Hợp đồng ân oán (Phần 16)
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Đau, anh mau buông tôi ra!Đức ngoái đầu, nhìn thấy Thư. Thư cũng đang tò mò nhìn anh. Đột nhiên anh đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Anh nắm lấy cổ tay cô, siết chặt.
Thư kêu lên, cố giằng ra nhưng không được. Hai mắt Đức đỏ ngầu, có thể thấy rõ nước mắt còn vương trên khóe mắt anh. Anh ta khóc ư? Tại sao chứ?
- Cô đã nói gì với cô ấy?
- Tất cả bằng chứng chứng minh anh là thủ phạm gây ta.i nạ.n cho Sâm.
Thư nói như một cái máy. Cô bây giờ lại đang hoài nghi chính mình và năng lực phán đoán của mình.
- Có thể cho tôi xem được không? – Đức thả tay Thư ra và ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt chân thành đến mức Thư không muốn tin cũng phải tin là anh ta vô tội.
Thư cắn môi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra bằng chứng cho anh ta xem, bao gồm một đoạn clip cho thấy anh là người gây ta.i nạ.n xe hơi và một đoạn clip cho thấy anh đến sân bay lấy vé.
Đức nhíu mày. Người này trông giống anh, nhưng không phải anh. Anh ta mặc bộ quần áo giống hệt anh mặc hôm đó, nhưng Đức biết chắc chắn đó không phải mình. Đức nhăn trán, cố nghĩ xem làm thế nào để chứng minh đó là sự thật.
- Cô nhìn xem!
Đức mừng húm, kêu lên và chỉ vào clip. Thư ghé đầu xuống màn hình máy tính và xem cùng anh. Đức chỉ lên tay người đàn ông kia, có một hình xăm trên đó, dù chẳng rõ là hình gì nhưng nó là minh chứng cho thấy đó không phải anh.
Đức vén tay áo mình lên và chìa ra cho Thư, làn da trắng tinh mịn màng không một vết gợn của anh khiến Thư sửng sốt.
***
Bà Hoan ngồi trong phòng khách sạn, vẫn là vẻ ca.o ngạ.o như mọi lần, nhưng cũng đầy toan tính.
- Rốt cuộc thì cô ta đang làm gì vậy? – Bà nâng giọng lên vài phần, tay siết chặt cốc nước đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
- Bà cứ bình tĩnh đi. Đâu khắc có đó. Bà đã thả cái mồi lớn như vậy, còn sợ gì cá không cắn câu ư? Yên tâm đi, cô ta sẽ nhanh chóng cắn lại con trai bà thôi.
Người đàn ông áo đen cười khẩy, nhúng tay vào cốc nước và vẽ vòng vòng lên bàn.
- Cậu không sốt ruột vì đấy không phải chuyện của cậu!
- Đúng, không phải chuyện của tôi. Tôi xong việc rồi, bà có thể cho tôi thêm ít tiề.n không?
Hắn ta ngẩng lên nhìn bà đầy khiêu khích. Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
- Mày còn muốn bao nhiêu nữa hả? Không phải tao đã trả hết rồi hay sao?
- Thêm chứ! Rõ ràng tôi làm việc nguy hiểm như vậy, cần tiề.n để còn trốn cho xa chứ. Nếu bà không cho thêm, tôi sẽ tìm con trai bà để đòi vậy.
Hắn ta cậy móng tay, trưng ra bộ dạng bất cần, vừa dứt lời thì đứng dậy và đi ra cửa. Bà Hoan nóng ruột, không nhẫn nhịn thêm được bèn gọi giật lại.
- Này! – Bà quẳng cho hắn một cọc tiề.n. – Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt tôi.
Tên áo đen đi ra khỏi phòng, mang theo nỗi lo lắng của bà Hoan. Bà cứ luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát của bà. Tên áo đen này chẳng đáng tin chút nào.
Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
Hắn cúi người cầm tiề.n, kéo sụp mũ xuống rồi đi ra cửa. Vừa ra đến đầu hành lang thì va phải Đức. Anh đã định bỏ đi nếu như không thấy cọc tiề.n rơi xuống đất. Người đàn ông mặc đồ đen vội đưa tay ra nhặt, vô tình làm lộ hình xăm trên tay.
Đức giật mình, túm lấy anh ta. Anh ta chột dạ, vội đẩy Đức ra và bỏ chạy.
- Đứng lại!
Đức đuổi theo hắn xuống đến sảnh thì bắt lại được. Anh nghiến răng, trút toàn bộ cơn giận lên người hắn, kẻ đã gây ra ta.i nạ.n cho Sâm khiến Nguyệt hiểu nhầm anh, khiến cho tình cảm mà cô dành cho anh đứt đoạn. Nói không chừng, chính hắn cũng là kẻ đã giúp mẹ anh gây ra vụ ta.i nạ.n cho Nguyệt ba năm trước cũng nên.
Đức đấ.m đ.á hắn túi bụi. Người đàn ông kia chỉ nằm co ro chịu trận, rên rẩm mà không trả lại được đòn nào. Đức túm cổ áo hắn, xách lên.
- Nói, mày là ai? Mày chính là người đã gây ta.i nạ.n đúng không?
Người đàn ông nhếch mép cười, thè lưỡi liếm môi một cái, lau đi vệt má.u trên khóe miệng. Hắn ngửa mặt lên nhìn Đức đầy thách thức.
Xin lỗi chàng trai, cầm tiề.n rồi thì không được bán đứng người khác.
- Mày cũng có lương tâm thế á? – Đức dứ dứ quả đấ.m trước mặt hắn.
- Tất nhiên. Trừ phi…
Video đang HOT
Đức khin.h b.ỉ, lấy ví của mình ra và giơ lên trước mặt hắn. Tên áo đen cười nham nhở, cầm ví tiề.n và kiểm tra, rút sạch tập tiề.n trong đó ra và cười lớn, trả lại cho Đức cái ví rỗng không. Hắn ghé sát vào tai Đức, thì thầm mấy câu rồi dúi vào tay anh một tờ giấy nhàu nát.
Đức mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng giao dịch của hắn với mẹ anh, trong đó ghi rõ ràng nhiệm vụ của hắn và số tiề.n được trả. Đức nghiến răng, vứt cái ví xuống đất, đạp lên đó vài cái cho hả cơn giận.
***
Nguyệt miệng thì nói không muốn đến thăm Sâm, nhưng cô nhớ anh đến phát điên. Anh thế nào rồi, bao giờ anh sẽ tỉnh lại?
Nguyệt cứ vừa đi vừa suy nghĩ, rồi dừng lại ở bệnh viện lúc nào không hay. Đã đến đây rồi, lên nhìn anh một chút vậy. Nguyệt đi thẳng lên phòng bệnh. Cô đứng ở ngoài cửa, không dám vào.
Qua cửa kính của phòng bệnh, cô nhìn thấy Sâm vẫn đang nằm trên giường, chỉ có điều anh đã được tháo cái máy thở oxi to đùng và thay bằng một cái ống thở nhỏ, băng trên đầu cũng đã được bỏ ra.
- Em nhớ anh quá. – Nguyệt khẽ nói. Cô chạm tay lên cửa kính, dường như là đang chạm vào Sâm.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đúng lúc này, Sâm động đậy ngón tay, nhưng Nguyệt chẳng còn tâm tình đâu mà chú ý đến điều đó nữa.
Sâm mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm sau khi hoàn toàn thanh tỉnh là liếc nhìn xung quanh. Mới chỉ động đậy một chút mà cả người anh đã đau buốt. Sâm bất lực, đành nằm yên trên giường và liếc về phía cửa.
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Nguyệt. – Sâm thì thào. Chính anh còn chẳng nghe thấy được giọng nói của chính mình. Nguyệt thì càng không.
Nguyệt đứng thằng dậy, cúi đầu rời đi. Sâm vươn tay với theo hình bóng cô.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy tay Nguyệt và kéo cô về phía sau. Sâm trừng mắt nhìn Nguyệt bị lôi đi. Anh hoảng hốt, cố gắng gượng dậy nhưng không kịp.
Mất một lúc lâu, Sâm mới có thể xuống được khỏi giường. Nằm trên giường bệnh quá lâu khiến cho anh không thể bước nổi, thậm chí đứng còn không vững. Sâm cố bò ra đến cửa. Đúng lúc này, Thư về đến nơi.
- Anh Sâm! Anh tỉnh rồi ư? Sao anh lại ra đây? Mau vào trong phòng, nhanh lên. – Thư ngoái đầu ra cửa và gọi to. – Bác sĩ!
Sâm cố chỉ ra phía cửa, nơi mà Nguyệt bị kéo đi.
- Cứu… cứu. Nguyệt.
- Sao cơ? Nguyệt không ở đây, cô ấy nói sẽ không đến nữa.
Thư dìu Sâm về giường trong khi anh thì cố hướng ra phía cửa. Sức nặng của người đàn ông đè lên vai khiến cho Thư chật vật lắm mới vác được Sâm về giường. Cô dúi anh nằm xuống.
- Anh đừng như thế nữa được không! Nguyệt không đến. Cô ấy kết hôn với người khác rồi! Anh đừng tìm cô ấy nữa!
Sâm trừng mắt nhìn Thư. Anh há miệng muốn nói gì đó nhưng không sao nói được.
Các bác sĩ bước vào, ai ấy cũng đều tất bật vây quanh Sâm, đo các chỉ số, kiểm tra sức khỏe. Thư lùi lại phía cửa, quăng cho Sâm ánh nhìn đầy ấm ức. Sâm không thể ngồi dậy được, đành im lặng nằm đó. Trong lòng anh như có lửa đốt.
***
Đức chạy đến bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gặp khi nhìn thấy tờ giao ước giữa mẹ anh và tên áo đen không phải là Nguyệt mà là Thư. Anh biết cô ấy là luật sư, có thể giúp anh minh oan được. Nếu nhanh chóng đến gặp Nguyệt, cô chẳng những không tin anh mà còn cho rằng anh ngụy tạo chứng cứ giả.
Vừa đến bệnh viện, đậ.p vào mắt Đức là cảnh Nguyệt bị hai người đang ông bịt miệng, lôi đi. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi họ, nhưng không thoát ra được.
Đức hoảng hồn, lao đến đạp một tên ngã lăn ra đất. Nhân cơ hội này, Nguyệt cắn vào tay tên còn lại, hắn đa.u đớ.n buông cô ra. Nguyệt định chạy đi thì bị tú.m tó.c kéo lại, cô ngã vật ra đất, hông đậ.p mạnh xuống nền nhà. Cô cảm thấy xương chậu như thể bị nứt ra rồi.
Đức nổi điên, đấ.m đ.á hai tên bịt mặt túi bụi. Trong một ngày mà phải đán.h nha.u những hai lần, sức vóc của một công tử chẳng thể như lực sĩ khiến anh nhanh chóng bị hụt hơi. Hai tên bịt mặt nhân cơ hội đán.h lại anh. Đức túm lấy chân bọn chúng, hét lên với Nguyệt.
- Em còn không mau chạy đi, đứng đấy làm gì nữa hả? Nhanh gọi bảo vệ đến đây!
Nguyệt đơ ra một lúc, rồi gật đầu và chạy đi. Một lát sau, cô trở lại cùng mấy chú bảo vệ. Đức đã bị đán.h cho tàn tạ, mặt mũi sưng lên và đầy vết xước, khóe môi rướm má.u. Một tân bịt mặt cầm ghế lên định phang vào người anh, nhưng Nguyệt đã nhanh chân hơn, chạy đến và chặn hắn lại. Cô lãnh trọn chiếc ghế vào lưng, ngã xuống đất.
Đức gào lên. Anh chồm dậy, cầm ghế lên đậ.p lại hắn, điên cuồng như muốn giế.t hắn đến nơi. Mấy chú bảo vệ xông vào can, đem hai tên bịt mặt lôi đi.
Đức lồm cồm bò về phía Nguyệt, anh nâng cô dậy. Nguyệt đã bất tỉnh. Đức bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 11)
Hiện tại nhìn thấy nó, cô bỗng cảm thấy chiếc váy này giống như một cái cùm chân, khóa chặt lấy chân cô. Cô mãi mãi sẽ chẳng thể có được tự do mà mình muốn.
Thư túc trực bên giường bệnh cả một đêm. Bất cứ động tĩnh nào của Sâm cũng khiến cô giật mình, tỉnh khỏi cơn mơ màng và trở nên khẩn trương. Chưa bao giờ cô thấy đêm lại dài như vậy.
Sâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Máy đo nhịp tim phát ra tiếng bíp bíp đều đều, cùng với máy xông trước mũi phủ đầy hơi nước. Thư lo lắng, có khi nào Sâm sẽ không tỉnh lại mà cứ mãi như vậy hay không?
Cô nắm tay Sâm, bàn tay anh lạnh ngắt, chẳng có tí sức sống nào.
- Tôi xin lỗi, vì sự nông nổi của mình mà cậu mới thành ra thế này. - Thư thì thào bên tai Sâm - Tôi xin lỗi, yêu cậu là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn anh tỉnh lại, tất cả những chuyện khác chẳng hề quan trọng, anh có yêu cô hay không, có từ bỏ Nguyệt hay không, đều không còn cần thiết nữa. Mặc dù cô còn chưa chính thức bước vào một cuộc tranh đấu nào để giành lấy anh, nhưng cô thừa hiểu rằng đó chỉ là thừa thãi. Nếu như Sâm không yêu cô, thì hà cớ gì cô phải bày trò làm loạn, chiếm lấy sự chú ý của anh chứ? Chỉ cần anh sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc, thì cô sao cũng được.
- Mau tỉnh lại đi. Tôi nhất định sẽ không làm phiền cậu nữa. Chúng ta sẽ lại là bạn thân như trước, có được không? Tình cảm của tôi, hãy coi như nó chưa bao giờ tồn tại đi. Tôi chỉ cần cậu được bình yên thôi.
Thư hối hận vì những gì mình đã làm. Đáng ra cô không nên cho Sâm biết về bí mật của Nguyệt. Đáng ra cô nên im lặng, để Nguyệt rời đi, thế thì tất cả mọi chuyện đều sẽ lắng xuống.
Sâm vẫn chẳng hề có động tĩnh gì. Thư bật cười. Thế mà cô còn hi vọng đây chỉ là một bộ phim truyền hình. Theo lẽ thường, ở cảnh này, Sâm nhất định sẽ động đậy ngón tay và từ từ mở mắt ra chứ.
Nhưng Thư đâu phải nữ chính, Sâm cũng không phải người đàn ông của cô. Cho nên anh vẫn chứ nằm yên đó, thở đều.
Bác sĩ khẽ gõ cửa phòng bệnh, kiểm tra thường nhật. Cứ nửa tiếng lại có người vào kiểm tra bệnh nhân một lần. Thư vội túm lấy tay vị bác sĩ, khẩn cầu.
- Xin bác sĩ hãy nói cho tôi biết, tình trạng hiện giờ của anh ấy sao rồi ạ?
Vị bác sĩ hạ kính trễ xuống, dường như có điều muốn nói mà lại không nỡ nói ra. Thư biết rằng đây chẳng phải chuyện hay ho gì.
- Người nhà bệnh nhân phải chuẩn bị tinh thần. Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng có tỉnh lại được hay không thì còn phụ thuộc vào ý chí của anh ấy. Thế nhưng chúng tôi thấy rằng, bệnh nhân không hề muốn tỉnh lại.
Thư cuống lên, gấp gáp bấu chặt lấy tay vị bác sĩ.
- Như thế là sao ạ? Anh ấy sẽ sống thực vật như thế ư?
Bác sĩ thở dài thườn thượt, gật đầu. Ngập ngừng một lúc, ông nói thêm.
- Cô cần phải khơi dậy ý chí cho anh ấy. Nói chuyện với anh ấy hằng ngày, làm bất cứ thứ gì để anh ấy có ham muốn được sống tiếp.
- Anh ấy nghe được tôi nói gì sao?
- Đúng vậy. Đây là trạng thái hôn mê tạm thời. Bệnh nhân hoàn toàn có thể nghe được xung quanh, cảm nhận được xung quanh, nhưng không tỉnh lại được. - Bác sĩ vỗ vai Thư. - Cô phải cố lên.
Nói xong, bác sĩ cũng rời đi.
Thư cảm thấy choáng váng, ngã xuống sàn. Ban nãy, sau khi truyền cho Sâm một lượng lớn má.u để hoàn thành ca phẫu thuật, cô đã vội vã chạy theo Sâm đến phòng theo dõi. Rồi cô lại ngồi trông anh cả đêm, không ăn uống gì cả, vì thế mà khó tránh khỏi ngã xuống thế này.
Thư vịn tay vào thành giường, đứng dậy. Cô phải khỏe mạnh thì mới chăm sóc được cho Sâm.
Nhưng Thư đâu phải nữ chính, Sâm cũng không phải người đàn ông của cô. Cho nên anh vẫn chứ nằm yên đó, thở đều.
***
Nguyệt theo Đức trở về nhà của anh ta, một căn hộ cao cấp nằm trong khu biệt thự ở ngoại thành. Suốt dọc đường trở về, Nguyệt như con búp bê rối, vô hồn, mặc cho Đức kéo đi đâu thì cô đi đấy.
Cô bồn chồn, không biết Sâm hiện tại thế nào rồi.
Đức pha một cốc sữa nóng, đưa cho Nguyệt. Cô vẫn ngồi đờ ra đó, không có phản ứng gì cả.
Đức tỏ ra khó chịu. Anh biết cô vẫn đang nghĩ đến Sâm. Anh ghen tỵ.
Đức đặt cốc sữa xuống bàn, nắm lấy cổ tay Nguyệt, lôi cô đi.
- Anh bỏ tôi ra. Anh đưa tôi đi đâu?
Đức không nói không rằng, kéo Nguyệt vào phòng ngủ, đẩy cô ngã xuống giường. Anh quỳ trên giường, bắt đầu tự cởi áo mình.
Nguyệt hoảng hốt.
- Anh điên à? Anh muốn gì?
Nguyệt nhảy xuống khỏi giường, chạy ra phía cửa. Khi cô kịp cầm lấy tay nắm cửa thì Đức đã đuổi theo. Anh đậ.p tay lên cửa làm cho nó đóng sầm lại. Đức nhìn xuống gương mặt sợ hãi của Nguyệt. Trông anh như một con thú với đôi mắt đỏ ngầu.
Đức nghiến răng. Khuôn ngực rộng và cứng nhắc ép sát lấy Nguyệt khiến cô chẳng còn không gian để thở. Nguyệt hít một hơi, quay mặt sang một bên.
- Sao lại bỏ chạy? Em không nhớ là đã đồng ý với tôi điều gì à?
- Tôi đồng ý kết hôn với anh, chứ không đồng ý yêu anh.
Đức cúi sát xuống, kề môi bên môi Nguyệt, nhưng anh chưa hôn cô. Hơi thở nóng rực của Đức phả vào mặt Nguyệt, nhắc nhở cô rằng mình đã chấp nhận điều gì.
- Em đã đồng ý kết hôn thì đừng có hối hận. Chẳng phải vợ chồng thì vẫn làm những chuyện này với nhau hay sao? Chúng ta đã từng làm thế bao nhiêu lần, sao lại tỏ ra như lạ lắm thế?
Nguyệt đẩy Đức ra, nhưng cơ thể anh cứ dính sát lấy người cô. Nguyệt bất lực cúi đầu.
Đức nắm lấy cằm Nguyệt, kéo lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Nhớ lấy. Anh không ép buộc em phải yêu anh. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, còn anh sẽ đợi đến khi em yêu anh thật sự.
Đức buông cô ra. Anh đi đến bên bàn làm việc của mình, lấy ra một tờ đơn và một cái bút, đưa cho Nguyệt.
- Em đọc cho kỹ rồi ký đi. Anh cần phải chắc chắn rằng em sẽ không lừa anh, bất ngờ bỏ đi một lần nữa.
Nói rồi, Đức rời khỏi phòng.
Nguyệt ngồi sụp xuống đất. Cô dựa đầu vào cửa, cố kìm nén nước mắt không rơi. Trong tay là một cái hợp đồng hôn nhân, điều kiện trao đổi là cơ hội được sống và bình phục hoàn toàn của Sâm.
Cô đã làm gì thế này ? Tự dồn mình vào bước đường cùng, bế tắc không có cách nào giải thoát, đồng thời còn phá hỏng cuộc sống bình yên của bao nhiêu người. Đầu tiên là bố, rồi đến Sâm, và cả Thư. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn cứ ngu ngốc như vậy.
Nguyệt siết chặt cái bút trong tay, ký tên lên hợp đồng mà chẳng thèm đọc lấy một chữ. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô chẳng còn cách nào khác. Thay vì ngồi kêu gào khóc lóc, chi bằng tìm cách giải quyết mọi việc ổn thỏa cho xong.
Đức cúi sát xuống, kề môi bên môi Nguyệt, nhưng anh chưa hôn cô. Hơi thở nóng rực của Đức phả vào mặt Nguyệt, nhắc nhở cô rằng mình đã chấp nhận điều gì.
***
Bác giúp việc bê một khay đồ ăn vào phòng ngủ, để lên bàn.
- Cô ăn đi cho nóng, đừng nhịn nữa.
Nguyệt liếc nhìn đống đồ ăn, đều là những món cô từng rất thích, nhưng sau khi chia tay với Đức thì không bao giờ ăn nữa.
Đức đã dặn dò bảo vệ phải canh ở cửa nghiêm ngặt, không cho cô ra ngoài. Mấy ngày qua, anh ta sai người đi chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới của họ, ngay cả váy cưới cũng được bưng đến tận nơi cho cô chọn. Nguyệt ngay cả liếc nhìn cũng không thèm, tùy ý chọn một vài thứ, rồi đuổi hết mọi người đi.
Bụng Nguyệt réo lên, quặn thắt, vì đã mấy ngày nay cô chưa ăn gì, nước cũng chẳng thèm uống. Cô nhìn bác giúp việc, rồi lại im lặng rúc vào trong chăn. Bác giúp việc thở dài, lắc đầu rồi ra khỏi phòng.
Nguyệt xuống khỏi giường, lại gần chiếc váy cưới. Đó từng là kiểu dáng mà cô thích, tay áo bằng lụa, phủ ren trăng muốt, thân dưới xòe ra trông như váy công chúa. Hiện tại nhìn thấy nó, cô bỗng cảm thấy chiếc váy này giống như một cái cùm chân, khóa chặt lấy chân cô. Cô mãi mãi sẽ chẳng thể có được tự do mà mình muốn.
Nguyệt sờ lên vải, rồi mạnh mẽ giật đứt từng mảnh xuống. Trong phút chốc, chiếc váy đẹp đẽ, lộng lấy biến thành mớ giẻ rách. Từng hạt ngọc châu thêu trên váy rơi xuống, vương vãi khắp nơi.
Nguyệt nổi điên, vừa la hét vừa xé váy. Bàn tay sượt qua những đường chỉ sắc lẹm, chả.y má.u lúc nào không hay.
Đức vội vàng ôm chặt lấy cô từ phía sau, không cho cô làm loạn. Anh cầm chặt lấy bàn tay bị thương của cô, không để cô tiếp tục va vào đâu đó.
- Em điên à? Bình tĩnh lại đi!
- Tôi điên đấy, thì sao? Không phải là do mẹ con anh bức tôi đến điên hay sao?
- Anh là đang bù đắp cho em.
Nguyệt cười lớn. Bù đắp ư? Đẩy cô vào đường cùng, rồi lại trói buộc cô bên cạnh, thế mà gọi là bù đắp ư?
- Anh cút đi.
Nguyệt cựa quậy người, cố gắng đẩy Đức ra nhưng anh càng gồng người lên ôm chặt lấy cô.
- Anh sẽ cút, đợi anh chế.t rồi anh sẽ cút. Nhưng từ giờ cho đến lúc đấy, anh phải có được em. Anh yêu em mà Nguyệt.
Nguyệt khóc không thành tiếng. Cô thì thào.
- Yêu tôi? Nhưng bây giờ tôi lại không yêu anh. Tôi yêu anh ấy mất rồi.
- Sâm sao? Đừng có đùa tôi. Nếu em yêu anh ta, thì tại sao đến giờ em vẫn giữ chiếc nhẫn đính hôn mà tôi tặng?
Đức vừa nói, vừa nắm lấy chiếc dây chuyền trên cổ Nguyệt, giơ lên.
Nguyệt sững người. Cô cũng không biết tại sao cô vẫn còn đeo nó.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 7) Quả nhiên, cô không hề yêu anh một chút nào. Cho dù anh cố gắng đặt niềm tin ở cô bao nhiêu lần, thì năm lần bảy lượt cô đều chứng minh cho anh thấy, tình cảm cô dành cho anh chỉ là con số không. Đức đưa cho cô một hộp thuố.c trị đau dạ dày.Nguyệt vội vàng đẩy Đức ra, đứng...