Hôn tôi ở đâu anh cũng báo cáo cho mẹ hết
Bạn trai em không bao giờ đi quá giới hạn vì mẹ anh chỉ cho phép con trai làm đến thế này thế nọ. Nói một cách thô thiển hơn thì chúng em hôn nhau ở đâu, thế nào đều được anh tường thuật một cách sống động với mẹ mình.
Đã là con dâu thì chịu sự quan tâm quản thúc của bố mẹ chồng là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ mới đang yêu như em thôi mà đã phải chịu sự can thiệp thái quá của họ thì thật là điều đáng nói.
Em và người yêu hiện tại yêu nhau đã được hơn một năm. Anh ấy là người đàn ông tốt. Nhược điểm duy nhất của anh là quá ngoan hiền và được cưng chiều bởi bố mẹ. Đã 26 tuổi đầu mà hầu như anh chẳng bao giờ giấu gia đình chuyện gì. Từ những khó khăn trong công việc đến những cảm xúc trong tình yêu, anh đều kể tất với bố mẹ mình.
Anh thường kể cho em nghe về gia đình, đặc biệt là mẹ anh với vẻ yêu thương và tự hào tuyệt đối. Điều ấy khiến em rất hãnh diện vì sự lựa chọn của mình. Anh ấy đích thực là một mẫu người tình cảm, chân thành.
Nhưng điều đó không hẳn là không có tác dụng phụ. Bởi anh quá đa cảm nên nhiều lúc sinh ra ủy mị. Không bao giờ anh tự mình giải quyết khó khăn mà không thông qua sự tư vấn, giúp đỡ của người thân trong gia đình, kể cả những lúc giận hờn trong tình yêu. Trong một lần giận dỗi nhau, vì gọi điện xin lỗi mãi mà em không cầm máy, anh đã nhờ đến cả sự can thiệp của mẹ mình. Đọc tin nhắn tự xưng là “mẹ chồng tương lai” từ một số máy lạ, em đã giật mình hoảng sợ đến vã mồ hôi.
Lần ấy em đã phải đến chỗ hẹn gặp mẹ anh để nói chuyện. Trong khi đấy chúng em mới chỉ yêu nhau được chưa đầy năm và em vẫn chưa gặp mặt họ lần nào. Em đã luôn nghĩ tình yêu chỉ là chuyện giữa hai người nên thật sự thất vọng về “độ trẻ con” của anh ấy. Tất nhiên là hôm ấy em đã bị mắng và nghe thuyết giảng hơn tiếng đồng hồ. Em rất hiểu tấm lòng của bác gái dành cho con trai của mình. Nhưng tất cả chỉ khiến em thêm tức giận.
Sau lần ra mắt bất đắc dĩ ấy, em bỗng dưng trở thành một cô bảo mẫu nhỏ phụ giúp mẹ anh quản lý con trai. Đi đâu, làm gì, ăn gì em đều phải tuân theo sự chỉ đạo từ xa của bác ấy. Điều này khiến tâm trạng em không thoải mái bởi luôn có sự dõi theo của người lớn. Riêng anh thì hạnh phúc ra mặt khi thấy em ngoan ngoãn vâng lời mẹ chồng tương lai như vậy.
Em cũng suýt té xỉu khi nghe anh thỏ thẻ tâm sự sẽ không bao giờ “rờ rẫm” hay đi quá giới hạn vì mẹ anh chỉ cho phép làm đến thế này thế nọ. Nói thô thiển hơn thì hình như chúng em hôn nhau ở đâu, thế nào, bao nhiêu cái đều được anh ấy tường thuật một cách sống động với mẹ mình.
Không những thế, mẹ anh ấy còn biến em thành một người phải gánh vác trách nhiệm với gia đình người yêu. Những dịp cuối tuần hay có tiệc lễ, bác đều gọi em đến để đi chợ, nấu nướng và dọn dẹp. Trong khi đó gia đình họ cũng có con gái. Em chỉ mới 24 tuổi. Tuy em đang yêu rất thật lòng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ lấy người yêu hiện tại làm chồng cả, nên việc ràng buộc trách nhiệm này khiến em vô cùng bối rối và mệt mỏi.
Video đang HOT
Em luôn khổ sở khi phải giấu bố mẹ mình để đến nhà bạn trai làm việc này việc nọ. Nếu biết hẳn họ sẽ ngăn cản và xót xa thay cho con gái của mình. Bởi nếu người yêu em là “hoàng tử” trong mắt bố mẹ anh ấy thì với bố mẹ em, em cũng là “công chúa”. Trong khi ấy, mẹ anh luôn coi những việc mà em phải làm là điều hoàn toàn tất yếu.
Và chỉ mới đây, khi em quyết định chia tay vì không thể tiếp tục chịu đựng được cảnh quản thúc này thì thảm họa mới thực sự xảy đến. Không phải người yêu em mà là mẹ anh đã thực sự nổi điên. Vì không muốn mình phải rơi vào cảnh ăn mắng như lần trước, em đã từ chối mọi lời hẹn gặp của bác một cách lịch sự nhưng cương quyết. Em cứ nghĩ chỉ đơn giản như thế là có thể cắt đứt được. Nhưng không ngờ mẹ anh ghê gớm hơn em tưởng rất nhiều.
Bác đã đến nhà và tìm gặp bố mẹ em không phải để nói chuyện mà là chửi vào mặt họ. Bác ấy kể lể rằng em là người ăn cháo đá bát, được gia đình bạn trai thương yêu như con mà vẫn phản bội. Và trong khi con trai họ ốm liệt giường vì thất tình thì em lại chẳng mảy may quan tâm.
Dù rất oan ức nhưng vì lễ phép và tôn trọng người lớn, em không thể thẳng thắn thanh minh rằng chính bác ấy mới là người khiến chúng em phải chia tay. Kinh khủng hơn là bác còn “ra lệnh” cho em phải nhanh chóng hối lỗi và quay về bên anh, nếu không thì “sẽ biết hậu quả”.
Bố mẹ em cũng rất tức giận vì em giấu họ chuyện đến nhà bạn trai ăn ở. Thật lòng em vẫn còn thương anh nhưng những điều bác gái làm chỉ khiến em thêm hãi hùng. Giá như tình yêu chỉ là chuyện của hai người thì tốt biết mấy. Nếu không, em chẳng đã phập phồng sợ hãi thế này.
Theo VNE
Tâm sự rớt nước mắt của phụ nữ không được làm mẹ, làm vợ
Thai được 6 tháng, mình đi xe máy về nhà mẹ đẻ chơi thì bị tai nạn. Mình mất con, suýt mất mạng và không bao giờ có thể có con lại được nữa. Thế giới bỗng dưng sụp đổ dưới chân.
Mình đã từng tin vào hạnh phúc và thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng bây giờ khi mọi thứ đã tan vỡ, mình hiểu ra bong bóng xà phòng còn vững chắc hơn cả những điều đó. Và đàn ông cũng giống như một củ hành, càng bóc càng đau khổ chảy nước mắt mà đến cuối cùng mới vỡ lẽ họ không có tim.
Được yêu và cưới mối tình đầu, mình cho phép gọi bản thân là một cô gái may mắn. Chồng là kiến trúc sư rất đắt bản vẽ, mình là giảng viên trường đại học công lập có tiếng. Cuộc sống càng viên mãn hơn khi anh ấy vô cùng yêu thương vợ và mình thì sớm mang thai con trai đầu lòng.
Thai bước sang tháng thứ 3, bác sĩ bảo mình hơi yếu nên nghỉ dưỡng nhiều. Chồng ngay lập tức nộp đơn xin nghỉ việc cho vợ vì sợ ảnh hưởng đến con. Anh tuyên bố, anh yêu nhất là vợ, nhì là con nên sẵn sàng lao động cật lực gấp mười gấp trăm lần để vợ con có cuộc sống tốt nhất. Mình hạnh phúc ngây ngất.
Những tháng thai kỳ tuy không đến nỗi mệt như bác sĩ nói nhưng đi ra đi vào chồng đều dìu vợ. Buổi tối, toilet chỉ cách phòng ngủ chục bước chân anh cũng không để vợ đi mà mang tận bô vào. Các món ăn chỉ cần nóng quá hay nguội quá anh đều tự trách mình. Thấy anh miệng thổi phù phù bón từng thìa cháo mới nấu cho vợ mà mình cảm động rơi nước mắt.
Nhưng đàn ông là thế, tình yêu vĩnh cửu không có nghĩa là bảo hiểm trọn đời. Chồng mình nhanh chóng thay đổi khi đứa con mất đi. Anh cho đó là lỗi tại mình, nhưng thật sự có phải lỗi ở mình không?
Thai được 6 tháng, mình đi xe máy về nhà mẹ đẻ chơi thì bị tai nạn. Mình mất con, suýt mất mạng và không bao giờ có thể có con lại được nữa. Thế giới bỗng dưng sụp đổ dưới chân.
Mình làm mẹ, đã mang con gần được đến hơn nửa quãng đường nên mình đau đớn nhất. Nhưng chồng người dày vò mình nhất. Anh cho rằng vì mình không nghe lời anh ra khỏi nhà nên bất hạnh mới xảy ra.
Mẹ chồng sau khi biết tin không giữ được cháu thì tuyên bố từ con dâu. Bà bảo cháu bà vắn số nên mới đầu thai nhầm mẹ và mình không giữ được con thì sau này có làm mẹ cũng chỉ là thứ mẹ mìn.
Ngày ra viện, nhà chồng như địa ngục. Không khí tang thương và những gương mặt lạnh lùng tuyệt tình nhà chồng làm mình nghẹt thở. Cả ngày mình chỉ dám ngồi trong phòng vì không ai nói chuyện với mình.
Lúc ấy chồng vẫn còn thương nên mang cơm lên phòng cho mình. Nhưng tới ngày thứ 4 thì mẹ anh chạy lên hất cả mâm cơm lên người mình, chỉ tay vào mặt mình mà chửi "Không làm được trò trống gì thì đừng mong con tao hầu hạ".
Mình sốc lắm, trước đây trông thấy chồng bê bô nước tiểu của mình, bà còn vui vẻ khen con trai ngoan. Bà bảo mình không ly hôn thì "tao cào ra khỏi nhà". Chồng mình cãi lời mẹ nên mẹ con to tiếng. Mặc dù rất đau khổ nhưng được chồng bênh vực mình thấy được an ủi hơn rất nhiều. Lúc đấy mình vẫn nghĩ tình yêu của chồng sẽ trường tồn, sẽ mãi mãi.
Nhưng anh ngày càng lạnh nhạt. Anh tìm cách trốn tránh không ngủ với vợ dù chỉ là chạm vào cơ thể nhau. Buổi tối anh mang chăn gối ra sofa ngủ. Anh không buồn bênh mình khi mình bị mẹ chồng mắng. Anh làm lơ giống như không nghe, không thấy gì. Bao nhiêu lần mình đưa mắt van lơn anh hãy bênh mình dù chỉ một tiếng nhưng chỉ nhận được gương mặt vô hồn không cảm xúc.
Nhưng anh cũng không nói gì đến chuyện ly hôn, có lẽ không hẳn vì yêu mà chỉ vì thương hại mình. Một phụ nữ không thể sinh nở cũng giống như phế nhân, chẳng ai cần ngó đến.
Mình không thể ngủ được suốt một thời gian dài, vì nhắm mắt là lại tưởng tượng đến tương lai trước mắt. Bây giờ mình không con, không việc, sức khỏe yếu, nếu chồng bỏ rơi nữa thì thà chết còn nhẹ nhàng hơn.
Song thật sai lầm khi sống với kiểu van xin bố thí tình yêu từ chồng vì hôn nhân lúc này không khác gì một lãnh cung xám xịt. Một ngày chồng xuất hiện và nói với mình chưa đến mười từ.
Anh không hỏi han, không trò chuyện, chỉ trả lời "ừ, không, có" lúc cần thiết. Mình đã hỏi thẳng anh có muốn ly hôn không thì anh bảo không, nhưng lại không tỏ một chút thiện chí nào để cho mình một tia hy vọng.
Mẹ chồng bảo chồng mình chuẩn bị đi xem mặt một phụ nữ khác bà đã nhắm cho. Với mình đây không khác gì là một án tử mà chồng chính là đao phủ. Mình đau khổ đến cùng cực nhưng cố im lặng để đợi một lời giải thích hay chỉ cần là thông báo từ chồng. Nhưng anh vẫn không nói gì, giống như mình chưa hề tồn tại.
Chủ nhật vừa rồi anh mặc vest và xịt nước hoa trước khi ra ngoài. Mình tưởng anh đi công việc thì mẹ chồng thông báo "nó đi gặp con kia". Mình chết lặng, thất vọng và đau đớn.
Mình còn tệ hơn cả người vô hình. Chiều hôm đó chỉ biết qua cửa sổ nhìn theo chồng đi mà nước mắt hai hàng. Đại dương tình yêu anh từng dành cho mình đâu rồi? Lời hứa mãi mãi anh nói trước kia đâu rồi?
Tối anh về, mình đưa anh tờ đơn ly hôn. Mình thật sự không muốn ly hôn nhưng cố tình làm thế để anh biết mình bị tổn thương và vẫn còn tự trọng. Mình muốn nghe một lời giải thích dù cay đắng từ anh.
Nhưng không, anh đã ký đơn đánh xoẹt mà không hề thèm đọc một từ nào trong đó. Ký xong anh bỏ đi, thấy chiếc bô sứ trước kia đã từng bê ra bê vào cho vợ, anh thẳng chân đá nó bể tan. Mình hiểu anh đã tuyệt tình đến thế nào.
Mình đã nằm khóc suốt hai ngày nay mà không hề nhận được sự chú ý nào từ chồng. Anh vẫn đi làm, đi chơi lễ như bình thường. Có lẽ cũng đến lúc mình nên vực dậy mà làm lại cuộc đời?
Dẫu biết thế nhưng vẫn đau, chỉ thở thôi cũng làm mình đau đến chảy nước mắt. Có phải cái chết lúc này là lựa chọn đúng đắn duy nhất mình có thể làm không?
Theo VNE
Em thích anh, là em đã sai rồi! Là em sai. Nhưng cuộc đời này mỗi mối tình chông chênh đều được ít nhất một lần vấp ngã. Nên em không trách mình và cũng chẳng giận hờn anh. Chỉ là em thích anh, vậy thôi! Sai ngay từ điều đầu tiên cơ bản nhất, em thích anh khi mà anh chẳng hề thích em, một chút nào, một chút nhỏ...