Hôn nhân “tạm trú”
Đang sống trong tình yêu dạt dào của chồng, Tú cũng không băn khoăn gì về việc hôn nhân của mình chưa được pháp luật thừa nhận.
Yêu nhau nồng thắm, cưới xin linh đình, nhưng do trắc trở giấy tờ, lại tin tưởng vào tình yêu, không ít cô gái đã không giục chồng đi đăng ký kết hôn. Kết cục, khi tình yêu tan vỡ, họ bị đuổi ra khỏi nhà.
Bị đuổi không biết kêu ai
Nguyễn Lê Tú, quê ở Tuyên Quang, nhờ người bà con xin việc nên Tú về Hà Nội làm nhân viên văn phòng. Cô quen với anh Nguyễn Khắc Hòa (quận Đống Đa). Hai người yêu nhau thắm thiết, sau hai năm thì tổ chức đám cưới linh đình trong sự chúc phúc của họ hàng hai bên và bạn bè.
Do mỗi lần về quê Tú làm thủ tục rất xa xôi, lại bận bịu công việc nên vợ chồng Tú đã trì hoãn việcđăng ký kết hôn. Đang sống trong tình yêu dạt dào của chồng, Tú cũng không băn khoăn gì về việc hôn nhân của mình chưa được pháp luật thừa nhận. Nhưng cưới nhau 2 năm mà vợ chồng vẫn chưa có con. Đi khám, bác sĩ kết luận Tú bị dị tật tử cung nên rất khó có con. Từ đó, Tú sống trong cảnh hắt hủi của bố mẹ chồng.
Chồng Tú cũng nghe lời bố mẹ nên ngày càng lạnh nhạt với vợ. Mẹ chồng Tú còn nói thẳng với Tú: “Nên dọn ra khỏi nhà, trả tự do cho con tôi để nó tìm được người phụ nữ cho ra hồn phụ nữ”. Bà cho biết, con trai bà chưa từng đăng ký kết hôn nên Tú cũng chỉ như người “ở trọ”, nay chủ nhà không cho ở nữa thì phải dọn ra khỏi nhà.
Khi Tú không chịu, gia đình chồng tìm đủ mọi cách dằn hắt, thậm chí đóng cửa nhà đi nghỉ mát mà không báo trước. Đến khi Tú đi làm về, không có chìa khóa, đành thuê nhà nghỉ sống tạm. Chồng Tú cũng lấy cớ đi công tác, tá túc ở nhà họ hàng. Một mình bơ vơ, không người thân thích, lại không thể làm phiền bạn bè, Tú không biết xoay xở kiểu gì.
“Em kết hôn có cưới xin đàng hoàng, được gia đình chồng tổ chức lễ lạt linh đình rước về, bây giờ không thể âm thầm ra đi, không thể bị đuổi, bị vứt ra đường như thứ đồ cũ như vậy” – Tú cho biết. Cô chỉ muốn được ly hôn một cách đàng hoàng. Nếu không, “cả đời em mang tiếng theo trai, sống không tốt nên bị đuổi” – Tú ngậm ngùi.
Video đang HOT
Nhưng khi đi tư vấn pháp luật, các luật sư đều bó tay khi đòi quyền lợi cho cô. Họ khuyên cô nên kiện ra tòa để được đăng ký kết hôn sau đó lại ly hôn thì mới mong được đền bù cho tuổi thanh xuân và những đóng góp của cô cho gia đình chồng. Nhưng Tú thân cô thế cô, cũng chẳng có tiền để thuê luật sư, theo kiện Tòa án.
Không chỉ là tờ giấy
Theo thẩm phán Đinh Công Thế (Tòa án quận Hoàng Mai), không ít cặp vợ chồng chung sống với nhau không đăng ký kết hôn. Các đôi trẻ do chủ quan, đôi khi chỉ vì khó khăn về giấy tờ như thiếu giấy chứng minh nhân dân, hộ khẩu sai lạc, phải làm lại giấy khai sinh… nên ngại ngần, bỏ qua việc đăng ký kết hôn. Họ cho rằng, có tình yêu là có tất cả còn việc kết hôn chỉ là một tờ giấy. Còn có những trường hợp rổ rá cạp lại cũng ngại đăng ký vì xác định nếu chung sống không hòa hợp thì chia tay nhau cho… tiện, đỡ phải ly hôn phiền hà, giấy tờ lằng nhằng. Nhưng dù có không phân chia tài sản thì việc xác định một cuộc hôn nhân tạm bợ, thiếu tính trách nhiệm như vậy cũng khiến tình cảm trở nên mong manh, dễ đổ vỡ dù chỉ gặp mâu thuẫn nhỏ.
Chuyên gia tâm lý Lê Thị Túy (nguyên Tổng biên tập Báo Phụ nữ Thủ đô) chia sẻ, nếu chung sống với nhau lâu dài mà không có giấy đăng ký kết hôn, đến khi hôn nhân trục trặc thì sẽ gây nhiều thiệt thòi cho phụ nữ và trẻ em. Việc phân chia tài sản có được sau kết hôn cũng rất khó phân định. Trách nhiệm nuôi con cũng sẽ khó quy kết cho những ông bố “không chính thức”.
“Ngoài ra, hôn nhân không đăng ký kết hôn cũng khiến bản thân những người trong cuộc cảm thấy sự cam kết lơi lỏng, thiếu nghiêm túc. Họ sẵn sàng bỏ nhau nếu như cảm thấy không hài lòng về nhau. “Giống như tâm lý của những người đi thuê nhà, nếu nhà không ưng thì bỏ để tìm nhà khác. Nhẹ như không” – bà Túy cho biết.
Luật sư Nguyễn Văn Tú (Đoàn luật sư Bắc Giang): “Về mặt tài sản, những cặp vợ chồng không đăng ký kết hôn sẽ không có được các quyền và nghĩa vụ tài sản với nhau, vì tài sản họ cùng tạo dựng suốt thời gian chung sống sẽ không được coi là tài sản chung. Khi tham gia các giao dịch kinh tế, xã hội, dân sự, nếu một bên ốm đau, bệnh tật mà vắng mặt thì bên kia cũng không có quyền thay mặt với tư cách là người đại diện hợp pháp”.
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...