Hồn nhiên tuổi 16
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, đó là ngày sinh nhật! Thế là tôi vừa tròn 16 tuổi!
Ảnh minh họa/ITN
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, đó là ngày sinh nhật! Các bạn có tưởng tượng được là tôi đã chờ đợi ngày này từ bao lâu rồi không! Thế là tôi vừa tròn 16 tuổi! Đối với tôi thì niềm vui của ngày tuyệt vời này còn được nhân lên gấp đôi, vì đó cũng là ngày sinh nhật cô bạn thân tốt nhất của tôi nữa.
Chúng tôi ra đời chỉ cách nhau có 10 tiếng thôi và có thể vì thế mà tính tình của chúng tôi khác nhau chăng? Cô bạn Alisa chào đời sớm hơn tôi, chắc hẳn do vậy mà nó nhanh nhẹn và lanh lợi hơn tôi, nhưng chúng tôi lại rất hợp nhau và bổ sung cho nhau.
Tôi thì suốt ngày ru rú ở trong nhà và thích xem vô tuyến hơn là đi nhảy nhót, còn Alisa thì lại say mê nhảy disco và những đám đông vui ồn ào khác. Nó có rất nhiều bạn bè, ngoài tôi ra còn là những chàng trai, còn tôi thì không thể nhìn thẳng vào mắt một anh chàng nào, cho dù chỉ là một giây vì sẽ đỏ mặt lên mất thôi.
Và các bạn có biết là tôi đã được tặng món quà gì trong ngày sinh nhật không? Đó là thứ mà tôi đã mơ ước từ lâu – một chiếc điện thoại di động nhỏ, màu xám và đẹp vô cùng. Điều thú vị là Alisa cũng được tặng món quà hệt như thế! Kỳ lạ hơn nữa là chiếc vỏ máy của chúng cũng giống nhau.
Hóa ra là cha mẹ của chúng tôi đã cùng nhau chọn quà. Chúng tôi sướng phát điên lên mà không ngờ rằng sau đó sẽ có điều gì chờ đợi chúng tôi. Chúng tôi không rời xa chiếc máy, thế nhưng có lần cô bạn tôi lại đánh mất chiếc móc đeo máy nên để nhờ chiếc điện thoại vào túi của tôi.
Tôi đã biết rằng, đối với tôi, tuổi 16 sẽ đem lại điều may mắn và lúc nào cũng luôn hy vọng. Và thế rồi chỉ hai ngày sau sinh nhật thì đã có một sự thay đổi đầu tiên trong đời tôi.
Có người đã hẹn hò với tôi. Trước đó chỉ là người ta không để ý đến tôi, còn tôi thì không để ý đến chàng trai đang hò hẹn với mình. Nhưng không sao cả, điều quan trọng là đã có ai đó mời ta đi chơi đâu đó…
Tôi và cô bạn đã kịp báo cho tất cả những người quen số máy di động của mình và thế là đã có những tiếng chuông đầu tiên. Trong máy của tôi vang lên một giọng con trai lại rất chi là trìu mến: “Lisa, cậu sắp đến chưa? Mình đang chờ đấy!”.
Lạ thật, tôi chỉ cho các cô bạn gái số máy của mình thôi mà. Tôi lập tức ngắt máy và chờ xem, chắc là có ai đó nhầm số rồi… Sau đó thì tôi cũng quên đi và trên đường đi học về tôi và Alisa bàn nhau xem sẽ làm gì vào thứ Bảy ngày mai.
Minh họa/INT
- Vaxilisa, hay là chúng mình đến sàn nhảy disco nào đó vậy nhé!
- Không, Alisa, ngày mai mình không đi được. Mình đã có hẹn với Andrey. Có lẽ bọn mình sẽ đi dạo cả ngày!
- Thôi được, hôm nay mình sẽ gọi lại cho cậu.
- Này, Alisa, đã có ai gọi vào điện thoại cho cậu chưa?
Video đang HOT
- Có một tên dở người nào đó báo hủy cuộc hẹn, rằng hắn không thể tới đó và muốn hoãn vào khi khác, nói tóm lại là một tên ngốc nào đó ấy mà! – Cô bạn giận dữ kể lại với tôi.
Ôi, hôm nay là thứ Bảy rồi, ngày hẹn hò đầu tiên của tôi. Tôi đã mua một chiếc áo mới mặc rất hợp. Tôi đã cẩn thận chuẩn bị cho cuộc hẹn: Trang điểm, chải kiểu tóc mới, mặc thật đẹp và tự mình cũng không nhận thấy là mình lại đẹp đến như thế.
Tôi thấy lòng mình cứ lâng lâng và rồi tôi đi đến chỗ hẹn ở cửa hàng McDonal. Thế nhưng cậu ta không có ở đó, cậu ta đã không đến… Tôi đã đợi 30 phút và không thể hiểu vì sao ngay cả gọi điện cậu ta cũng không thể. Tôi ra về trong tâm trạng rối bời và quyết định là sẽ không bao giờ nói chuyện với anh chàng đó nữa. Rõ là chán…
Cuộc sống cứ dần trôi theo nếp quen thuộc. Andrey thường xuyên gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nói chuyện với cậu ta. Tuy vậy, các chàng trai khác thì vẫn cứ gọi cho tôi, thậm chí cả những người mà tôi không quen biết, nhưng tôi mặc kệ.
Ở trường, tôi tắt máy điện thoại, còn Alisa thì ngược lại, cứ chờ đợi có ai đó gọi cho mình. Bây giờ có ít người gọi cho Alisa qua máy di động, nhưng điện thoại bàn ở nhà cô ấy thì không ngừng réo.
Có tiếng chuông điện thoại ngắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đã chuẩn bị ngắt lời một kẻ dở người nữa, hắn ta lại sẽ hỏi vì sao mà tôi lại không đến gặp hoặc là những gì gì đó nữa… Tôi trả lời gay gắt:
- Lại gì nữa thế?
- Vaxilisa, cậu sao thế? Mình là Alisa đây! – Alisa nói với giọng ngạc nhiên thực sự.
- Ôi, xin lỗi nhé! Lisa, cậu gọi được cho mình từ máy di động à?
- Sao cơ? – Tôi đã rất ngạc nhiên nhận thấy là sao nhiều lúc chúng tôi không gọi được cho nhau.
- Không có thời gian giải thích đâu! Chạy đến chỗ mình đi! Và nhớ là phải mang theo điện thoại đấy.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy đi ngay nhưng vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu ý nghĩ “Lại thêm trò đùa gì của cô nàng đây? Nhưng sao nó lại gọi được cho mình! Lạ thật!”.
Minh họa/INT
Khi bước vào nhà Alisa thì tôi gần như tin rằng tất cả chỉ là trò đùa của nó mà thôi. Nó lại hơi mỉm cưởi nên tôi còn e rằng nó bị mất trí rồi. Trong phút chốc, Alisa nhảy bổ đến tôi và hét lên:
- Mình đã hiểu ra rồi! – Nói rồi nó bắt đầu vừa đi quanh phòng, vừa hất lung tung vài thứ. – Mình hiểu cả rồi! Tại sao mà bọn mình lại không thể gọi cho nhau được, tại sao mà tất cả những cậu chàng không quen biết lại gọi cho cậu mà chẳng có ai gọi cho mình cả, mình hiểu cả rồi! – Nó tuyên bố với vẻ đắc thắng về cái điều mà tôi đang rất quan tâm.
- Tại sao vậy? – Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hỏi và cảm thấy sẽ có điều gì đó thú vị khi mà cái điều làm cho tôi băn khoăn sắp được giải đáp.
- Nghe này – Alisa nói – Vaxilisa, cậu có nhớ là có lần mình đã nhờ cậu cất chiếc điện thoại của mình vào túi cậu không?
- Phải rồi. Vì điện thoại của cậu đã bị rơi chiếc móc nên cậu nhờ mình cất hộ. Thế thì sao?
- Thì nghĩa là chúng mình đã cầm nhầm điện thoại của nhau chứ sao. Cậu không thấy là hai chiếc điện thoại đó của chúng mình rất giống nhau à?
- Đúng vậy, nhưng chiếc của cậu bị mất chiếc móc cơ mà!
- Cậu quên là sau đó chiếc điện thoại của cậu cũng bị như thế đấy thôi!
- Ờ nhỉ!… Thế ra là bọn mình cầm nhầm điện thoại của nhau thật à?! Thể nào mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện quái quỷ và vô lý không thể hiểu nổi!
- Phải! Thế có nghĩa là Andrey của cậu đã báo trước với cậu là không thể đến chỗ hẹn được. Cậu còn nhớ lúc đó mình đã nói với cậu là có tên dở người nào đó đã gọi cho mình. Đó là tên dở người của cậu đấy!
- Ôi! Còn mình thì lại đi ngắt máy khi tất cả những anh chàng của cậu gọi tới – Tôi bật cười trả lời.
- Thế là, cô bạn ơi, chúng mình được trang bị điện thoại, thế mà lại làm hỏng hết mọi chuyện! Mà cũng chỉ vì cái tên tắt đều là Lisa của chúng mình nữa cơ chứ!
Tôi thấy khâm phục Alisa về sự nhanh nhạy và linh hoạt của nó, làm thế nào mà nó lại đoán ra được chứ!
Dần dần thì cuộc sống của tôi lại đi vào nền nếp. Bây giờ thì tôi sẽ gặp gỡ Andrey, cậu ấy là người ưu tú nhất mà trước đây tôi đã không nhận ra! Tôi cũng sẽ yêu thích nhảy disco và những trò vui khác.
Cuối cùng thì tôi đã học được cách giao tiếp với các chàng trai mà không đỏ mặt. Không, chiếc điện thoại di động không có nghĩa gì trong chuyện này cả. Chỉ đơn giản là tôi đã thay đổi rồi.
Thực ra thì tôi mới chỉ 16 tuổi thôi mà!
Người trong mộng tìm đến xin ngủ lại nhưng tôi từ chối vì một lý do
Hôm kia, tôi gặp lại em trong lễ kỷ niệm mười năm ra trường. Em vẫn xinh đẹp, thậm chí còn đẹp mặn mà hơn, và vẫn khiến trái tim tôi rung động, dù bây giờ em đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Hơn mười năm trước tôi đã thích em rồi, khi lần đầu tiên nhìn thấy em đến muộn trong buổi học đầu năm. Em đeo chiếc ba lô trên vai, mái tóc ngắn xinh với tà áo dài màu xanh dịu dàng.
Em ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ mỉm cười giải thích rằng trên đường có vụ gặp nạn nên tắc đường mãi. Nụ cười ấy ngay lập tức ghim vào tim tôi.
Tôi ngày đó chỉ là một chàng trai nhà nghèo, thiếu tự tin nhưng lại thừa mặc cảm. Còn em nghe đâu là con gái nhà giàu có, thỉnh thoảng còn được xe hơi đưa đón tận cổng trường. Thích em, tôi chỉ biết cố gắng học thật giỏi, chăm chỉ chép bài, làm bài để đôi khi em lười còn cho em mượn sách vở.
Tôi ra trường mang theo gánh nặng phải nhanh chóng lập nghiệp để đỡ đần mẹ cha lo cho em nhỏ. Em ra trường vẫy vùng đi đây đi đó rồi nhanh chóng thành "vợ người ta". Trước ngày cưới, em mời cả lớp liên hoan một bữa để chia tay thời độc thân, cả lớp gần như không ai thiếu mặt. Hôm đó vui quá, ai cũng uống nhiều quá. Nhưng tôi thì không say, tôi chỉ mượn say để nắm chặt lấy tay em giả vờ như không còn tỉnh táo: "Cuộc đời này nợ mình một người bạn gái như cậu". Em nhìn tôi, bất chợt ôm chầm lấy: "Cậu say hay tỉnh đấy, đồ ngốc". Vòng ôm ấm áp đấy tôi vẫn không quên cho đến tận bây giờ.
Mười năm, em đã là mẹ của hai đứa trẻ, còn tôi vẫn chưa tìm cho mình được nửa còn lại. Tôi thừa nhận tôi chưa từng quên em dù biết rằng nhớ cũng chẳng để làm gì cả. Bây giờ, tôi không dám nhận mình giàu có, nhưng tôi thừa sức để chăm lo cho người mình thương. Chỉ tiếc rằng khi ta có đủ năng lực để lo cho người mình thương thì không còn cơ hội nữa.
Em hỏi tôi:
- Sao cậu vẫn chưa lấy vợ thế. Kén chọn quá rồi đấy.
- Mình không kén chọn, chỉ là người mình muốn lấy thì họ đã lấy người khác mất rồi.
Em nhìn tôi, không rõ có hiểu những gì tôi vừa nói hay không nhưng ánh mắt em bất chợt buồn một chút.
- Ngày trước, mình rất thích cậu. Mình chờ cậu ngỏ lời, nhưng chờ hoài không thấy. Mình biết cậu có nhiều lo nghĩ, nhưng chỉ cần cậu dám yêu thì mình dám đón nhận. Tiếc là...
Ngay lúc em vừa bỏ lửng câu nói đó tôi thật sự chỉ muốn khóc.
- Cuộc sống của cậu thế nào? Hạnh phúc chứ?
- Cũng không biết nữa. Có lẽ chủ yếu là vì con thôi.
Ánh mắt em buồn quá mà tôi không dám nhìn lâu. Giá mà có thể nhìn lâu thêm một chút.
Mười năm, em đã là mẹ của hai đứa trẻ, còn tôi vẫn chưa tìm cho mình được nửa còn lại (Ảnh minh họa: Getty Images).
Sau buổi gặp hôm ấy, tôi và em liên lạc với nhau nhiều hơn. Em hay hỏi tôi những chuyện vụn vặt, quan tâm những chuyện mà một gã đàn ông độc thân như tôi hay lơ là. Tôi cũng cố trò chuyện vô tư như những người bạn, nhưng mỗi ngày nếu chưa thấy tin nhắn em gửi đến lòng dạ liền thấy cồn cào. Tôi nhớ em, nỗi nhớ chết tiệt ấy vây lấy tôi cả đêm lẫn ngày.
Sinh nhật tuổi 33, tôi ngồi ở nhà một mình, tự nấu cho mình một bữa cơm với món ăn yêu thích, tự chúc mừng mình tuổi mới. Gần khuya em gửi tin nhắn đến
- Cậu đang làm gì thế?
- Đang ăn mừng sinh nhật một mình.
Hơn một tiếng sau, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì em gọi điện: "Đọc địa chỉ cụ thể nơi ở của cậu mau đi, tớ đang đến".
Em đến mang theo một chiếc bánh gato, một chai rượu vang. Tôi ngạc nhiên đến độ không biết nói gì. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì sau đó, nhưng cuối cùng chúng tôi đã hôn nhau. Đó có lẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất của tôi từ trước đến giờ. Tôi chỉ ước thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó khi em nói "đêm nay mình ở lại nhà cậu nhé". Nhưng...
Sau nụ hôn đầy xúc cảm, tôi như người tỉnh cơn say. Tôi giục em về, nói đúng hơn là tôi đã đẩy em ra khỏi cửa. Nếu để em ở lại, tôi không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện gì. Tôi không thể, không nên, không được phép. Em còn gia đình, còn chồng con. Tôi sẽ chẳng mất gì nhưng cái giá em phải trả cho sai lầm có thể sẽ rất đắt.
Tôi đã thức suốt một đêm, nghĩ về đủ thứ chuyện. Cuối cùng quyết định nhắn cho em một tin nhắn trước lúc bình minh: "Mười năm trước mình không có dũng khí mở lòng với cậu thì mười năm sau mình không có quyền giành lấy cậu từ một người khác. Có những mối quan hệ nên dừng lại trước khi quá muộn. Những kỷ niệm, những tình cảm, vừa đủ nhớ, vừa đủ thương vậy là được rồi. Có lẽ chúng ta chưa đủ duyên nên dù trước đây hay sau này cũng không thể đi cùng nhau. Dừng lại không phải vì không còn yêu mà đó là cách mình yêu cậu. Dừng lại để cả cậu và mình còn lối thênh thang phía trước để đi thay vì cùng nhau đi vào ngõ cụt. Chúng ta không thể vì mình mà làm tổn thương nhiều người khác".
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chạy bộ vài vòng, mồ hôi ướt đẫm, tự thấy lòng nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Hình bóng ấy, tình yêu ấy đã đến lúc nên quên đi để thay vào đó một hình bóng khác rồi.
Nhiều năm tôi không ăn cơm nhà người khác, cũng không mời khách đến nhà Lúc mới lấy vợ, tôi nói cuối tuần mời bạn bè về nhà rồi nhờ vợ cơm nước cho vui. Thế nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu. Cách đây vài năm, tôi liên tục được bạn bè mời đến nhà ăn cơm. Khi thì sinh nhật bạn, khi thì sinh nhật vợ bạn, tiệc đầy tháng con... Sau này ngoài những ngày...