Làm như thế nào là việc của anh chứ. Trách nhiệm của tôi là cứu người, chứ không phải là dung túng cho những kẻ xấu.
Hương nhún vai. Đức bật cười.
- Đi đi, tìm mấy tên côn đồ lúc nãy mà hỏi cho ra nhẽ. Tôi trông cô ấy cho.
Đức nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, đứng dậy định rời khỏi phòng bệnh.
- Khoan đã, chờ một chút.
Hương gọi giật lại, bước gần về phía anh. Cô lấy ra mấy miếng băng dán cá nhân, băng lại những vết xây xước trên tay và mặt anh. Khoảng cách giữa Đức và Hương bị thu hẹp lại, gương mặt cô gần sát anh đến mức khiến anh cảm thấy ngượng ngùng. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như trống. Đức vội lùi lại, cầm lấy cổ tay Hương.
- Được rồi. Cảm ơn cô. Tôi đi đây.
Hương lại nhún vai, trở về chỗ ngồi bên giường bệnh. Cô nhìn Nguyệt đang say ngủ, khẽ đẩy vai Nguyệt một cái.
- Cô còn giả vờ ngủ đến bao giờ?
Nguyệt mở mắt ra.
- Sao cô biết.
- Tôi là ai? Là bác sĩ đấy. – Hương ngồi xuống, buông một tiếng thở dài. – Haizz, cô may mắn thật đấy.
- Bị bắt cóc rồi lại bị đánh, đến con tôi cũng không biết có giữ nổi không. Thế mà cô còn nói tôi may mắn à?
- Đứa bé vẫn an toàn. Ý tôi là, bọn họ đều thích cô. Ai cũng quan tâm chăm sóc cô như vậy.
Hương hất đầu ra phía cửa, co chân đặt lên thành giường. Nguyệt khó khăn ngồi dậy, thở phào khi biết tin con mình không sao cả.
- Ở vào hoàn cảnh của tôi, cô sẽ thấy khó xử thôi. Mà sao cô biết được?
- Hóng hớt được. Khi nãy đánh nhau to thế cơ mà. Sao cô lại giả vờ ngủ?
- Tôi không muốn gặp anh ta. Cô nghĩ thử xem, nếu không phải tại anh ta thì liệu tôi có bị thế này không? Chồng tôi cũng bị anh ta hại đến mức phải sống thực vật.
Giọng Nguyệt đầy sự căm hận. Hương đột nhiên nắm lấy tay cô.
- Tôi nghĩ là cô nên suy nghĩ lại. Tất cả mọi thứ là do chính chúng ta tự chuốc lấy cả mà thôi. Nếu lúc đó cô không chấp nhận cứu anh ta thì cô sẽ không bị thế này. Còn những chuyện khác, tôi là người ngoài cuộc nên không muốn can dự, chỉ là thấy anh ta rất yêu cô nên tôi cũng không muốn cô oán hận anh ta như thế.
Hương xỏ tay vào túi áo, đứng dậy.
- Cô nghỉ ngơi đi.
Hương đi ra khỏi phòng, bỏ lại Nguyệt với hàng đống suy nghĩ ngổn ngang. Cô không biết phải tin ai, phải làm gì nữa. Những chuyện rối rắm dường như càng trở nên rối rắm hơn.
Nguyệt nằm phịch xuống giường, trùm chăn lên đầu, muốn trốn tránh tất cả mọi thứ.
Cô không biết phải tin ai, phải làm gì nữa. Những chuyện rối rắm dường như càng trở nên rối rắm hơn.
***
Cùng trong bệnh viên, tại phòng bệnh của Sâm. Thư múc thìa cháo, thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt Sâm.
Video đang HOT
- Ăn đi cho nóng.
Sâm lắc đầu. Anh với lấy âu cháo và thìa, tự ăn. Thư đành ngồi im lặng, đợi cho Sâm ăn xong cháo rồi thu dọn đồ, định đem đi rửa.
- Cậu thích tôi đúng không?
Thư giật mình. Một câu nói của Sâm khiến cô hoảng hốt. Bí mật mà cô giấu bao nhiêu năm trời, Sâm đã phát hiện ra rồi. Sau bao nhiêu chuyện, cô quyết định sẽ chôn chặt tình cảm của mình, ở bên cạnh Sâm, làm một người bạn tốt là đủ. Thế nhưng anh lại nói ra điều đó, có phải ngay cả làm bạn anh cũng không muốn nữa đúng không?
Thư bỏ hết đồ xuống, quay lại nhìn Sâm, vẻ buồn rầu hiện rõ trên mặt. Cô buông xuôi, không còn muốn níu kéo điều gì ở anh nữa.
- Cậu biết từ bao giờ?
- Những gì cậu nói, tôi nghe được hết. Một tháng qua cậu chăm sóc tôi thế nào, tôi cũng biết hết. Cảm ơn tình cảm của cậu.
- Rồi sao? Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không xuất hiện nữa. Tôi biết cậu chỉ yêu Nguyệt.
Thư cúi đầu, định bỏ đi.
- Xin lỗi. – Sâm bật ra câu nói ấy khiến cho Thư sững người lại. Anh xin lỗi cô ư? – Tôi không thể đáp lại cậu. Đúng là tôi chỉ yêu một mình Nguyệt, nhưng tôi cũng không muốn mất đi người bạn là cậu.
Thư cố nén nước mắt lại, giọng run run.
- Hai người các cậu đều ích kỷ như nhau.
Thư nói rồi bỏ đi, để lại Sâm trong phòng bệnh với vẻ ngờ nghệch.
***
Đức túm cổ hai tên côn đồ, lôi vào một con ngõ nhỏ. Anh đánh cho mỗi tên một trận để thỏa cơn tức.
- Nói! Ai sai chúng mày bắt cô ấy?
- Một bà già tên là Hoan. – Một tên chịu không nổi, thốt lên. – Tao chỉ nhận tiền rồi làm theo lời bà ấy thôi, mày tha cho bọn tao đi mà!
Đức bần thần cả người. Anh đoán không sai, lại là mẹ anh. Rốt cuộc thì bao giờ bà mới chịu dừng tay lại đây?
Đức đạp cho mỗi tên một cái nữa, rồi hùng hổ rời đi. Anh phải ba mặt một lời với mẹ.
Một kẻ lạ mặt ngấm ngầm theo dõi Đức. Hắn liếc nhìn hai tên côn đồ bị đánh cho tả tơi, thảy cho chúng một bọc tiền, rồi tiếp tục đi về hướng bệnh viện.
***
Thư đứng ở hành lang bệnh viện, nghĩ ngợi thật lâu. Cô thấy mình thật là ngốc, tự dưng lại giận chó đánh mèo. Yêu Sâm là cô tự nguyện, ở bên anh làm bạn cũng là cô tự nguyện làm thế, người đáng giận ở đây là chính cô, thế mà khi nghe Sâm nói vẫn muốn làm bạn với mình, cô lại tỏ ra hậm hực.
Thư bật cười, cảm thấy mình quá ấu trĩ. Cô nên nói lời xin lỗi với Sâm, ít nhiều gì thì cô cũng khiến cả anh và Nguyệt phải đau khổ rồi.
Thư giật mình. Một câu nói của Sâm khiến cô hoảng hốt. Bí mật mà cô giấu bao nhiêu năm trời, Sâm đã phát hiện ra rồi.
Khi Thư về đến phòng bệnh, Sâm đã biến mất. Thư hốt hoảng, cuống lên và gọi điện cho Nguyệt.
- Không thấy Sâm đâu cả!
- Cô nói sao cơ? – Nguyệt cũng hốt hoảng. Anh ấy đi đâu được? Không phải Thư nói anh ấy còn chưa tỉnh sao?
Muôn vàn suy nghĩ chạy trong đầu Nguyệt như một đàn ngựa trên thảo nguyên, khuấy tung sự yên bình trong chốc lát của cô. Cô không thể trốn chạy được nữa rồi.
- Tôi đi tìm anh ấy. Cô cũng tìm anh ấy đi, chắc anh ấy chưa đi xa được đâu. – Thư nói vào điện thoại, giọng không giấu được sự sợ hãi, rồi cúp máy.
Nguyệt vội vàng xuống khỏi giường bệnh, xỏ dép và chạy ra ngoài.
Tên bịt mặt bất ngờ xuất hiện, đánh ngất cô rồi lôi đi. Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, im lặng, không để lại dấu vết gì.
***
Bà Hoan đang ngồi uống trà trong khách sạn thì cửa phòng bật mở. Bà cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng thực chất trong lòng đã rối bời. Bà vội đặt cốc trà lên bàn, vội đi về phía con trai mình.
- Là mẹ đúng không?
Đức điên lên, túm lấy vai bà Hoan. Bà né ra khỏi tầm với của Đức nhưng không kịp, hai vai bị túm đến phát đau.
- Chuyện gì…
- Mẹ còn hỏi con ư? Tai nạn của Sâm, vụ bắt cóc Nguyệt, tất cả đều là mẹ đúng không? Rồi mẹ còn cố tình dùng xe của con gây tai nạn, mục đích có phải để làm Nguyệt nghi ngờ con và ghét bỏ con đúng không? Mẹ thật độc ác, mẹ còn muốn làm gì nữa? Mẹ phải hủy hoại cuộc đời con như thế mẹ mới chịu được à?
Đức thấy mẹ mình nhíu mày vì đau thì buông bà ra, nhưng vẫn tức giận nên chuyển sang đập phá đồ trong phòng. Tất cả bình hoa, giương, tủ và ghế đều bị anh phá thành một đống bùi nhùi hỗn độn.
Bà Hoan hoảng hốt, túm lấy Đức.
- Mẹ xin lỗi. Vụ tai nạn của Sâm đúng là mẹ, mẹ chỉ muốn con bé đó rời khỏi con mà thôi. Nhưng sau đó mẹ hối hận rồi. Nguyệt làm sao mà bị bắt cóc, mẹ không biết.
- Mẹ còn chối à? Cô ấy đã cứu con đấy mẹ có biết không? Vì cứu con mà bị đánh ngất đi. Chính mẹ sai người bắt Nguyệt, hắn đã khai vậy.
Đức ngồi phịch xuống giữa đống đồ tan hoang, gục đầu vào lòng bàn tay.
- Không, tất cả là tại con.
- Không phải tại con. Mẹ xin lỗi. Nhưng chuyện bắt cóc không phải do mẹ. Mẹ thề là không phải mẹ làm.
Bà Hoan rón rén ngồi xuống cạnh Đức, ôm lấy anh. Đức bực bội vùng ra.
- Không phải mẹ thì ai? Hả? Mẹ nói xem!
Điện thoại của Đức vang lên. Anh chán nản bắt máy. Anh nghe thấy giọng run rẩy của Hương.
- Nguyệt… mất tích rồi.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 16)
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Đau, anh mau buông tôi ra!Đức ngoái đầu, nhìn thấy Thư. Thư cũng đang tò mò nhìn anh. Đột nhiên anh đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Anh nắm lấy cổ tay cô, siết chặt.
Thư kêu lên, cố giằng ra nhưng không được. Hai mắt Đức đỏ ngầu, có thể thấy rõ nước mắt còn vương trên khóe mắt anh. Anh ta khóc ư? Tại sao chứ?
- Cô đã nói gì với cô ấy?
- Tất cả bằng chứng chứng minh anh là thủ phạm gây tai nạn cho Sâm.
Thư nói như một cái máy. Cô bây giờ lại đang hoài nghi chính mình và năng lực phán đoán của mình.
- Có thể cho tôi xem được không? - Đức thả tay Thư ra và ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt chân thành đến mức Thư không muốn tin cũng phải tin là anh ta vô tội.
Thư cắn môi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra bằng chứng cho anh ta xem, bao gồm một đoạn clip cho thấy anh là người gây tai nạn xe hơi và một đoạn clip cho thấy anh đến sân bay lấy vé.
Đức nhíu mày. Người này trông giống anh, nhưng không phải anh. Anh ta mặc bộ quần áo giống hệt anh mặc hôm đó, nhưng Đức biết chắc chắn đó không phải mình. Đức nhăn trán, cố nghĩ xem làm thế nào để chứng minh đó là sự thật.
- Cô nhìn xem!
Đức mừng húm, kêu lên và chỉ vào clip. Thư ghé đầu xuống màn hình máy tính và xem cùng anh. Đức chỉ lên tay người đàn ông kia, có một hình xăm trên đó, dù chẳng rõ là hình gì nhưng nó là minh chứng cho thấy đó không phải anh.
Đức vén tay áo mình lên và chìa ra cho Thư, làn da trắng tinh mịn màng không một vết gợn của anh khiến Thư sửng sốt.
***
Bà Hoan ngồi trong phòng khách sạn, vẫn là vẻ cao ngạo như mọi lần, nhưng cũng đầy toan tính.
- Rốt cuộc thì cô ta đang làm gì vậy? - Bà nâng giọng lên vài phần, tay siết chặt cốc nước đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
- Bà cứ bình tĩnh đi. Đâu khắc có đó. Bà đã thả cái mồi lớn như vậy, còn sợ gì cá không cắn câu ư? Yên tâm đi, cô ta sẽ nhanh chóng cắn lại con trai bà thôi.
Người đàn ông áo đen cười khẩy, nhúng tay vào cốc nước và vẽ vòng vòng lên bàn.
- Cậu không sốt ruột vì đấy không phải chuyện của cậu!
- Đúng, không phải chuyện của tôi. Tôi xong việc rồi, bà có thể cho tôi thêm ít tiền không?
Hắn ta ngẩng lên nhìn bà đầy khiêu khích. Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
- Mày còn muốn bao nhiêu nữa hả? Không phải tao đã trả hết rồi hay sao?
- Thêm chứ! Rõ ràng tôi làm việc nguy hiểm như vậy, cần tiền để còn trốn cho xa chứ. Nếu bà không cho thêm, tôi sẽ tìm con trai bà để đòi vậy.
Hắn ta cậy móng tay, trưng ra bộ dạng bất cần, vừa dứt lời thì đứng dậy và đi ra cửa. Bà Hoan nóng ruột, không nhẫn nhịn thêm được bèn gọi giật lại.
- Này! - Bà quẳng cho hắn một cọc tiền. - Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt tôi.
Tên áo đen đi ra khỏi phòng, mang theo nỗi lo lắng của bà Hoan. Bà cứ luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát của bà. Tên áo đen này chẳng đáng tin chút nào.
Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
Hắn cúi người cầm tiền, kéo sụp mũ xuống rồi đi ra cửa. Vừa ra đến đầu hành lang thì va phải Đức. Anh đã định bỏ đi nếu như không thấy cọc tiền rơi xuống đất. Người đàn ông mặc đồ đen vội đưa tay ra nhặt, vô tình làm lộ hình xăm trên tay.
Đức giật mình, túm lấy anh ta. Anh ta chột dạ, vội đẩy Đức ra và bỏ chạy.
- Đứng lại!
Đức đuổi theo hắn xuống đến sảnh thì bắt lại được. Anh nghiến răng, trút toàn bộ cơn giận lên người hắn, kẻ đã gây ra tai nạn cho Sâm khiến Nguyệt hiểu nhầm anh, khiến cho tình cảm mà cô dành cho anh đứt đoạn. Nói không chừng, chính hắn cũng là kẻ đã giúp mẹ anh gây ra vụ tai nạn cho Nguyệt ba năm trước cũng nên.
Đức đấm đá hắn túi bụi. Người đàn ông kia chỉ nằm co ro chịu trận, rên rẩm mà không trả lại được đòn nào. Đức túm cổ áo hắn, xách lên.
- Nói, mày là ai? Mày chính là người đã gây tai nạn đúng không?
Người đàn ông nhếch mép cười, thè lưỡi liếm môi một cái, lau đi vệt máu trên khóe miệng. Hắn ngửa mặt lên nhìn Đức đầy thách thức.
Xin lỗi chàng trai, cầm tiền rồi thì không được bán đứng người khác.
- Mày cũng có lương tâm thế á? - Đức dứ dứ quả đấm trước mặt hắn.
- Tất nhiên. Trừ phi...
Đức khinh bỉ, lấy ví của mình ra và giơ lên trước mặt hắn. Tên áo đen cười nham nhở, cầm ví tiền và kiểm tra, rút sạch tập tiền trong đó ra và cười lớn, trả lại cho Đức cái ví rỗng không. Hắn ghé sát vào tai Đức, thì thầm mấy câu rồi dúi vào tay anh một tờ giấy nhàu nát.
Đức mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng giao dịch của hắn với mẹ anh, trong đó ghi rõ ràng nhiệm vụ của hắn và số tiền được trả. Đức nghiến răng, vứt cái ví xuống đất, đạp lên đó vài cái cho hả cơn giận.
***
Nguyệt miệng thì nói không muốn đến thăm Sâm, nhưng cô nhớ anh đến phát điên. Anh thế nào rồi, bao giờ anh sẽ tỉnh lại?
Nguyệt cứ vừa đi vừa suy nghĩ, rồi dừng lại ở bệnh viện lúc nào không hay. Đã đến đây rồi, lên nhìn anh một chút vậy. Nguyệt đi thẳng lên phòng bệnh. Cô đứng ở ngoài cửa, không dám vào.
Qua cửa kính của phòng bệnh, cô nhìn thấy Sâm vẫn đang nằm trên giường, chỉ có điều anh đã được tháo cái máy thở oxi to đùng và thay bằng một cái ống thở nhỏ, băng trên đầu cũng đã được bỏ ra.
- Em nhớ anh quá. - Nguyệt khẽ nói. Cô chạm tay lên cửa kính, dường như là đang chạm vào Sâm.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đúng lúc này, Sâm động đậy ngón tay, nhưng Nguyệt chẳng còn tâm tình đâu mà chú ý đến điều đó nữa.
Sâm mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm sau khi hoàn toàn thanh tỉnh là liếc nhìn xung quanh. Mới chỉ động đậy một chút mà cả người anh đã đau buốt. Sâm bất lực, đành nằm yên trên giường và liếc về phía cửa.
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Nguyệt. - Sâm thì thào. Chính anh còn chẳng nghe thấy được giọng nói của chính mình. Nguyệt thì càng không.
Nguyệt đứng thằng dậy, cúi đầu rời đi. Sâm vươn tay với theo hình bóng cô.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy tay Nguyệt và kéo cô về phía sau. Sâm trừng mắt nhìn Nguyệt bị lôi đi. Anh hoảng hốt, cố gắng gượng dậy nhưng không kịp.
Mất một lúc lâu, Sâm mới có thể xuống được khỏi giường. Nằm trên giường bệnh quá lâu khiến cho anh không thể bước nổi, thậm chí đứng còn không vững. Sâm cố bò ra đến cửa. Đúng lúc này, Thư về đến nơi.
- Anh Sâm! Anh tỉnh rồi ư? Sao anh lại ra đây? Mau vào trong phòng, nhanh lên. - Thư ngoái đầu ra cửa và gọi to. - Bác sĩ!
Sâm cố chỉ ra phía cửa, nơi mà Nguyệt bị kéo đi.
- Cứu... cứu. Nguyệt.
- Sao cơ? Nguyệt không ở đây, cô ấy nói sẽ không đến nữa.
Thư dìu Sâm về giường trong khi anh thì cố hướng ra phía cửa. Sức nặng của người đàn ông đè lên vai khiến cho Thư chật vật lắm mới vác được Sâm về giường. Cô dúi anh nằm xuống.
- Anh đừng như thế nữa được không! Nguyệt không đến. Cô ấy kết hôn với người khác rồi! Anh đừng tìm cô ấy nữa!
Sâm trừng mắt nhìn Thư. Anh há miệng muốn nói gì đó nhưng không sao nói được.
Các bác sĩ bước vào, ai ấy cũng đều tất bật vây quanh Sâm, đo các chỉ số, kiểm tra sức khỏe. Thư lùi lại phía cửa, quăng cho Sâm ánh nhìn đầy ấm ức. Sâm không thể ngồi dậy được, đành im lặng nằm đó. Trong lòng anh như có lửa đốt.
***
Đức chạy đến bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gặp khi nhìn thấy tờ giao ước giữa mẹ anh và tên áo đen không phải là Nguyệt mà là Thư. Anh biết cô ấy là luật sư, có thể giúp anh minh oan được. Nếu nhanh chóng đến gặp Nguyệt, cô chẳng những không tin anh mà còn cho rằng anh ngụy tạo chứng cứ giả.
Vừa đến bệnh viện, đập vào mắt Đức là cảnh Nguyệt bị hai người đang ông bịt miệng, lôi đi. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi họ, nhưng không thoát ra được.
Đức hoảng hồn, lao đến đạp một tên ngã lăn ra đất. Nhân cơ hội này, Nguyệt cắn vào tay tên còn lại, hắn đau đớn buông cô ra. Nguyệt định chạy đi thì bị túm tóc kéo lại, cô ngã vật ra đất, hông đập mạnh xuống nền nhà. Cô cảm thấy xương chậu như thể bị nứt ra rồi.
Đức nổi điên, đấm đá hai tên bịt mặt túi bụi. Trong một ngày mà phải đánh nhau những hai lần, sức vóc của một công tử chẳng thể như lực sĩ khiến anh nhanh chóng bị hụt hơi. Hai tên bịt mặt nhân cơ hội đánh lại anh. Đức túm lấy chân bọn chúng, hét lên với Nguyệt.
- Em còn không mau chạy đi, đứng đấy làm gì nữa hả? Nhanh gọi bảo vệ đến đây!
Nguyệt đơ ra một lúc, rồi gật đầu và chạy đi. Một lát sau, cô trở lại cùng mấy chú bảo vệ. Đức đã bị đánh cho tàn tạ, mặt mũi sưng lên và đầy vết xước, khóe môi rướm máu. Một tân bịt mặt cầm ghế lên định phang vào người anh, nhưng Nguyệt đã nhanh chân hơn, chạy đến và chặn hắn lại. Cô lãnh trọn chiếc ghế vào lưng, ngã xuống đất.
Đức gào lên. Anh chồm dậy, cầm ghế lên đập lại hắn, điên cuồng như muốn giết hắn đến nơi. Mấy chú bảo vệ xông vào can, đem hai tên bịt mặt lôi đi.
Đức lồm cồm bò về phía Nguyệt, anh nâng cô dậy. Nguyệt đã bất tỉnh. Đức bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Theo eva.vn
Bạn gái muốn dừng lại để suy nghĩ vì cho rằng tôi dựa dẫm Cô ấy nói chúng tôi hãy làm bạn một thời gian, để nàng bình tâm và suy nghĩ lại vì cho rằng tôi yếu đuối, sống dựa dẫm. Tôi 24 tuổi, người yêu tôi bằng tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ thời cấp 3 đến giờ đã đi làm. Tình cảm tôi dành cho cô ấy đã đủ lớn để nghĩ đến một...