Hợp đồng ân oán (Phần 16)
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Đau, anh mau buông tôi ra!Đức ngoái đầu, nhìn thấy Thư. Thư cũng đang tò mò nhìn anh. Đột nhiên anh đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Anh nắm lấy cổ tay cô, siết chặt.
Thư kêu lên, cố giằng ra nhưng không được. Hai mắt Đức đỏ ngầu, có thể thấy rõ nước mắt còn vương trên khóe mắt anh. Anh ta khóc ư? Tại sao chứ?
- Cô đã nói gì với cô ấy?
- Tất cả bằng chứng chứng minh anh là thủ phạm gây tai nạn cho Sâm.
Thư nói như một cái máy. Cô bây giờ lại đang hoài nghi chính mình và năng lực phán đoán của mình.
- Có thể cho tôi xem được không? – Đức thả tay Thư ra và ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt chân thành đến mức Thư không muốn tin cũng phải tin là anh ta vô tội.
Thư cắn môi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra bằng chứng cho anh ta xem, bao gồm một đoạn clip cho thấy anh là người gây tai nạn xe hơi và một đoạn clip cho thấy anh đến sân bay lấy vé.
Đức nhíu mày. Người này trông giống anh, nhưng không phải anh. Anh ta mặc bộ quần áo giống hệt anh mặc hôm đó, nhưng Đức biết chắc chắn đó không phải mình. Đức nhăn trán, cố nghĩ xem làm thế nào để chứng minh đó là sự thật.
- Cô nhìn xem!
Đức mừng húm, kêu lên và chỉ vào clip. Thư ghé đầu xuống màn hình máy tính và xem cùng anh. Đức chỉ lên tay người đàn ông kia, có một hình xăm trên đó, dù chẳng rõ là hình gì nhưng nó là minh chứng cho thấy đó không phải anh.
Đức vén tay áo mình lên và chìa ra cho Thư, làn da trắng tinh mịn màng không một vết gợn của anh khiến Thư sửng sốt.
***
Bà Hoan ngồi trong phòng khách sạn, vẫn là vẻ cao ngạo như mọi lần, nhưng cũng đầy toan tính.
- Rốt cuộc thì cô ta đang làm gì vậy? – Bà nâng giọng lên vài phần, tay siết chặt cốc nước đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
- Bà cứ bình tĩnh đi. Đâu khắc có đó. Bà đã thả cái mồi lớn như vậy, còn sợ gì cá không cắn câu ư? Yên tâm đi, cô ta sẽ nhanh chóng cắn lại con trai bà thôi.
Người đàn ông áo đen cười khẩy, nhúng tay vào cốc nước và vẽ vòng vòng lên bàn.
- Cậu không sốt ruột vì đấy không phải chuyện của cậu!
- Đúng, không phải chuyện của tôi. Tôi xong việc rồi, bà có thể cho tôi thêm ít tiền không?
Hắn ta ngẩng lên nhìn bà đầy khiêu khích. Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
- Mày còn muốn bao nhiêu nữa hả? Không phải tao đã trả hết rồi hay sao?
- Thêm chứ! Rõ ràng tôi làm việc nguy hiểm như vậy, cần tiền để còn trốn cho xa chứ. Nếu bà không cho thêm, tôi sẽ tìm con trai bà để đòi vậy.
Hắn ta cậy móng tay, trưng ra bộ dạng bất cần, vừa dứt lời thì đứng dậy và đi ra cửa. Bà Hoan nóng ruột, không nhẫn nhịn thêm được bèn gọi giật lại.
- Này! – Bà quẳng cho hắn một cọc tiền. – Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt tôi.
Tên áo đen đi ra khỏi phòng, mang theo nỗi lo lắng của bà Hoan. Bà cứ luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát của bà. Tên áo đen này chẳng đáng tin chút nào.
Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
Hắn cúi người cầm tiền, kéo sụp mũ xuống rồi đi ra cửa. Vừa ra đến đầu hành lang thì va phải Đức. Anh đã định bỏ đi nếu như không thấy cọc tiền rơi xuống đất. Người đàn ông mặc đồ đen vội đưa tay ra nhặt, vô tình làm lộ hình xăm trên tay.
Đức giật mình, túm lấy anh ta. Anh ta chột dạ, vội đẩy Đức ra và bỏ chạy.
- Đứng lại!
Đức đuổi theo hắn xuống đến sảnh thì bắt lại được. Anh nghiến răng, trút toàn bộ cơn giận lên người hắn, kẻ đã gây ra tai nạn cho Sâm khiến Nguyệt hiểu nhầm anh, khiến cho tình cảm mà cô dành cho anh đứt đoạn. Nói không chừng, chính hắn cũng là kẻ đã giúp mẹ anh gây ra vụ tai nạn cho Nguyệt ba năm trước cũng nên.
Đức đấm đá hắn túi bụi. Người đàn ông kia chỉ nằm co ro chịu trận, rên rẩm mà không trả lại được đòn nào. Đức túm cổ áo hắn, xách lên.
- Nói, mày là ai? Mày chính là người đã gây tai nạn đúng không?
Người đàn ông nhếch mép cười, thè lưỡi liếm môi một cái, lau đi vệt máu trên khóe miệng. Hắn ngửa mặt lên nhìn Đức đầy thách thức.
Xin lỗi chàng trai, cầm tiền rồi thì không được bán đứng người khác.
- Mày cũng có lương tâm thế á? – Đức dứ dứ quả đấm trước mặt hắn.
- Tất nhiên. Trừ phi…
Video đang HOT
Đức khinh bỉ, lấy ví của mình ra và giơ lên trước mặt hắn. Tên áo đen cười nham nhở, cầm ví tiền và kiểm tra, rút sạch tập tiền trong đó ra và cười lớn, trả lại cho Đức cái ví rỗng không. Hắn ghé sát vào tai Đức, thì thầm mấy câu rồi dúi vào tay anh một tờ giấy nhàu nát.
Đức mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng giao dịch của hắn với mẹ anh, trong đó ghi rõ ràng nhiệm vụ của hắn và số tiền được trả. Đức nghiến răng, vứt cái ví xuống đất, đạp lên đó vài cái cho hả cơn giận.
***
Nguyệt miệng thì nói không muốn đến thăm Sâm, nhưng cô nhớ anh đến phát điên. Anh thế nào rồi, bao giờ anh sẽ tỉnh lại?
Nguyệt cứ vừa đi vừa suy nghĩ, rồi dừng lại ở bệnh viện lúc nào không hay. Đã đến đây rồi, lên nhìn anh một chút vậy. Nguyệt đi thẳng lên phòng bệnh. Cô đứng ở ngoài cửa, không dám vào.
Qua cửa kính của phòng bệnh, cô nhìn thấy Sâm vẫn đang nằm trên giường, chỉ có điều anh đã được tháo cái máy thở oxi to đùng và thay bằng một cái ống thở nhỏ, băng trên đầu cũng đã được bỏ ra.
- Em nhớ anh quá. – Nguyệt khẽ nói. Cô chạm tay lên cửa kính, dường như là đang chạm vào Sâm.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đúng lúc này, Sâm động đậy ngón tay, nhưng Nguyệt chẳng còn tâm tình đâu mà chú ý đến điều đó nữa.
Sâm mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm sau khi hoàn toàn thanh tỉnh là liếc nhìn xung quanh. Mới chỉ động đậy một chút mà cả người anh đã đau buốt. Sâm bất lực, đành nằm yên trên giường và liếc về phía cửa.
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Nguyệt. – Sâm thì thào. Chính anh còn chẳng nghe thấy được giọng nói của chính mình. Nguyệt thì càng không.
Nguyệt đứng thằng dậy, cúi đầu rời đi. Sâm vươn tay với theo hình bóng cô.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy tay Nguyệt và kéo cô về phía sau. Sâm trừng mắt nhìn Nguyệt bị lôi đi. Anh hoảng hốt, cố gắng gượng dậy nhưng không kịp.
Mất một lúc lâu, Sâm mới có thể xuống được khỏi giường. Nằm trên giường bệnh quá lâu khiến cho anh không thể bước nổi, thậm chí đứng còn không vững. Sâm cố bò ra đến cửa. Đúng lúc này, Thư về đến nơi.
- Anh Sâm! Anh tỉnh rồi ư? Sao anh lại ra đây? Mau vào trong phòng, nhanh lên. – Thư ngoái đầu ra cửa và gọi to. – Bác sĩ!
Sâm cố chỉ ra phía cửa, nơi mà Nguyệt bị kéo đi.
- Cứu… cứu. Nguyệt.
- Sao cơ? Nguyệt không ở đây, cô ấy nói sẽ không đến nữa.
Thư dìu Sâm về giường trong khi anh thì cố hướng ra phía cửa. Sức nặng của người đàn ông đè lên vai khiến cho Thư chật vật lắm mới vác được Sâm về giường. Cô dúi anh nằm xuống.
- Anh đừng như thế nữa được không! Nguyệt không đến. Cô ấy kết hôn với người khác rồi! Anh đừng tìm cô ấy nữa!
Sâm trừng mắt nhìn Thư. Anh há miệng muốn nói gì đó nhưng không sao nói được.
Các bác sĩ bước vào, ai ấy cũng đều tất bật vây quanh Sâm, đo các chỉ số, kiểm tra sức khỏe. Thư lùi lại phía cửa, quăng cho Sâm ánh nhìn đầy ấm ức. Sâm không thể ngồi dậy được, đành im lặng nằm đó. Trong lòng anh như có lửa đốt.
***
Đức chạy đến bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gặp khi nhìn thấy tờ giao ước giữa mẹ anh và tên áo đen không phải là Nguyệt mà là Thư. Anh biết cô ấy là luật sư, có thể giúp anh minh oan được. Nếu nhanh chóng đến gặp Nguyệt, cô chẳng những không tin anh mà còn cho rằng anh ngụy tạo chứng cứ giả.
Vừa đến bệnh viện, đập vào mắt Đức là cảnh Nguyệt bị hai người đang ông bịt miệng, lôi đi. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi họ, nhưng không thoát ra được.
Đức hoảng hồn, lao đến đạp một tên ngã lăn ra đất. Nhân cơ hội này, Nguyệt cắn vào tay tên còn lại, hắn đau đớn buông cô ra. Nguyệt định chạy đi thì bị túm tóc kéo lại, cô ngã vật ra đất, hông đập mạnh xuống nền nhà. Cô cảm thấy xương chậu như thể bị nứt ra rồi.
Đức nổi điên, đấm đá hai tên bịt mặt túi bụi. Trong một ngày mà phải đánh nhau những hai lần, sức vóc của một công tử chẳng thể như lực sĩ khiến anh nhanh chóng bị hụt hơi. Hai tên bịt mặt nhân cơ hội đánh lại anh. Đức túm lấy chân bọn chúng, hét lên với Nguyệt.
- Em còn không mau chạy đi, đứng đấy làm gì nữa hả? Nhanh gọi bảo vệ đến đây!
Nguyệt đơ ra một lúc, rồi gật đầu và chạy đi. Một lát sau, cô trở lại cùng mấy chú bảo vệ. Đức đã bị đánh cho tàn tạ, mặt mũi sưng lên và đầy vết xước, khóe môi rướm máu. Một tân bịt mặt cầm ghế lên định phang vào người anh, nhưng Nguyệt đã nhanh chân hơn, chạy đến và chặn hắn lại. Cô lãnh trọn chiếc ghế vào lưng, ngã xuống đất.
Đức gào lên. Anh chồm dậy, cầm ghế lên đập lại hắn, điên cuồng như muốn giết hắn đến nơi. Mấy chú bảo vệ xông vào can, đem hai tên bịt mặt lôi đi.
Đức lồm cồm bò về phía Nguyệt, anh nâng cô dậy. Nguyệt đã bất tỉnh. Đức bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 14)
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Cô dâu ngất xỉu, cả khán phòng ồn ào hẳn lên. Đức từ trên bục phóng xuống, đỡ lấy Nguyệt.
- Em làm sao vậy?
Cả cơ thể Nguyệt nóng bừng, trán cô lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền. Đức bế bổng cô đứng dậy, vội vàng chạy ra phía cửa. Sâm và bà Hoan chặn anh lại.
- Con không được đi!
- Mẹ tránh ra. Mẹ không thấy cô ấy bị làm sao à?
Bị làm sao cũng không liên quan đến con. Con bị điên rồi à? Ai cho phép con cưới nó? Bây giờ con còn định tổ chức đám cưới mà không cần cả mẹ nữa đúng không hả?
Đức nổi điên. Vẻ lo lắng hằn trên mặt. Anh xoay người tránh khỏi cái ghìm tay của bà Hoan.
- Cuộc đời con, mẹ đừng có quản. Giờ thì mẹ mau tránh ra đi!
Đức nói xong thì chạy thẳng ra cửa. Bà Hoan tức giận, vơ lấy một lọ hoa ném xuống đất.
Đức không muốn đưa cô đến bệnh viện vì ở đó có Sâm, cho nên anh đưa cô thẳng về nhà. Trên đường trở về, anh gọi điện cho Hương, cô bác sĩ lần trước đã băng bó cho mình.
Hương vừa xuất hiện, ôm theo cốp y tế của mình, tất bật đi vào phòng và xem bệnh cho Nguyệt. Trông sắc mặt của Hương, Đức nhận thấy tình hình có vẻ không tốt lắm. Anh lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
- Anh ngồi yên đi, làm tôi chóng hết cả mặt. Anh chạy loăng quăng như thế thì có giúp được gì không hả ?
Đức định cãi lại, nhưng cứng họng nên đành ngồi xuống ghế. Đúng là anh chẳng giúp được gì thật.
Hương loay hoay ở cạnh Nguyệt một lúc, rồi đóng cốp đồ lại, ngồi xuống trước mặt Đức.
- Cô gái này là gì của anh? Vợ anh à?
- Cô hỏi nhiều quá vậy? Tóm lại cô ấy bị làm sao?
- Lao lực quá nhiều, cảm lạnh, kiệt sức. Cô ấy còn đang có thai đấy anh có biết không? Được gần hai tháng rồi đó. Anh làm chồng mà tắc trách thế à?
Đức ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Hương. Anh chộp lấy tay Hương.
- Có thai ư?
- Bỏ ra, đau quá đấy ! Anh thật là thô lỗ, thật tội nghiệp cho cô ấy khi có một người chồng như anh.
Hương buông lời chỉ trích. Đức vội thả tay cô ra. Cô chùi tay vào áo mình rồi đưa lên miệng thổi phù phù như là phải bỏng.
- Đúng rồi, cô ấy có thai. - Hương như chợt nhớ ra điều gì, vội ghé sát vào tai Đức, vẻ mặt hóng hớt vô cùng. - Sao thế? Đổ vỏ à?
Đức bần thần cả người. Anh còn chưa ngủ với Nguyệt ngày nào, cái thai đó chỉ có thể là của Sâm mà thôi.
- Đừng có tò mò quá làm gì, biết nhiều quá sẽ chết đấy. Ở đây xong việc của cô rồi, mau về đi. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.
Đức vừa nói vừa đẩy Hương ra khỏi phòng, ra hiệu cho bác giúp việc tiễn khách. Hương chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể "Ê, Ê" vài tiếng đã bị đá ra ngoài.
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
- Em đúng là biết hành người khác. - Đức bật cười, cảm giác cay đắng nghẹn trên cổ. Anh gục đầu lên người cô. - Hai chúng ta vẫn chẳng thể nào kết hôn được. Em bảo anh phải làm sao bây giờ?
- Thả tôi đi.
Nguyệt thì thào. Cô vừa tỉnh lại, nhưng không muốn mở mắt ra. Cô không muốn chấp nhận rằng khi nãy mình thấy Sâm chỉ là ảo giác, càng không muốn nhìn thấy Đức, không muốn đối diện với mớ bòng bong đau đầu này.
Đức nghe thấy tiếng của Nguyệt thì vội ngẩng lên, cầm lấy tay cô.
- Em tỉnh rồi sao? Em thấy thế nào rồi?
Nguyệt quay mặt đi, cô không muốn nói chuyện với Đức. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
- Tôi mệt, muốn nghỉ một lúc.
- Được, lát nữa anh sẽ mang cháo vào cho em. Em nghỉ ngơi đi.
Đức đi ra khỏi phòng.
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
***
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm. Thư hỏi xem camera giám sát của từng cửa hàng một, đi cả buổi cũng chẳng thu hoạch được gì.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, hình ảnh camera thu được đều là góc khuất và khá nhòe. Tai nạn xảy ra vào ban đêm nên càng khó để nhận diện chiếc xe đã đâm vào xe của Sâm. Tất cả những gì cô thấy, là Sâm đã đi khá nhanh, vượt đèn đỏ, và bị một chiếc xe màu đen đi từ trong ngõ ra tông vào. Nếu nhìn qua, hoàn toàn có thể kết luận rằng Sâm đi ẩu.
Mãi cho đến khi xem được camera của một cửa hàng ở ngay đầu ngõ, Thư mới nhận định được đây là một vụ cố ý gây tai nạn. Chiếc xe màu đen dù đã cẩn thận đứng cách đầu ngõ khá xa, nhưng cô vẫn có thể thấy được người lái xe đã chờ rất lâu, sau khi nhận cuộc điện thoại, người đó đã ra khỏi xe, trên tay cầm điều khiển bấm nút gì đó, chiếc xe lập tức lao đi với tốc độ rất nhanh và đâm vào xe của Sâm. Mà trùng hợp thay, biển số của chiếc xe này lại trùng vơi xe của Đức.
Thư vội vàng copy đoạn clip ấy, rồi gọi điện cho Nguyệt. Nguyệt bắt máy rất nhanh.
- Sâm sao rồi ? Anh ấy tỉnh lại chưa ? - Nguyệt hỏi dồn dập làm cho Thư không thể bắt kịp.
- Anh ấy vẫn vậy. Tôi đã đi tìm hiểu về tai nạn ngay sau khi cô bảo. Biết tôi tìm được gì không ?
Nguyệt hơi thất vọng về tin của Sâm mặc dù nó cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng cô vẫn hi vọng rằng anh sẽ sớm tỉnh. Cô tạm gác lại mối lo về tình trạng của anh, chuyển hướng sang vụ tai nạn.
- Cô tìm được gì rồi?
- Đoán xem ai là người cố ý đâm xe?
- Đức ư? - Nguyệt khẽ hỏi.
Thư hơi ngạc nhiên. Tại sao Nguyệt nghi ngờ anh ta mà vẫn quyết định đến với anh ta? Đầu óc cô có vấn đề rồi hay sao?
- Đúng vậy. Chiếc xe đâm vào xe của Sâm có biển số y hệt xe của Đức.
Nhưng xe của anh ta vẫn bình thường, không hề có xây xước gì cả mà.
- Cô kiểm tra lại xem. Tôi không nhìn nhầm đâu. Tôi sẽ gửi đoạn clip đó cho cô.
Thư nói chắc như đinh đóng cột.
Nguyệt ậm ừ. Cô muốn gặp Thư để nói chuyện rõ ràng nhưng tình hình hiện tại thật khó khăn. Sau lần bỏ trốn trước, Đức đã dặn dò người canh phòng cẩn thận hơn, đồng thời còn xây bít cửa sổ lại. Mới chỉ một ngày mà anh ta đã đem căn biệt thự biến thành cái nhà tù không hơn không kém, người có tiền quả thật rất đáng sợ.
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm.
Nguyệt ló ra khỏi cửa, ngay lập tức bị hai tên bảo vệ chặn lại. Đức đã đi ra ngoài. Nguyệt lấy lý do muốn đi dạo cho đỡ bí bách nhưng hai tên bảo vệ nhất định phải đi kè kè theo sau cô. Nguyệt đi xuống garage ô tô của Đức. Cô ngồi xổm xuống trước mũi xe, miết tay lên thành xe.
Quả nhiên là có vấn đề. Mui xe gồ ghề, rõ ràng là có vết xước, nhưng đã được dán lại cẩn thận và sơn một lớp sơn bóng phủ lên. Nguyệt đưa tay ra cậy thử thì bóc được lớp dán ra. Cô tận mắt nhìn thấy vết xước dài trên mui xe, trông thật kinh khủng. Bên tai cô vang lên tiếng va chạm của ô tô, thanh âm sắc nhọn văng vẳng xuất hiện khiến cô sợ hãi.
Hai người đàn ông yêu thương cô nhất đều vì tai nạn ô tô mà rời bỏ cô.
Nguyệt chợt cảm thấy buồn nôn. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, không ngờ lại va phải Đức. Anh vội ôm lấy cô.
- Em sao vậy? Chạy đi đâu? Sao không ở trong phòng.
Nguyệt đẩy anh ra, chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo. Cô chưa ăn gì, chẳng có gì trong bụng cả nên chỉ có thể nôn khan.
Đức liên tục xoa lưng cho cô.
Nguyệt như nhớ ra điều gì, cô vội túm chặt lấy tay Đức, hỏi.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Cuối tháng mười một.
Nguyệt sững người. Cô ngồi bệt xuống sàn. Cô vừa vặn trễ kinh gần hai tháng.
Nguyệt nhớ lại cái đêm hôm ngủ cùng Sâm. Đêm đó cô say rượu nhưng không phải là không biết gì. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Nhưng đứa bé này đến thật chẳng đúng lúc chút nào.
- Tôi...
- Anh biết. Bác sĩ đã nói cho anh rồi.
Nguyệt ngước lên nhìn Đức. Anh ta đã biế rồi ư? Vậy sao còn không chịu buông tha cho cô?
- Anh sẽ làm một người bố tốt. Anh sẽ yêu thương nó như con đẻ của mình. Em hãy yên tâm giao cả hai mẹ con em cho anh được không?
Nguyệt cúi đầu. Cô còn có thể làm khác được ư?
Theo afamily.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 13) Từ lúc xảy ra tai nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao anh lại bị tai nạn vào đúng lúc cô chuẩn bị rời đi? Tại sao Đức lại xuất hiện kịp thời như vậy, dù chẳng có ai báo cho anh ta về tai nạn? Và cả hợp đồng hôn nhân của cô với anh ta càng khiến cô hoài...