Hôn nhân tan vỡ sau đêm tân hôn
“Mỗi khi gặp một người đàn ông, tôi không ngừng tự hỏi, đằng sau gương mặt sáng sủa, trang phục bảnh bao, dáng vẻ lịch lãm, lời nói cao thượng liệu có che giấu một tâm hồn tăm tối, ích kỷ” – Quỳnh Anh vươn dài chiếc cổ cao đầy kiêu hãnh. Nhưng đằng sau vầng trán cao thông minh và gương mặt xinh đẹp của cô, bóng tối vẫn lẩn quất và sự tổn thương vẫn mặn chát trên đầu lưỡi.
Chú rể lý tưởng
Quỳnh Anh là một giảng viên Đại học xinh đẹp, chuẩn mực và kiêu hãnh. Bố mẹ cô đều là nhà giáo nên dạy dỗ cô rất cẩn thận, chu đáo. Quỳnh Anh giống như bảo bối, vừa là niềm tự hào về một đời sống thanh bạch và nhân từ của bố mẹ.
Cô rất cẩn trọng trong việc chọn bạn trai nên với những người bạn cùng trang lứa, cô cảm thấy thiếu tin tưởng vì sự bộp chộp, ngờ nghệch của họ. Vì thế, phải chờ đến 24 t.uổi, khi tham gia một hội thảo khoa học, Quỳnh Anh mới gặp được người trong mộng.
Anh là một tiến sĩ, thông minh, dí dỏm. Kiến thức uyên thâm, vẻ ngoài ôn hòa, ấm áp của anh khiến cô siêu lòng. Tuy chưa có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương, nhưng Quỳnh Anh vẫn tin chắc rằng mình có thể đem lại hạnh phúc cho người đàn ông mà mình yêu thương, kính trọng, là một người vợ hiền thục, đảm đang, một người tình say đắm.
Không giống như những cậu bạn cô chuyên tán tỉnh, gạ gẫm rẻ t.iền, người yêu cô hết sức nâng niu, giữ gìn. Yêu nhau hơn nửa năm nhưng anh chỉ đưa cô đi xem phim, nghe nhạc, về trước 23 giờ đêm và khi chia tay cũng chỉ hôn nhẹ lên môi.
Bố mẹ Quỳnh Anh hết sức hài lòng, vui sướng khi có người con rể vừa giỏi giang vừa có nhân cách. Đám cưới diễn ra như mơ. Đêm tân hôn, trong chiếc váy ngủ trắng muốt, Quỳnh Anh run rẩy chờ đến giây phút làm cho người đàn ông mình yêu thương hạnh phúc. Cô thẹn thò, lóng ngóng, vụng về nghe theo hướng dẫn của chồng.
Cảm giác đầu tiên ấy hết sức ngỡ ngàng, xấu hổ và căng thẳng. Cô nằm trong bóng tối, cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt chỉ mong mọi thứ kết thúc thật nhanh. Cô không còn nhớ điều đó đến như thế nào. Nhưng sự việc diễn ra sau đó như mũi dùi bỏng rát, xuyên thẳng vào não cô, đến tận bây giờ.
Chiếc mục kỉnh quái dị
Vẫn đang chưa hết ngượng ngùng, ánh đèn sáng trưng khiến Quỳnh Anh bối rối mở mắt. Hình ảnh lạ lùng đ.ập vào mắt cô. Chồng cô với chiếc mục kỉnh trên tay, loay hoay tìm kiếm trên ga giường, phía dưới thân thể cô. Anh loay hoay tìm kiếm cái gì đó. Chừng hai phút sau, anh ấy thở hắt ra: “May quá, thấy rồi”.
Nhìn lên thấy ánh mắt sợ hãi đến đờ đẫn của Quỳnh Anh, chồng cô mới nhẹ nhàng, lịch sự giải thích rằng: khi yêu cô, chồng cô đã hỏi han rất nhiều bạn bè để biết chắc rằng, cô chưa từng yêu ai nên mới quyết tâm cưới cô làm vợ. Nhưng thực ra, tối nay anh vẫn hết sức căng thẳng.
Video đang HOT
“Chúng tôi muốn yêu và được yêu một cách kiêu hãnh suốt cả đời, chứ không phải vì một đêm đầu tiên” (Ảnh minh họa)
Trước đây, anh đã từng yêu say đắm một người cô gái, gắn bó sâu đậm đến độ suýt làm đám cưới. Cho đến khi cô ấy đã thẳng thắn nói rằng, cô đã từng quan hệ t.ình d.ục với người yêu trước. Anh hết sức ấm ức, khó chịu, lúc nào cũng thấy hiện lên cảnh hai người quấn lấy nhau. Cuối cùng, cô gái không chịu nổi nên nói lời chia tay. Vì thế, anh rất nghi ngờ và coi thường đàn bà.
“Còn tối nay, anh đã thực sự toại nguyện, tin yêu em hết lòng. Anh thề từ giờ trở đi anh sẽ yêu thương, chăm sóc em hết đời”- Chồng cô cười mãn nguyện, đưa tay ôm cô vào lòng.
Thân thể Quỳnh Anh bỗng chốc lạnh cóng. Cô cảm giác như mình vừa bị lột trần và quăng ra giữa trời đông giá lạnh. Cô phút chốc hiểu ngay ra tình cảnh của mình. Quỳnh Anh thấy mình vô cùng tội nghiệp, vô cùng khố khổ. Quỳnh Anh hiểu rằng, với chồng cô, cô thực sự chẳng có chút giá trị nào, ngoại trừ cái màng ấy.
Việc cô có giáo dục, thông minh, dịu dàng, kiêu hãnh cũng trở nên vô nghĩa nếu cô không còn cái màng ấy. Thậm chí cả tình yêu của cô cũng chẳng đáng là gì… Ngay từ đầu, chồng cô đã tìm hiểu và đã cưới cái màng trinh đó, chứ không phải cô.
Cặp kính cận chất chứa biết bao thông minh, hiểu biết mà cô vẫn yêu thích bất chợt cứ nở to, nở to mãi ra, trở nên lố bịch, quái dị. Gương mặt chồng cô trở nên méo mó. Tình yêu cũng giống như một làn khói, vụt bay đi mất. Một người đàn ông tâm hồn hạn hẹp, trí tuệ thiển cận như vậy, làm sao cô còn rung động, còn tôn trọng…
Yêu kiêu hãnh
Hai vợ chồng Quỳnh Anh ly hôn chóng vánh trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Bố mẹ cô không ngừng tra hỏi, lục vấn nguyên nhân. Nhưng Quỳnh Anh chỉ cười méo mó. Cô không không thể diễn tả lại cái cảm giác giá buốt, tăm tối trong cái đêm tưởng như hạnh phúc nhất đời con gái đó.
Làm sao cô có thể giải thích với bố mẹ rằng, cô gái mà bố mẹ đã đứt ruột đẻ ra, chăm bẵm, nâng niu suốt 24 năm, dạy dỗ cẩn thận, lo lắng, yêu thương và hết sức tự hào lại chẳng có giá trị gì nếu như không có “cái màng” ngớ ngẩn đó.
Hơn ai hết, Quỳnh Anh hiểu mình có gì và cô tự hào về giá trị bản thân. Và tất cả những người phụ nữ khác khi trưởng thành, khi yêu, khi lập gia đình đều có quyền tự hào về bản thân mình, về nhân cách, trí tuệ hay phẩm giá của mình. Những điều đó, không liên quan và không bao gồm cái màng mỏng manh đó.
Người phụ nữ nào cũng có quyền dõng dạc nói thẳng với người yêu rằng: “Chúng tôi muốn yêu và được yêu một cách kiêu hãnh suốt cả đời, chứ không phải vì một đêm đầu tiên”.
Khi buồn bã, Quỳnh Anh vào mạng, đọc trên những diễn đàn của chị em, nhiều chuyện về cái đêm đầu tiên. Đa số phụ nữ đều nói rằng cái lần đầu tiên đó, hoặc là bị bạn trai đòi hỏi, quan hệ khi còn trẻ nên rất lo lắng, lại không ở môi trường an toàn, hoặc là thiếu kiến thức, họ đều rất căng thẳng, lo sợ.
Cũng không ít phụ nữ đau đớn đến phát khóc, còn người yêu – người chồng lại “mở cờ” trong bụng. Cả về thể xác và tình cảm, ít phụ nữ nào thấy thích thú ở lần quan hệ đầu tiên. Đa số chị em chỉ thấy lần đầu ấy có giá trị về mặt tinh thần (nếu được bạn trai – chồng yêu thương, trân trọng).
Nhưng làm sao một người phụ nữ có thể vui sướng, có thể hưởng thụ cái giá trị tinh thần đó nếu như người chồng – bạn trai của họ chỉ chăm chăm tìm kiếm “dấu hiệu trinh tiết” mà quên rằng, cô ấy có một tâm hồn, có một trái tim, có lòng tự trọng và biết yêu?!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có những điều bình thường như thế
Với một người khá khó tính, và kỹ tính thì anh không phải là người có những điều hoàn hảo trong mắt tôi. Anh rất đẹp trai, theo nhận xét của bạn bè và những người từng gặp anh.
Bản lĩnh, và ý chí, anh là một người khá kiên cường trong việc đó, bởi với xuất thân, hoàn cảnh của anh, anh đã làm được rất nhiều điều ý nghĩa cho cuộc sống, sự nghiệp, và tương lai của mình. Đó cũng là điều mà nhiều người thán phục ở anh. Còn xét riêng về tính cách, sự nhiệt tình, và có trách nhiệm với bạn bè, với người khác thì tôi nghĩ anh có thừa. Nhưng đối với tôi, anh vẫn là người không hoàn hảo, chí ít là trong mắt tôi, tại thời điểm tôi gặp anh, quen anh.
Còn tôi, một cô bé, nửa quê, nửa tỉnh, luôn bị cho là già nua trong mắt rất nhiều người, dáng vẻ của tôi thì không muốn nói là xấu xí nhưng phải thừa nhận rằng không toát lên sự hấp dẫn của một người con gái, tính cách tôi thì gắt gỏng, có uốn mấy thì chắc cũng chỉ bớt "lửa" đi tý chút, và điều quan trọng, tôi nghĩ, tôi không có đ.iểm gì hấp dẫn trong mắt nhiều người ngoại trừ anh.
Điều đặc biệt luôn nằm trong sự bình thường và những sự hoàn hảo hiếm có. Tôi thấy,tình yêu chúng tôi đơn giản bởi những lẽ vậy!
Cảm xúc bỗng ùa về trong tôi, vào một sớm mai, khi tinh thần chưa sẵn sàng đón chào ngày mới, khi những giận hờn vẫn đang đan xen trong một khối mẫu thuẫn vốn lập dị trong tôi, anh hiện lên đầy đẹp đẽ như mối tình chúng tôi đã trải qua không gọi là dài, bền bỉ những đủ chiêm nghiệm để hiểu về nhau.
Gặp anh lần đầu tôi còn không biết, chỉ nghe anh kể lại, "chết" vì nụ cười vô tình trong thân hình xấu xí của tôi, còn rõ ràng lúc đó, tôi không có chút ấn tượng về anh chút nào. Ông trời đã se duyên cho hai trái tim đối lập về cảm xúc đúng vào thời điểm mà tôi nghĩ chúng tôi cần nhau. Sau những lần "hẹn hò" không mấy thành công bởi những trò chơi trẻ con của một cậu sinh viên năm thứ hai, tôi cũng đã "ngấm" anh lúc nào không hay. Sự xuất hiện của anh đã làm tôi thay đổi rất nhiều. Bên ngoài dáng vẻ của một người trẻ, trong con người anh hiện lên một người đàn ông đầy bản lĩnh. Sự nhẹ nhàng cùng lời động viên của anh trong kỳ thi học kỳ hai, năm thứ II đại học tôi đang theo đã giúp cho tôi thêm động lực để học tập. Tình yêu chúng tôi nhen nhóm từ những điều đơn giản và bình thường như thế.
Thời gian trôi đi, tình cảm đó ngày một lớn dần, sự trong sáng trong tình yêu của quãng thời gian sinh viên thật đẹp. Chúng tôi trân trọng nhau từ những giây phút ở bên nhau, động viên nhau vượt qua mọi khó khăn vốn luôn theo đuổi anh từ rất lâu. Anh theo học hai trường ĐH cùng một lúc bằng tất cả sự cố gắng tự trang trải của chính anh, còn tôi thì tiếp tục trở thành sinh viên xuất sắc về mọi khía cạnh cả trong học tập, trong mọi hoạt động Đoàn, Hội. Chúng tôi là một đôi theo đúng nghĩa "Sinh viên cùng tiến", là một tình yêu đẹp đang tồn tại xung quanh bao cám dỗ của cuộc sống, tình yêu ấy đang nuôi dưỡng chúng tôi, là sự ngưỡng mộ mà bạn bè và người thân dành cho chúng tôi, là tất cả những điều bình thường nhất trong cuộc sống mà chúng tôi nắm giữ, trân trọng nó.
Nắng sớm đã len lỏi vào căn phòng nhỏ xinh của tôi ...." Vì em cũng đã đôi lần, cần riêng anh đó thôi...." Lời ca khúc bài hát Độc Thoại do ca sĩ Lương Viết Quang hát đang vang lên, nhạc chuông anh gọi đến, một lời động viên dành cho tôi mỗi ngày mới, rằng tôi hãy luôn vui, yêu đời, và chúng tôi hãy luôn cố gắng vì chính hạnh phúc của chúng tôi, giúp tôi choàng tỉnh dậy, thoát ra khỏi cảm xúc đang chực trào ra, len lỏi là những yêu thương, không phải đôi lần tôi cần anh, mà suốt cuộc đời này chúng tôi đều dành cho nhau vì những điều bình thường như thế!
Nhắm mắt nghĩ đến tương lai, một kết thúc có hậu cho một tình yêu đẹp, với một đám cưới bình dị là điều trong tầm tay chúng tôi ở một tương lai rất gần, là niềm riêng mà cả hai chúng tôi đã tính đến từ rất lâu.
Tuyệt vời, tôi đang hạnh phúc!
Một câu chuyện nhẹ nhàng, dễ thương tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng chắc chắn mang đến cho ta nhiều suy nghĩ. Những điều không tưởng, thậm chí tưởng chừng xa xôi lại đốt ngột đến theo một cách quá đỗi bình thường...Điều ấy, có lẽ chỉ riêng tình yêu mới mang đến...
Theo Mực Tím
Anh có còn yêu mưa? Ngày đó, khi cơn mưa bất chợt rơi xuống thành phố, khi cơn gió lạnh đã làm em cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn, nhưng cũng chính ngày đó, em có được một người con trai bên cạnh mình. Em đã luôn cảm ơn ông trời vì ngày mưa mùa đông đó, tay em lạnh cóng, môi em run run và...