Hợp đồng ân oán (Phần 10)
Nguyệt vội vàng quăng vali lại sân bay, chạy về phía cửa. Chiếc vali cùng tấm vé máy bay nằm chỏng chơ giữa sảnh chờ vắng hoe. Chuyến bay của cô đã cất cánh, cô chẳng thể đi đâu được nữa.
Nguyệt ngồi ở sảnh chờ trong sân bay. Cô cứ mãi nhìn về hướng cửa, đợi chờ một ai đó đến và níu kéo cô. Mặc dù cô là người sai lầm, nhưng vẫn hi vọng rằng Sâm có thể tha thứ cho mình.
Thế nhưng cả sảnh chờ, người qua người lại rất đông, phía cửa ra vào tuyệt nhiên không có bóng dáng quen thuộc của Sâm.
Nguyệt cúi đầu. Cô khiến anh ấy đau lòng như vậy mà vẫn còn muốn được tha thứ ư? Thật buồn cười.
Tiếng thông báo của sân bay vang lên, nhắc nhở Nguyệt đã đến lúc phải hoàn toàn buông bỏ rồi.
***
Sâm lái xe như điên, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Tất cả những gì trong đầu anh hiện tại là phải đến được sân bay, càng nhanh càng tốt. Anh phải gặp Nguyệt. Anh không thể để cho cô rời đi.
Tiếng còi xe inh ỏi, các lái xa khác bất mãn tránh đường, nhưng Sâm không quan tâm. Một luật sư mẫu mực như anh, một người nghiêm túc như anh, cũng có ngày vì một cô gái mà phá hết mọi luật lệ.
Sâm kết nối điện thoại, gọi điện cho Nguyệt. Tiếng chuông điện thoại vang lên, những tiếng tút, tút, tút thật dài cào vào lòng anh, khiến anh ngứa ngáy ruột gan.
Cuối cùng Nguyệt cũng chịu bắt máy.
***
Ngay lúc chuẩn bị đi, thì điện thoại của Nguyệt vang lên tiếng chuông quen thuộc. Cô từng cài riêng cho Sâm chuông điện thoại. Hóa ra tình yêu của cô dành cho anh đã nhen nhóm từ lâu mà cô chẳng hề phát hiện ra.
Cô nhìn màn hình đề tên Sâm, không biết có nên nghe máy hay không. Lưỡng lự hồi lâu, dù sao cũng nên nói lời tạm biệt. Nguyệt gạt điện thoại sang nút nghe màu xanh.
- Em là gì mà dám điều khiển anh như chơi một trò chơi? Em là gì mà còn dám sắp xếp cả cuộc đời anh như thế? Anh nói cho em biết, nếu như em là người bắt đầu nó, thì em cũng phải là người kết thúc nó! Anh không cho phép em đi đâu cả. Em phải ở đây, em phải yêu anh, rồi anh sẽ giày vò em như em đã làm với anh!
Giọng của Sâm như vỡ òa. Nguyệt nghe rõ cả tiếng khóc của anh.
Ở lại ư? Cô làm sao có thể ở lại được, sau khi đã làm ra bao nhiêu chuyện chẳng hay ho gì như thế?
- Em xin lỗi, Sâm, em xin lỗi. Em phải đi rồi!
- Ai cho em đi! Anh không cho phép em đi!
Sâm gào lên trong điện thoại.
Ngay sau đó, Nguyệt nghe thấy tiếng đổ vỡ, tiếng còi xe ô tô, thanh âm sắc lẹm cắt qua tai cô chát chúa, và rồi điện thoại bị tắt phụt.
Nguyệt hoảng hốt. Sâm, anh ấy bị làm sao rồi? Anh ấy bị tai nạn ư?
Nguyệt vội vàng quăng vali lại sân bay, chạy về phía cửa. Chiếc vali cùng tấm vé máy bay nằm chỏng chơ giữa sảnh chờ vắng hoe. Chuyến bay của cô đã cất cánh, cô chẳng thể đi đâu được nữa.
Nhìn thấy cô, Thư nổi điên lao đến, túm cổ áo cô và tát cô một cái.
***
Khi Thư đuổi theo đến nơi thì tai nạn đã xảy ra. Chiếc ô tô của Sâm bị lộn ngược, đầu xe bị đâm nát, anh nằm kẹp giữa hai chiếc ghế, đầu chảy đầy máu.
Thư vội vàng theo xe cấp cứu của anh, vào bệnh viện.
Nguyệt cũng đến ngay sau đó.
Nhìn thấy cô, Thư nổi điên lao đến, túm cổ áo cô và tát cô một cái.
- Cô nhìn đi, nhìn xem mình đã làm gì anh ấy? Sao cô không để cho anh ấy được yên ổn đi hả?
Nguyệt im lặng, cô không nói được gì cả. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ, Sâm vẫn đang nguy kịch. Nguyệt rối tung lên.
Cô phải làm gì bây giờ?
Một vị bác sĩ đi ra khỏi phòng. Cả Thư và Nguyệt đều chạy lại phía ông.
- Bệnh nhân có dấu hiệu bị chấn thương não nặng, mất khá nhiều máu. Ai có nhóm máu B?
Thư vội giơ tay lên.
Video đang HOT
- Tôi!
Bác sĩ phân phó một y tá đưa Thư đi lấy máu, rồi quay sang phía Nguyệt.
- Còn cô?
- Tôi, tôi là người nhà bệnh nhân.
- Cô phải chuẩn bị tinh thần. Anh ấy bị tai nạn khá nặng, gãy xương sườn, não bị tổn thương và tụ máu, chúng tôi phải phẫu thuật ngay. Rủi ro 50%, cô có chấp nhận không?
Nguyệt run rẩy. Cô nên làm gì đây? Phải làm sao để cứu Sâm? Cô còn chẳng có đủ tiền để trả cho cuộc phẫu thuật này.
- Không còn thời gian suy nghĩ đâu, cô phải quyết định ngay đi. Chậm một phút, có thể sẽ chẳng cứu được anh ấy nữa.
Nguyệt cuống lên, nghĩ đủ mọi phương án để cứu Sâm. Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay cô.
- Chúng tôi xin được hội ý một phút nhé, bác sĩ.
Đức nói xong thì kéo Nguyệt ra khỏi hành lang. Đi được một đoạn, Nguyệt giật tay ra khỏi tay anh.
- Anh đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để giúp em rồi.
Nguyệt hằn học nhìn anh.
- Giúp tôi? Anh định giúp tôi kiểu gì?
- Anh không có nhóm máu B. Anh cũng không có khả năng chữa trị của thần y. Nhưng anh có thừa tiền để cứu chồng cũ của em trong lúc nguy cấp này, đồng thời có thể suy nghĩ đến việc mời bác sĩ giỏi nhất về chữa cho anh ta, tránh để lại di chứng sau này!
- Anh!!!
Nguyệt vung tay lên, định tát Đức. Cái vẻ cợt nhả của anh khiến cô muốn điên lên. Nhưng Đức đã nắm lấy cổ tay cô.
- Sao nào? Em chỉ có một phút để suy nghĩ thôi đấy, bác sĩ nói rồi, chậm một phút, có thể sẽ chẳng cứu được anh ấy nữa.
Nguyệt thở hắt ra.
- Anh muốn gì ở tôi?
- Anh muốn em, kết hôn với anh.
Nguyệt sững người. Đúng là anh ta chẳng hề từ bỏ. Anh ta luôn là người nói được làm được. Nguyệt chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa, cứu Sâm mới là việc quan trọng nhất hiện giờ.
Cô gật đầu.
Bây giờ em với anh ta chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả.
***
Tất cả cùng ngồi chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Nguyệt im lặng. Cô biết, mình lại vừa đâm thêm một nhát dao chí mạng nữa vào trái tim Sâm. Nhưng chỉ cần anh còn sống, thế là được rồi.
Đèn phòng phẫu thuật tắt. Nguyệt và Thư vội đứng bật dậy.
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn mừng rỡ, gật đầu với cả hai.
- Anh ấy đã qua cơn nguy kịch, hiện tại sẽ chuyển vào phòng theo dõi.
Nguyệt thở phào, định đi theo bác sĩ thì Thư đã cản lại.
- Cô lấy tư cách gì mà đi thăm anh ấy?
Nguyệt cúi đầu, nhìn theo Thư cùng với giường bệnh của Sâm. Nguyệt kiễng chân lên, nhìn Sâm. Anh ấy tiều tụy, đầu quấn kín băng trắng, miệng lắp ống thở. Tất cả những thứ đó, đều là do cô mà ra.
Cô nhìn theo giường bệnh cho đến khi tất cả bọn họ khuất hẳn sau hành lang. Cả hành lang trống trơn, không một bóng người.
Đức cầm lấy tay cô, khẽ vuốt ve.
- Cô ấy nói đúng rồi đấy. Bây giờ em với anh ta chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả. Đi thôi!
- Đi đâu?
- Về nhà. Em đừng quên, chúng ta sắp kết hôn.
Theo eva.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 8)
Nguyệt đưa tay lên lau mắt. Cô không thể khóc, nhất định không được khóc, phải là người mạnh mẽ thì mới không để ai bắt nạt.
Chúng giống như vận rủi ám lên cuộc đời cô vậy. Vì sao cô không thể sống yên ổn, vì sao mỗi khi cô muốn yêu thương một ai đó, muốn được nhận lại tình cảm của người ta, thì mọi chuyện lại đột ngột đổ vỡ? Mọi người thật buồn cười khi rảnh rỗi và xía vào chuyện của người khác. Tại sao ba năm trước, cô không thể yên ổn mà yêu Đức và rồi tiến đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc với anh ta? Giờ đây, khi cô quyết định rũ sạch quá khứ, thậm chí thay đổi cả con người mình và ở bên Sâm, thì anh lại đuổi cô đi.Nguyệt ngồi thừ ra trên giường. Cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đen đặc phủ kín lấy những thứ xung quanh, không chút ánh sáng nào lọt qua khung cửa sổ.
Nguyệt đưa tay lên lau mắt. Cô không thể khóc, nhất định không được khóc, phải là người mạnh mẽ thì mới không để ai bắt nạt.
Nguyệt mở tủ quần áo, cẩn thận sắp xếp lại từng thứ một, rồi đem bỏ vào vali. Đã đến lúc cô phải rời đi rồi.
Cô ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, đơn xin nghỉ việc cũng đã viết xong. Chỉ có đơn li hôn là mãi không biết viết như thế nào.
Đến giờ phút này, Nguyệt nhận ra là mình đã sai lầm, gây ra tổn thương cho Sâm, mà cô cũng đồng thời nhận ra được mình yêu anh. Thật trớ trêu làm sao. Nguyệt không thể cầu xin, cũng không muốn cầu xin Sâm tha thứ cho mình. Đáng nhẽ ra ngay từ đầu, cô không nên kéo anh vào cuộc đời rối rắm của mình.
Nguyệt cầm đơn xin nghỉ việc, đến công ty.
Đến giờ phút này, Nguyệt nhận ra là mình đã sai lầm, gây ra tổn thương cho Sâm, mà cô cũng đồng thời nhận ra được mình yêu anh.
***
Nguyệt hơi bất ngờ khi thấy bà Hoan đứng chờ mình ở trước cửa công ty.
- Bác đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để đuổi cổ cô đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Bà Hoan cười khẩy, nhìn cô đẩy vẻ khinh khỉnh.
- Bác yên tâm. Không cần bác đuổi, cháu đã nghỉ việc rồi.
Bà Hoan ngạc nhiên. Khẩu khí của Nguyệt trước mặt bà ngày hôm qua khác hẳn bây giờ. Với bản tính đa nghi, bà lại cho rằng cô lại đang định giở trò gì nữa đây?
Bà Hoan lấy ra một tấm vé máy bay, cùng với một lá thư giới thiệu, đưa cho Nguyệt.
- Dù sao tôi cũng phải tận mắt thấy cô biến mất khỏi đây thì mới được. Cầm lấy cái này và đi đi. Coi như là tôi bù đắp cho tai nạn ba năm trước.
Nguyệt cầm lấy tấm vé máy bay và lá thư, nước mắt đã chực dâng lên và trào xuống. Điều này chẳng khác nào cô đem tính mạng của bố và tình yêu của mình ra bán cả. Trái tim cô như thế bị cào xé, vần vò, tất cả đều là vì người phụ nữ trước mặt. Nguyệt quyết đoán và mạnh mẽ đột nhiên biến đâu mất, chỉ còn lại một cô gái mềm yếu, hứng chịu giày vò và chà đạp của người khác mà không thể đáp trả.
Cô đã muốn buông bỏ, nhưng ngay cả đến khi cô chấp nhận ra đi, người phụ nữ này vẫn muốn giẫm lên cô một nhát. Có lẽ đó là thú vui của người giàu có, hoặc là của những người luôn cho rằng mình đứng cao hơn người khác một bậc.
Nguyệt nhẫn nhịn, nở nụ cười.
- Bác cứ yên tâm, lần này cháu sẽ không xuất hiện trước mặt bác và con trai bác nữa đâu.
Bà Hoan nhíu mày, không hiểu sao Nguyệt lại đồng ý nhanh như vậy. Hiểu được ánh nhìn thăm dò của bà, Nguyệt bật cười.
- Cháu thật sự không muốn ở lại đây. Hôm qua là do cháu suy nhất thời nóng giận, cháu suy nghĩ kỹ rồi. Ở lại đây cũng chỉ gây ra nhiều rắc rối mà thôi. Có điều, xin bác hãy để yên cho Sâm. Cháu không muốn anh ấy vướng vào những chuyện này.
Nguyệt nói xong thì cúi đầu chào bà Hoan, rồi rời đi.
Cô chạm mặt Đức ở ngoài cửa, nhưng chẳng thèm ngẩng đầu lên. Đức nắm lấy cánh tay cô, kéo lại. Anh đã nghe thấy hết những gì cô nói. Nguyệt bỏ đi ư? Anh mất bao nhiêu công sức mới có thể tìm thấy cô, vậy mà cô nói bỏ đi là đi hay sao? Tại sao cô lại lạnh lùng với anh như thế?
Nguyệt hất tay anh ra, bỏ đi mà chẳng nói thêm lời nào.
- Con đừng có mà vấn vương nữa. Ngoan ngoãn về làm giám đốc công ty đi. Cuộc đời con đã được định sẵn như thế rồi. - Bà Hoan cất tiếng, từng câu từng chữ như cào vào lòng anh.
- Mẹ đã nói gì với cô ấy?
- Mẹ chỉ cho cô ta cơ hội đổi đời thôi. Thế là đã bố thí lắm rồi.
Đức đạp lên cánh cửa kính khiến cho nó vỡ toang. Bà Hoan giật mình, hoảng hốt, nhìn xuống chân con trai mình. Vài mảnh thủy tinh găm vào chân khiến ra chảy không ngừng.
- Con bị điên rồi hả? Sao lại làm như vậy?
Bà Hoan vội cúi xuống, run rẩy vươn tay ra trước vết thương trên chân Đức, nhưng lại không dám chạm vào.
Đức đẩy cánh tay của bà ra.
- Mẹ thôi đi, đừng làm như thể đã ban ơn cho cô ấy, cũng đừng làm như thể mẹ yêu thương con lắm. Đừng làm như mẹ chẳng hề có tội gì.
Anh vứt xuống trước mặt bà Hoan vài tấm ảnh và một tập hồ sơ. Đó là những tấm ảnh anh nhận được từ trước, về tai nạn của Nguyệt.
Bà Hoan cầm nó lên xem, không giấu được vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt.
- Đây là?
- Tai nạn năm đó, ai là hung thủ, chắc con không cần phải nói rõ lại cho mẹ nữa đâu đúng không?
Trên tập hồ sơ còn dính vết máu ở dưới đất, bên trong là giấy chứng nhận biển số xe gây tai nạn, chủ nhân của chiếc xe không ai khác mà chính là bà Hoan. Vài tấm ảnh nhòe nhoẹt nhưng cũng chẳng giấu nổi vẻ mặt đắc thắng của bà lúc đó.
Đức hít sâu một hơi, quay lưng đuổi theo Nguyệt, mặc cho Bà Hoan gào khóc và gọi tên anh ở phía sau. Khi anh chạy ra đến đường lớn, thì Nguyệt đã lên taxi và rời đi rồi.
Đức đứng bên vệ đường, bộ dạng nhếch nhác, ông quần rách tươm và đầy máu. Anh tức giận nhưng chẳng thể làm gì được. Rõ ràng, anh lại một lần nữa để tuột mất cô khỏi tầm tay mình.
Anh tức giận nhưng chẳng thể làm gì được. Rõ ràng, anh lại một lần nữa để tuột mất cô khỏi tầm tay mình.
***
Nguyệt ngồi trên taxi. Cô chẳng biết đi đâu, lại không muốn về nhà lấy đồ. Đơn li hôn cô đã để sẵn trên bàn rồi, lúc này cô có thể biến mất luôn cũng được. Hay là cứ như vậy mà ra sân bay thôi nhỉ? Dù sao cô cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói lời từ biệt với Sâm.
Nguyệt cúi nhìn tấm vé máy bay trong tay. Điểm đến là Hàn Quốc, thiên đường giải trí của châu Á. Cô bật cười, bà Hoan đúng là rất biết chọn, cũng rất có tâm, chọn một nơi mà ít ra cô còn có thể sống và làm việc được.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Nguyệt hơi ngạc nhiên khi thấy Thư gọi điện cho mình.
Khi ra đến quán café, Thư đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nguyệt ngồi xuống, cố làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô luôn như vậy, dù có gặp phải chuyện gì cũng vẫn trưng ra vẻ mặt bình thản, khó trách sao Thư vẫn luôn có hiềm khích với cô, nói rằng cô là người không có tình cảm.
- Sao cô lại muốn gặp tôi vào lúc này?
Thư nhìn Nguyệt, vẻ mặt đầy khinh bỉ và hằn học. Ngay lúc này, Nguyệt cũng đã đoán ra được lờ mờ vấn đề.
Thư quăng lên bàn một lá đơn. Đó là đơn kiện, tội lừa đảo và làm giả giấy tờ. Bị cáo không ai khác chính là Nguyệt.
- Cô biết từ khi nào?
- Ngay từ đầu tôi đá bán tín bán nghi, tại sao cô lại vội vàng kết hôn với Sâm như thế? Cậu ta là con người ngay thẳng, lại cả tin, ngu ngốc để bị cô lừa. Tôi sớm đã nhìn thấu cô rồi.
Nguyệt cười nhẹ một cái, uống một ngụm trà.
- Cô đã biết vậy thì sao còn không ngăn cản anh ấy?
- Cản được tôi đã cản từ lâu rồi. Ai bảo cậu ta quá ngu ngốc cơ chứ?
Thư tỏ vẻ hờn dỗi. Nguyệt cảm thấy buồn cười trước phản ứng của Thư. Hẳn là cô ấy phải thích Sâm lắm thì mới quan tâm đến anh như vậy. Người như cô ấy mới dành cho Sâm, chứ không phải là cô.
Nguyệt cầm lấy tay Thư.
- Cô thích anh ấy đúng không?
- Tôi... tôi... - Thư ngập ngừng. Chuyện này, làm sao mà nói ra được?
- Tôi sắp đi rồi.
Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thư, nói bằng cả tấm lòng mình.
Thư ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Nguyệt lại làm thế.
- Cô đừng có mà cho rằng bỏ đi thì sẽ trốn được tội. Tôi quyết không bỏ qua đâu! Tôi không dễ bị lừa như Sâm!
- Tôi không nói dối. Tôi sẽ trả lại Sâm cho cô.
Theo eva.vn
Khó xử khi ở giữa hai người đàn ông thương yêu Đào phát hiện chồng khó chịu ra mặt khi cô xuýt xoa khen đồ ăn bố mua. Đang thời kỳ mệt mỏi, Đào chỉ cảm thấy chồng cô sao mà nhỏ mọn. Cô than thở với bố. Bố cô vốn trải đời nhưng chả hiểu có phải do quá cưng con gái hay không nên đã trao đổi thẳng với con rể. Lê...