“Hỏng đời” vì sống quá buông thả
Em lớn lên trong một gia đình nền nếp, được ăn học đàng hoàng nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều mới quyết định viết lá thư này cho chị. Em mong chị cho em một lời khuyên để em thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc này. Giờ em hoang mang lắm!
Em năm nay 26 t.uổi, em đã tốt nghiệp đại học. Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội… Cách đây 2 năm em chia tay cuộc tình sinh viên. Em đau khổ và nghĩ sẽ không yêu ai nữa, không sống thử nữa… Em tìm đến một thành phố khác, tìm cho mình một công việc và tại đó em gặp anh.
Anh chỉ là người làm công nhân bình thường, không học hành giống em… Lúc đầu em đến với anh vì buồn chán, vì em muốn có người quan tâm, lo lắng cho em, vì em không chịu được cảm giác cô đơn khi đang ở nơi xa lạ. Em và anh yêu nhau, sống với nhau. Em lại sống thử. Chúng em yêu nhau, mà thật ra em cũng chẳng biết em yêu anh nhiều bao nhiêu, chỉ biết anh yêu em nhiều lắm.
Rồi những người xung quanh nói ra nói vào về anh với em. Rằng ở bên anh, em sẽ không có tương lai, nói nhà anh nghèo, anh lại không có học… Chúng em quen nhau được 6 tháng thì em có công việc mới ở thành phố. Em bỏ đi. Ngày đi em chẳng luyến tiếc gì anh, vì em biết anh yêu em nhiều lắm, nên em chẳng sợ mất. Có lẽ em lúc đó đang tìm cái gì đó mới mẽ hơn, cao hơn anh. Em đi mà chẳng nghĩ gì đến cảm giác của anh…
Khoảng hơn một tháng sau, em chia tay anh. Em xác định ở bên anh, em không cuộc sống giàu có như em từng sống… Anh không bằng ai, đi bên anh em thấy ngại. Em chia tay anh và tự trách mình sao lại làm anh khổ, sao lại làm anh đau, em sợ anh vì buồn mà không lo làm nhưng cảm giác đó chỉ được ít ngày, rồi cuộc sống làm em quên mất anh.
Được một thời gian, em trở lại nơi cũ để đi làm. Em về và cũng có tìm lại anh, nhưng được ít ngày rồi cũng lãng quên anh. Em lao vào công việc mới, em lao vào cuộc tình mới và hình như em không nhớ gì đến anh. Nhiều lần lên mạng em đọc được những tâm sự của anh, em biết anh còn yêu em nhiều lắm nhưng em không quan tâm, lâu lâu chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Em ở gần anh hơn 1 năm mà chưa bao giờ em gặp anh, cũng chẳng cần gặp anh, vì em có người yêu mới rồi.
Video đang HOT
Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội… (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện phức tạp lên khi em được chuyển vào công ty mà anh làm, không biết may mắn hay xui xẻo mà em làm chung bộ phận với anh, gặp anh hằng ngày. Lúc đó em cũng chia tay bạn trai, em lại cô đơn, và giờ nhìn anh khác lắm. Tuy vẫn là công nhân bình thường nhưng nhìn anh đẹp trai hơn, biết ăn măc hơn xưa,và quan trọng là anh có được nhiều người đeo đuổi và hình như anh cũng không còn yêu. Nhưng em lại muốn đeo đuổi lại anh, em muốn anh quay lại yêu em.
Lúc đầu anh nói chuyện bình thường nhưng sau khi biết em muốn quay lại anh không còn trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của em nữa. Theo em biết anh không quen ai hết, trên mạng anh vẫn giữ hình em. Em cứ níu kéo nhưng anh nói không yêu em nữa, tình yêu đã hết… Em cố gắng níu kéo anh bằng mọi giá. Anh nói rằng không thể tha thứ cho em vì em đã bỏ anh theo người khác, chắc em cũng sống cùng với người đó. Nghĩ thế nên anh không chấp nhận quay về.
Tuy nhiên, vì em tìm mọi cách níu kéo nên cuối cùng anh cũng quay về. Chúng em thuê nhà sống cùng nhưng em có cảm giác anh chỉ bên em vì t.ình d.ục. Anh không cho ai biết chuyện chúng em đang sống cùng với nhau. Tới công ty anh không hề nói chuyện với em. Anh không quan tâm em, em khóc hay buồn anh cũng mặc kệ. Nếu em nói gì thì anh lại bảo không muốn ở cùng em nữa. Vì thế em sợ và im lặng.
Cảm giác của em hoang mang lắm. Có phải em đã sai khi cố giữ anh bên cạnh, cố níu kéo anh nên anh thương hại em, anh ở với em chỉ để thỏa mãn t.ình d.ục, khi nào anh chán anh sẽ bỏ em chứ bọn em không có kết quả gì đúng không chị? Em đã có gắng nói chuyện với anh nhưng không thành công, em sợ mất anh, sợ anh bỏ em thật. Em sống buông thả quá, nếu lần này mất anh, em có tìm được ai yêu em nữa không? Và em nữa, em có yêu anh không, hay vì sự cố chấp khi níu kéo không được nên em cố giữ mà không buông? Nếu yêu anh thì sau lúc trước em bỏ anh mà k lưu luyến? Em không muốn cứ sống với hàng đóng câu hỏi như vậy nữa. Em mong chị hãy giúp em! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang hoang mang không hiểu nổi chính mình và tình yêu của mình. Em cảm thấy đau khổ khi bên người đàn ông đó nhưng em lại không muốn buông tay. Em không biết đó là vì yêu hay chỉ đơn giản là cảm giác muốn chiếm giữ. Em lo sợ nếu buông tay, em sẽ không tìm được người khác chấp nhận mình sau những cuộc tình chớp nhoáng và buông thả mà em đi qua.
Có thể con đường tìm tới hạnh phúc của em sẽ khó khăn hơn nhưng nếu em biết vươn lên, biết sửa chữa lỗi lầm thì em vẫn có cơ hội để tìm thấy người đàn ông đích thực mà mình yêu thương và yêu thương mình. (Ảnh minh họa)
Quả thực, đọc lá thư của em, chị cảm thấy rất nhiều tiếc nuối. Em là một cô gái có những điều kiện tốt nhưng cuối cùng em lại tự cho phép mình sống và yêu dễ dãi đến như vậy. Những gì em phải đối diện ngày hôm nay là hậu quả từ chính lối sống đó mà ra. Em không thể trách ai ngoài chính bản thân mình. Nếu em biết suy nghĩ, sống và yêu có trách nhiệm hơn thì em đã không đẩy cuộc đời mình vào tình thế bi lụy thế này.
Giờ đây, rõ ràng cuộc sống chung chạ giữa em và anh chàng ấy là điều rất không có lợi cho em. Anh ta đã bộc lộ rõ thái độ như vậy mà em vẫn cố tình muốn níu kéo thì em chỉ đang tự chuốc lấy đau khổ vào thân mình mà thôi. Hơn nữa, điều quan trọng chính là bản thân em cũng không xác định mình có yêu hay không thì chuyện sống cùng nhau như vậy là điều không nên. Khi người ta phải tự hỏi chính mình có yêu không thì tình yêu đó không hề đủ khiến bản thân họ tin. Như vậy, làm sao có thể bền vững và vượt qua mọi khó khăn cùng nhau được.
Lúc này, chị thành thật khuyên em nên chấm dứt mọi chuyện. Em hãy dọn ra ở riêng, học cách sống nghiêm túc, có trách nhiệm và biết suy nghĩ cho tương lai. Những sai lầm mà em mắc phải là bài học cho em sau này. Đừng vội vàng yêu, đừng vội vàng sống thử. Hãy nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Có thể con đường tìm tới hạnh phúc của em sẽ khó khăn hơn nhưng nếu em biết vươn lên, biết sửa chữa lỗi lầm thì em vẫn có cơ hội để tìm thấy người đàn ông đích thực mà mình yêu thương và yêu thương mình.
Hi vọng em trưởng thành hơn sau những sai lầm như vậy. Chúc em mạnh khỏe!
Theo Khampha
Đàn bà ngoại tình, chuyện có gì mà ghê gớm
Đàn bà ngoại tình, chuyện ấy cũng là lẽ thường khi người chồng chẳng đáng để yêu thương.
Tôi thuộc loại người dám làm dám chịu, bởi thế tôi không phủ nhận mình đã từng là một người vợ cắm sừng lên đầu chồng, là một người đàn bà ngoại tình. Nhưng ở đời, chẳng có chuyện gì là tự nhiên, không căn cứ. Nếu như người đàn ông sống cùng mình là người chồng tử tế thì làm gì có chuyện vợ muốn ngả vào vòng tay người đàn ông khác. Bởi thế mới có chuyện như vợ chồng tôi, khi biết tôi ngoại tình, chồng tôi đã cảm thấy... người sai là mình.
Tôi lấy chồng bước sang năm thứ 8 thì bắt đầu ngoại tình. 8 năm sống với nhau, tôi nếm trải đủ mọi thứ vô tâm, hờ hững, của chồng. Tôi càng cố nhẫn nhịn thì sự tủi hờn càng tăng lên. Ra ngoài, thấy người ta đối xử với phụ nữnhẹ nhàng, ngọt ngào bao nhiêu thì về nhà chán nản bấy nhiêu.
Chồng tôi không phải là người đàn ông xấu nhưng anh sống khô khan, không một chút lãng mạn. Cuộc sống với chồng tôi chỉ đơn giản là đi làm, về nhà ăn, ngủ... Ngần ấy năm lấy nhau, chưa một lần chồng chủ động tổ chức một bữa cơm để mừng ngày cưới hay tặng tôi lấy một món quà. Anh hiền lành, tốt tính nhưng hôn nhân muốn hạnh phúc thì tốt thôi chưa đủ mà còn cần phải có sự tinh tế đểtình yêu vợ chồng luôn còn mãi.
Cuộc hôn nhân khiến tôi bất mãn nên tôi đã ngã vào vòng tay người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Cái gì cũng có quy luật của nó, tức nước thì vỡ bờ... Tôi chán chồng nhưng không thể bỏ nên đã ngã vào tay một người đàn ông khác. Vẫn biết cuộc tình đó chẳng đi tới đâu, cũng biết có thể lấy anh ta về, anh ta thậm chí có khi còn không tốt bằng chồng tôi bây giờ. Nhưng cuộc dạo chơi tình áo đó mang lại cho tôi cảm giác thích thú vì được chiều chuộng, nâng niu, nghe những lời có cánh và quá đỗi ngọt ngào. Đàn bà, nhiều khi gian truân, vất vả không sợ mà chỉ sợ cô đơn khi đứng bên người chồng của mình.
Tôi là người đàn bà ngoại tình trong cái tâm lí chẳng sợ sệt. Tôi giống như người bị giam hãm lâu ngày thành ra bất mãn và bất chấp. Cho tới khi chồng tôi cũng phát hiện ra cuộc tình vụng trộm đó. Tôi không giấu giếm, cũng không bao che mà ngay lập tức thừa nhận. Việc mình làm sớm muộn gì thì cũng lộ mà thôi, tốt nhất là thú nhận để không mang tiếng là một kẻ gian dối.
Nhưng tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc khi tung hê tất cả. Tôi nói rõ về việc vì sao tôi sinh chán nản rồi ngoại tình. Lúc đầu chồng tôi cũng gầm gào lên cho rằng dù thế nào thì tôi cũng không được ngoại tình. Nhưng rồi thời gian làm anh ấy tĩnh tâm lại. Đàn bà hay đàn ông thì cũng là con người, cũng có những cảm xúc và bị chi phối bởi nó. Nếu chồng tôi tinh tế hơn, không để tình cảm vợ chồng nguội lạnh thì hà cớ gì tôi đã phạm sai lầm như thế.
Thực ra chuyện đàn bà ngoại tình cũng có gì ghê gớm lắm đâu. Đàn ông sai lầm được thì đàn bà cũng thế. (Ảnh minh họa)
Sau vụ tôi ngoại tình, chồng tôi học cách thay đổi để không đ.ánh mất đi tất cả. Tất nhiên, khi ấy tôi cũng quay về làm một người vợ ngoan hiền. Thực ra chuyện đàn bà ngoại tình cũng có gì ghê gớm lắm đâu. Đàn ông sai lầm được thì đàn bà cũng thế. Nếu yêu thương đủ nhiều thì chẳng bao giờ có chuyện ngoại tình. Và tôi nghĩ việc tôi ngoại tình như thế có lẽ đã là một đòn cảnh tỉnh với chồng tôi.
Dẫu sao giờ chúng tôi cũng đang hạnh phúc. Sau những sai lầm và học cách bỏ qua cho nhau thì mọi chuyện cũng chẳng có gì to tát cả.
Theo Khampha
"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 4) Không ai biết là Tú Linh ngượng hay buồn... Chỉ có riêng Ngọc Huân biết, có một sự thật đang được cố giấu đi... Nhã Phương chờ đợi điều mà Ngọc Huân sắp nói: - "Chúng mình chơi một trò nói thật nhé. Và những gì được nói ra sẽ mãi là bí mật của hai đứa." - "Vậy ông nghĩ trước giờ...