Hợp đồng ân oán (Phần 14)
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Cô dâu ngất xỉu, cả khán phòng ồn ào hẳn lên. Đức từ trên bục phóng xuống, đỡ lấy Nguyệt.
- Em làm sao vậy?
Cả cơ thể Nguyệt nóng bừng, trán cô lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền. Đức bế bổng cô đứng dậy, vội vàng chạy ra phía cửa. Sâm và bà Hoan chặn anh lại.
- Con không được đi!
- Mẹ tránh ra. Mẹ không thấy cô ấy bị làm sao à?
Bị làm sao cũng không liên quan đến con. Con bị điên rồi à? Ai cho phép con cưới nó? Bây giờ con còn định tổ chức đám cưới mà không cần cả mẹ nữa đúng không hả?
Đức nổi điên. Vẻ lo lắng hằn trên mặt. Anh xoay người tránh khỏi cái ghìm tay của bà Hoan.
- Cuộc đời con, mẹ đừng có quản. Giờ thì mẹ mau tránh ra đi!
Đức nói xong thì chạy thẳng ra cửa. Bà Hoan tức giận, vơ lấy một lọ hoa ném xuống đất.
Đức không muốn đưa cô đến bệnh viện vì ở đó có Sâm, cho nên anh đưa cô thẳng về nhà. Trên đường trở về, anh gọi điện cho Hương, cô bác sĩ lần trước đã băng bó cho mình.
Hương vừa xuất hiện, ôm theo cốp y tế của mình, tất bật đi vào phòng và xem bệnh cho Nguyệt. Trông sắc mặt của Hương, Đức nhận thấy tình hình có vẻ không tốt lắm. Anh lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
- Anh ngồi yên đi, làm tôi chóng hết cả mặt. Anh chạy loăng quăng như thế thì có giúp được gì không hả ?
Đức định cãi lại, nhưng cứng họng nên đành ngồi xuống ghế. Đúng là anh chẳng giúp được gì thật.
Hương loay hoay ở cạnh Nguyệt một lúc, rồi đóng cốp đồ lại, ngồi xuống trước mặt Đức.
- Cô gái này là gì của anh? Vợ anh à?
- Cô hỏi nhiều quá vậy? Tóm lại cô ấy bị làm sao?
- Lao lực quá nhiều, cảm lạnh, kiệt sức. Cô ấy còn đang có thai đấy anh có biết không? Được gần hai tháng rồi đó. Anh làm chồng mà tắc trách thế à?
Đức ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Hương. Anh chộp lấy tay Hương.
- Có thai ư?
- Bỏ ra, đau quá đấy ! Anh thật là thô lỗ, thật tội nghiệp cho cô ấy khi có một người chồng như anh.
Hương buông lời chỉ trích. Đức vội thả tay cô ra. Cô chùi tay vào áo mình rồi đưa lên miệng thổi phù phù như là phải bỏng.
- Đúng rồi, cô ấy có thai. – Hương như chợt nhớ ra điều gì, vội ghé sát vào tai Đức, vẻ mặt hóng hớt vô cùng. – Sao thế? Đổ vỏ à?
Đức bần thần cả người. Anh còn chưa ngủ với Nguyệt ngày nào, cái thai đó chỉ có thể là của Sâm mà thôi.
- Đừng có tò mò quá làm gì, biết nhiều quá sẽ chết đấy. Ở đây xong việc của cô rồi, mau về đi. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.
Đức vừa nói vừa đẩy Hương ra khỏi phòng, ra hiệu cho bác giúp việc tiễn khách. Hương chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể “Ê, Ê” vài tiếng đã bị đá ra ngoài.
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
- Em đúng là biết hành người khác. – Đức bật cười, cảm giác cay đắng nghẹn trên cổ. Anh gục đầu lên người cô. – Hai chúng ta vẫn chẳng thể nào kết hôn được. Em bảo anh phải làm sao bây giờ?
- Thả tôi đi.
Nguyệt thì thào. Cô vừa tỉnh lại, nhưng không muốn mở mắt ra. Cô không muốn chấp nhận rằng khi nãy mình thấy Sâm chỉ là ảo giác, càng không muốn nhìn thấy Đức, không muốn đối diện với mớ bòng bong đau đầu này.
Đức nghe thấy tiếng của Nguyệt thì vội ngẩng lên, cầm lấy tay cô.
- Em tỉnh rồi sao? Em thấy thế nào rồi?
Nguyệt quay mặt đi, cô không muốn nói chuyện với Đức. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
- Tôi mệt, muốn nghỉ một lúc.
- Được, lát nữa anh sẽ mang cháo vào cho em. Em nghỉ ngơi đi.
Đức đi ra khỏi phòng.
Video đang HOT
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
***
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm. Thư hỏi xem camera giám sát của từng cửa hàng một, đi cả buổi cũng chẳng thu hoạch được gì.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, hình ảnh camera thu được đều là góc khuất và khá nhòe. Tai nạn xảy ra vào ban đêm nên càng khó để nhận diện chiếc xe đã đâm vào xe của Sâm. Tất cả những gì cô thấy, là Sâm đã đi khá nhanh, vượt đèn đỏ, và bị một chiếc xe màu đen đi từ trong ngõ ra tông vào. Nếu nhìn qua, hoàn toàn có thể kết luận rằng Sâm đi ẩu.
Mãi cho đến khi xem được camera của một cửa hàng ở ngay đầu ngõ, Thư mới nhận định được đây là một vụ cố ý gây tai nạn. Chiếc xe màu đen dù đã cẩn thận đứng cách đầu ngõ khá xa, nhưng cô vẫn có thể thấy được người lái xe đã chờ rất lâu, sau khi nhận cuộc điện thoại, người đó đã ra khỏi xe, trên tay cầm điều khiển bấm nút gì đó, chiếc xe lập tức lao đi với tốc độ rất nhanh và đâm vào xe của Sâm. Mà trùng hợp thay, biển số của chiếc xe này lại trùng vơi xe của Đức.
Thư vội vàng copy đoạn clip ấy, rồi gọi điện cho Nguyệt. Nguyệt bắt máy rất nhanh.
- Sâm sao rồi ? Anh ấy tỉnh lại chưa ? – Nguyệt hỏi dồn dập làm cho Thư không thể bắt kịp.
- Anh ấy vẫn vậy. Tôi đã đi tìm hiểu về tai nạn ngay sau khi cô bảo. Biết tôi tìm được gì không ?
Nguyệt hơi thất vọng về tin của Sâm mặc dù nó cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng cô vẫn hi vọng rằng anh sẽ sớm tỉnh. Cô tạm gác lại mối lo về tình trạng của anh, chuyển hướng sang vụ tai nạn.
- Cô tìm được gì rồi?
- Đoán xem ai là người cố ý đâm xe?
- Đức ư? – Nguyệt khẽ hỏi.
Thư hơi ngạc nhiên. Tại sao Nguyệt nghi ngờ anh ta mà vẫn quyết định đến với anh ta? Đầu óc cô có vấn đề rồi hay sao?
- Đúng vậy. Chiếc xe đâm vào xe của Sâm có biển số y hệt xe của Đức.
Nhưng xe của anh ta vẫn bình thường, không hề có xây xước gì cả mà.
- Cô kiểm tra lại xem. Tôi không nhìn nhầm đâu. Tôi sẽ gửi đoạn clip đó cho cô.
Thư nói chắc như đinh đóng cột.
Nguyệt ậm ừ. Cô muốn gặp Thư để nói chuyện rõ ràng nhưng tình hình hiện tại thật khó khăn. Sau lần bỏ trốn trước, Đức đã dặn dò người canh phòng cẩn thận hơn, đồng thời còn xây bít cửa sổ lại. Mới chỉ một ngày mà anh ta đã đem căn biệt thự biến thành cái nhà tù không hơn không kém, người có tiền quả thật rất đáng sợ.
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm.
Nguyệt ló ra khỏi cửa, ngay lập tức bị hai tên bảo vệ chặn lại. Đức đã đi ra ngoài. Nguyệt lấy lý do muốn đi dạo cho đỡ bí bách nhưng hai tên bảo vệ nhất định phải đi kè kè theo sau cô. Nguyệt đi xuống garage ô tô của Đức. Cô ngồi xổm xuống trước mũi xe, miết tay lên thành xe.
Quả nhiên là có vấn đề. Mui xe gồ ghề, rõ ràng là có vết xước, nhưng đã được dán lại cẩn thận và sơn một lớp sơn bóng phủ lên. Nguyệt đưa tay ra cậy thử thì bóc được lớp dán ra. Cô tận mắt nhìn thấy vết xước dài trên mui xe, trông thật kinh khủng. Bên tai cô vang lên tiếng va chạm của ô tô, thanh âm sắc nhọn văng vẳng xuất hiện khiến cô sợ hãi.
Hai người đàn ông yêu thương cô nhất đều vì tai nạn ô tô mà rời bỏ cô.
Nguyệt chợt cảm thấy buồn nôn. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, không ngờ lại va phải Đức. Anh vội ôm lấy cô.
- Em sao vậy? Chạy đi đâu? Sao không ở trong phòng.
Nguyệt đẩy anh ra, chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo. Cô chưa ăn gì, chẳng có gì trong bụng cả nên chỉ có thể nôn khan.
Đức liên tục xoa lưng cho cô.
Nguyệt như nhớ ra điều gì, cô vội túm chặt lấy tay Đức, hỏi.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Cuối tháng mười một.
Nguyệt sững người. Cô ngồi bệt xuống sàn. Cô vừa vặn trễ kinh gần hai tháng.
Nguyệt nhớ lại cái đêm hôm ngủ cùng Sâm. Đêm đó cô say rượu nhưng không phải là không biết gì. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Nhưng đứa bé này đến thật chẳng đúng lúc chút nào.
- Tôi…
- Anh biết. Bác sĩ đã nói cho anh rồi.
Nguyệt ngước lên nhìn Đức. Anh ta đã biế rồi ư? Vậy sao còn không chịu buông tha cho cô?
- Anh sẽ làm một người bố tốt. Anh sẽ yêu thương nó như con đẻ của mình. Em hãy yên tâm giao cả hai mẹ con em cho anh được không?
Nguyệt cúi đầu. Cô còn có thể làm khác được ư?
Theo afamily.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 13)
Từ lúc xảy ra tai nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao anh lại bị tai nạn vào đúng lúc cô chuẩn bị rời đi?
Tại sao Đức lại xuất hiện kịp thời như vậy, dù chẳng có ai báo cho anh ta về tai nạn? Và cả hợp đồng hôn nhân của cô với anh ta càng khiến cô hoài nghi hơn.
Nguyệt ngồi xuống bên giường bệnh. Cô cầm lấy tay Sâm. Bàn tay anh lạnh ngắt, như thể toàn bộ sức sống đã biến mất. Cô áp tay anh lên má mình, cố gắng truyền chút hơi ấm sang cho anh, thế nhưng những gì cô làm dường như đều là thừa thãi.
Thư nhịn xuống cảm giác khó chịu, ghen tỵ và đau lòng, cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh, để cho Nguyệt và Sâm có không gian riêng.
Nguyệt chẳng còn biết có chuyện gì xảy ra xung quanh nữa. Tâm trí cô lúc này chỉ có Sâm.
- Em xin lỗi. Cuối cùng em cũng chỉ có thể nói những lời này với anh. Anh đối tốt với em như vậy, thế mà em lại khiến anh đau lòng. Em đúng là con khốn mà.
Nguyệt thì thào. Nước mắt lại rơi xuống tay Sâm. Cô vội vàng đưa tay lên chùi sạch nước mắt đi, không thể để Sâm biết là cô cũng đang khóc.
- Anh tốt với em như vậy, vậy mà em đối xử với anh chẳng ra sao. Anh tốt nhất đừng nên dây vào em nữa. Nếu không có em, cuộc đời anh sẽ tốt bao nhiêu chứ ?
Cả một đêm, Nguyệt ngồi cạnh Sâm, thì thào kể cho anh nghe những câu chuyện của họ ngày xưa, rằng anh yêu cô thế nào, rồi thì cô nhận ra mình cũng yêu anh nhiều thế nào. Có lẽ đối với Nguyệt, đây là lời tạm biệt cuối cùng mà cô dành cho Sâm. Dù anh có tỉnh lại hay không, thì sau lần gặp mặt này, cả hai sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa.
- Em không biết phải làm thế nào anh mới chịu tỉnh lại. Chắc là anh không muốn nhìn thấy em nữa, đúng không ? Em biết mà, nên em sẽ biến đi cho khuất mắt anh. Em sẽ kết hôn, với một người khác, và rời khỏi đây.
Nguyệt nhìn ra phía cửa. Cô đúng là không thể cứu được Sâm, nhưng còn Đức, anh ta thừa khả năng. Vì thế Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn. Cô vừa nói, vừa cười với Sâm, dặn dò anh.
- Anh nhất định phải tỉnh lại nhé, anh phải sống, còn phải sống thật là tốt, thật là vui vẻ để sau này, lỡ như em có nhìn thấy anh thì sẽ tức ói máu luôn. Nếu anh muốn trả thù em thì hãy làm như vậy nhé.
Nguyệt đứng dậy, cúi người và đặt lên trán Sâm một nụ hôn nhẹ. Cô nhìn anh lần cuối cùng trước khi rời đi.
- Em yêu anh. - Nguyệt thì thào. - Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi.
Nguyệt nghẹn ngào. Cô nghĩ rằng nếu Sâm biết tin này, anh nhất định sẽ ghét cô và không yêu cô nữa. Như vậy mới tốt. Cô đã kéo anh vào một cuộc hôn nhân rối rắm, khiến anh tổn thương, cho nên bây giờ cô phải trả lại cuộc sống yên bình cho anh.
Nguyệt khẽ đẩy cửa phòng bệnh. Đức đứng ngay trước mặt cô, xòe một tay ra với cô. Nguyệt nhìn anh ta, rồi nhắm mắt và buông một tiếng thở dài, trút bỏ toàn bộ những chuyện không hay ho. Cô đặt tay mình vào tay Đức.
- Được rồi. Đi thôi.
Nguyệt khẽ nói với Đức như vậy. Đức mừng rỡ, nắm chặt bàn tay Nguyệt vào kéo cô đi.
Có lẽ đối với Nguyệt, đây là lời tạm biệt cuối cùng mà cô dành cho Sâm. Dù anh có tỉnh lại hay không, thì sau lần gặp mặt này, cả hai sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa.
Ngoài trời đã hửng sáng, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo. Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngấm nước mưa, cơn lạnh đã ngấm vào da thịt, khiến cô rùng mình, nhưng cô nghiến răng chịu đựng.
Nguyệt chạm mặt Thư ở sảnh bệnh viện. Trên tay Thư là một ít quần áo, khăn mặt, đồ dùng cá nhân của Sâm, còn có một ít sách truyện. Nguyệt khẽ cười, xem ra Thư mới là người dành cho Sâm. Cô ấy chăm sóc cho Sâm tỉ mỉ từng tí một, chứ không giống như cô, hết lần này đến lần khác chà đạp lên trái tim anh.
Thư đột nhiên giữ lấy cánh tay Nguyệt. Cả Nguyệt và Đức đều dừng lại. Đức thức thời chỉ ra phía cửa.
- Anh đi lấy xe trước.
Nguyệt gật đầu với anh ta rồi quay lại nhìn Thư, chờ đợi.
- Cô thật sự sẽ đến với anh ta sao ?
Thư liếc nhìn Nguyệt. Cô cho rằng Nguyệt rời bỏ Sâm để đến với Đức là vì Sâm đã hết giá trị lợi dụng, đã tàn phế, thậm chí có khi còn chẳng thể tỉnh lại nữa. Thật là đáng khinh.
- Ừ. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng thể ở bên anh ấy nữa. Hi vọng khi tỉnh lại, anh ấy sẽ quên tôi đi.
Nguyệt bật cười trước cái hi vọng dở hơi của mình. Quên đi một mình cô, và cả những chuyện không vui mà cô đã gây ra cho anh ư ? Dường như đó là mong muốn của một kẻ ích kỷ, rõ ràng mình có lỗi mà lại muốn người ta phải quên đi những sai lầm mà mình đã gây ra vậy.
- Cô không sợ anh ấy tỉnh lại sẽ đau lòng sao ?
- Sẽ không đâu. Vì anh ấy còn có cô mà.
Nguyệt nhìn Thư, ánh mắt cầu khẩn, dù rằng cô biết mình chẳng cần phải buông lời cầu xin thì Thư cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Sâm.
- Cô thật ích kỷ! - Thư tức giận, bỏ đi.
- Khoan đã. Tôi có chuyện muốn nhờ cô.
Thư dừng bước, ngoái lại nhìn Nguyệt.
- Cô không cần nhờ vả thì tôi cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy. Đừng bao giờ trước mặt Sâm nữa!
- Không phải, tôi muốn nhờ cô tìm hiểu một chuyện. Về tai nạn của Sâm, tôi nghĩ đó không phải là vô ý.
Thư xoay hẳn người lại, nhìn Nguyệt với gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
- Cô nói gì? Không phải vô ý, thì là...
- Có người muốn hại anh ấy.
Nguyệt kiên quyết gật đầu. Từ lúc xảy ra tai nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao anh lại bị tai nạn vào đúng lúc cô chuẩn bị rời đi? Tại sao Đức lại xuất hiện kịp thời như vậy, dù chẳng có ai báo cho anh ta về tai nạn? Và cả hợp đồng hôn nhân của cô với anh ta càng khiến cô hoài nghi hơn. Nếu như anh ta không phải kẻ chủ mưu, Nguyệt chẳng thể nghĩ đến một ai khác.
Nguyệt muốn nói thêm nhưng xe của Đức đã chờ sẵn ở cửa, cô đành phải trở về. Thư cứ nhìn mãi theo chiếc xe màu đen bóng, ngẩn người suy nghĩ về lời nói của Nguyệt.
Thư cứ nhìn mãi theo chiếc xe màu đen bóng, ngẩn người suy nghĩ về lời nói của Nguyệt.
***
Đức đưa Nguyệt về nhà mình. Ở nhà đã có một đội nhân viên chờ sẵn.
Lúc này Nguyệt mới nhớ ra rằng mình còn có một cái đám cưới với Đức, ngay ngày hôm nay.
- Em có mệt không? Anh có thể dời lễ cưới sang buổi tối. Em nghỉ ngơi trước đi.
- Không cần đâu. Cưới sớm hay muộn, chẳng phải đều như nhau hay sao?
Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho đội trang điểm lại gần mình.
- Làm luôn đi. Tôi muốn xong sớm, nghỉ sớm.
Thợ làm tóc và thợ trang điểm nhìn cô đầy ái ngại. Nguyệt liếc nhìn bộ dạng mình trong gương, suýt thì quên mất mình đang tả tơi thế nào. Cô nhún vai, đứng dậy và đi lên lầu.
- Vậy đợi tôi tắm rửa một chút.
Đức lẽo đẽo đi theo cô.
- Em không định thay đổi xưng hô với anh sao ? Chúng ta sắp thành vợ chồng đấy.
Nguyệt đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, trả lời từng chữ một.
- Đây là hợp đồng hôn nhân. Anh biết đấy, trong một cái hợp đồng thì không có tồn tại tình cảm đâu. Tôi nghĩ thay vì làm những việc thừa thãi, thì anh nên ngồi lại và suy nghĩ xem nên làm gì để đáp ứng điều kiện của tôi.
- Được thôi được thôi. Chỉ cần em chấp nhận cưới tôi, cái gì em muốn tôi đều cho em hết !
Đức giơ hai tay lên như thể đầu hàng. Nguyệt đóng sầm cửa lại trước mặt anh, cánh cửa đập vào chóp mũi khiến anh đau điếng.
***
Suốt cả buổi sáng, Nguyệt bị đám nhân viên xoay tới xoay lui, hết trang điểm, làm tóc lại đến thử váy. Vì chiếc váy cưới cô đã xé tan nát nên Đức đã gọi tới một loạt váy mới, bắt cô thử từng cái một. Trông cứ như là anh ta khuân nguyên cả cửa hàng áo cưới đến lễ đường vậy.
Cánh cửa lễ đường mở ra, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, xa hoa đến mức khăp nơi, từng ngóc ngách một dường như được dát lên chữ Tiền. Nguyệt đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Bụng cô lại bắt đầu đau dữ dội, cô cắn răng nhịn xuống cơn nôn nao.
Cô ngập ngừng, không bước nổi. Tất cả khách mời trong khán phòng đều xôn xao, nhưng tai Nguyệt đã ù đi, chẳng nghe thấy gì. Cô căng mắt ra để nhìn cho rõ đường đi dưới chân mình, nhưng mọi thứ đều trở nên nhòe nhoẹt. Nguyệt cảm thấy cả cơ thể mình chao đảo.
Đột nhiên có tiếng hét lên ở phía sau.
- Dừng lại!
Nguyệt quay ra nhìn. Ở cửa ra vào là bóng của một người, Nguyệt nheo mắt nhưng chẳng thể nhìn rõ, một phần vì đứng ngược sáng, một phần vì cô đã hoa mắt chóng mặt. Nguyệt giơ tay lên che trước mắt để nhìn cho rõ hơn, và rồi cảm thấy như mình đang mơ.
Sâm đứng trước mặt cô.
Nguyệt khẽ cười, rồi ngã xuống đất.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 11) Hiện tại nhìn thấy nó, cô bỗng cảm thấy chiếc váy này giống như một cái cùm chân, khóa chặt lấy chân cô. Cô mãi mãi sẽ chẳng thể có được tự do mà mình muốn. Thư túc trực bên giường bệnh cả một đêm. Bất cứ động tĩnh nào của Sâm cũng khiến cô giật mình, tỉnh khỏi cơn mơ màng và...