Hôn nhân như tấm áo trắng, nếu để lấm bẩn chỉ có thể vứt đi mà thôi!
Hôn nhân như tấm áo trắng, khi bắt đầu mặc thì mới mẻ, đẹp đẽ nhưng thế nào cũng có lúc vết bẩn đầu tiên xuất hiện. Nếu còn lưu luyến, tiếc nuối và còn muốn mặc thì động não chuyên tâm giặt sạch vết bẩn.
Trong xã hội ngày nay, người ở trong hôn nhân thường bị cảnh đẹp ngoài hôn nhân hấp dẫn. Trong cuộc hôn nhân của mình, tôi đã từng rơi lệ, thậm chí mất ngủ vì một người đàn ông khác, nhưng cuối cùng chỉ ở bên anh, tôi mới ngủ được say, mới có những giấc mơ đẹp. Tôi yêu Tâm Giao năm 20 tuổi, ba năm sau kết hôn, sau đó mỗi người công tác ở một nơi cho đến năm tôi 28 tuổi. Chúng tôi chưa bao giờ được ở cùng nhau trong một mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, khi ấy chỉ biết trông mong sớm có ngày được sum họp trọn vẹn.
Trong thư gửi cho nhau, chúng tôi thăm hỏi, tỏ tình thương yêu và cả oán trách, hai sinh mệnh kết nối với nhau như thế qua đi được tám năm. Dấu vết của tám năm xa cách được giấu kín trong hàng nghìn lá thư, tiếp sau đó đến nay lại qua đi mười năm. Mười năm này, điều khiến chúng tôi được an ủi nhất là cả bốn mùa trọn vẹn ở cùng nhau, nhưng trong thời gian này, chúng tôi phải nếm mùi đau khổ và tuyệt vọng, suýt nữa thì ly hôn. Chúng tôi đã trải qua sự trưởng thành và nâng cao được chất lượng cuộc sống: được đào tạo sâu hơn về nghề nghiệp, hoàn thành việc nhận thức sâu hơn về cuộc đời.
Chúng tôi cũng thoát khỏi cảnh nghèo túng về vật chất, ít nhất cũng không phải lo cơm ăn áo mặc. Như thế là chúng tôi đã đi qua tuổi thanh xuân, trao tặng cho nhau những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ. Tết năm ấy anh đến thăm tôi, tiêu hết tiền lương trong cả một năm để mua tặng tôi mười món quà. Anh bảo tặng nhiều thế để “trói tôi” từ đầu tới chân khiến tôi không chạy thoát khỏi anh. Thấy anh chỉ có quần áo xềnh xoàng để thay đổi, tôi khóc ròng. Tâm Giao nói, tuổi thiếu niên là thời kỳ hình thành nhân cách, yêu đương và mới cưới là thời kỳ hình thành “nhân cách đàn bà” của người vợ. Anh muốn tôi cảm nhận người vợ được sủng ái nồng nhiệt như thế nào, đó là điều rất quan trọng đối với hạnh phúc trong đời tôi.
Điều tệ hại là sau khi đi làm, không hiểu vì sao tôi lại thích một người đàn ông khác. Tôi nói cho Tâm Giao biết, anh bảo:
- Chúng mình kết hôn mười năm nhưng ở hai nơi trong thời gian dài, cuộc sống quả thật cũng quá đơn điệu. Phụ nữ khi còn trẻ, khó tránh khỏi phạm sai lầm do không kìm nén nổi hoặc không tự chủ điều đó có thể hiểu được. Chỉ có điều anh bận nhiều việc quá, vốn cho rằng em 100% đã thuộc về anh, bây giờ anh lại phải phấn chấn để ganh đua với người khác. Ôi, quan hệ nam nữ đâu có phải bất di bất dịch, anh phải gắng lên mới được!
Từ đó, ngày nào anh cũng mua một bông hồng tặng tôi. Chúng tôi cũng từng thảo luận: hôn nhân đã có tì vết, không hoàn mỹ, thuần túy nữa, phải chăng nên ly hôn, làm bạn của nhau thì hơn? Nhưng cuối cùng, tôi cắt bỏ được tình yêu “ngoài luồng”, cảm tạ tình cảm của người đến sau rồi quyết tâm trở lại với Tâm Giao. Quá trình sinh con và nuôi con giúp tôi hiểu ra điều kỳ diệu về hôn nhân và tình tương thân tương ái của vợ chồng.
Vết thương đau đớn sau khi sinh đẻ là nỗi khổ nhất đối với tôi. Sự săn sóc, thương yêu của anh trong lúc tôi sinh nở và nuôi con khiến lòng tôi chấn động. Chúng tôi chỉ là vợ chồng bình thường thế đơn lực mỏng nhưng nhờ cùng nhau cố gắng nên cuộc sống nối tiếp được vững bền, không có gì phải hối hận. Chúng tôi có nhà riêng như mọi người, có con trai đáng yêu, làm tròn trách nhiệm của người con thông thường là chăm nuôi bố mẹ, hòa thuận với anh chị em và bạn bè. Cũng chính vì sống trong đoạn đời này mà tôi cảm nhận rõ ràng: tình yêu của chúng tôi có thêm tình thân thì tình yêu ấy càng thêm sâu sắc.
Chúng tôi mỗi khi nhớ tới người yêu là nhớ tới vết thương. Trong ngày Xuân ấm áp, rất ít người nhớ tới áo bông, nhưng khi mặc áo bông thì người ta dễ nhớ đến mùa Xuân. Khi yêu thì không ai muốn có vết thương, nhưng tất cả những mối tình sâu sắc thế nào cũng từng có vết thương và vết thương ấy phải nhờ tình yêu mới chữa lành được. Hôn nhân như tấm áo trắng, khi bắt đầu mặc thì mới mẻ, đẹp đẽ nhưng thế nào cũng có lúc vết bẩn đầu tiên xuất hiện. Nếu còn lưu luyến, tiếc nuối và còn muốn mặc tấm áo trắng ấy thì chúng ta phải động não, chuyên tâm giặt sạch vết bẩn đó đi thì khi mặc mới càng chú ý gìn giữ.
Video đang HOT
ST
Có lẽ anh chưa biết: 'Đồ anh vứt đi, nhưng có rất nhiều người muốn nhặt'
Anh à, có một đạo lý này ở đời, có lẽ anh chưa biết: Đồ anh vứt đi, có khi rất nhiều người muốn nhặt. Có không giữ, mất đừng hòng tìm lại.
Nói về cô bồ thì, không có gì hơn vợ. Nhưng không có bồ thì cảm thấy thiếu thiếu.
Có một người đàn ông có vợ, tâm sự rằng, anh ấy và vợ lấy nhau đã 5 năm, có với nhau 2 mặt con. Vợ nói chung là, không có điểm gì đáng trách. Song, anh ấy vẫn có bồ.
Anh ta nói, chuyện gì cũng có lý do của nó. Và dưới đây, là một trong số những lý do đó:
- Hai vợ chồng lấy nhau lúc còn khó khăn. Khi đó, cả 2 cùng phải tiết kiệm nhiều thứ. Tằn tiện nuôi con. Sau này, khi cuộc sống khá giả hơn, vợ dường như vẫn giữ thói quen tiết kiệm, mà đối với điều kiện kinh tế hiện tại, có thể được xem là... ki bo. Muốn hai vợ chồng đi ăn nhà hàng: Vợ chỉ chọn nhà hàng tầm trung, muốn gọi rượu vang, vợ chỉ gọi 1 ly.
Vợ bảo: Đồ ăn cũng chỉ vào miệng rồi trôi đi. Ăn ngon đâu cần đắt, ăn no là được. Tiền bạc không được lãng phí, phải để dành lo cho tương lai các con.
Còn bồ thì sao?
Đi ăn nhà hàng, bồ chọn nhà hàng ngon nhất, đắt nhất. Khi gọi rượu, bồ gọi cả chai, để cả 2 thưởng thức. Bồ nói: Ăn uống là nghệ thuật, thế nên sự lựa chọn phải tinh tế.
Chỉ thế thôi, anh đã thấy thoải mái với bồ, nặng nề với vợ.
- Anh mua cho vợ một cái túi xách hàng hiệu. Vợ than vãn suốt cả tháng liền là lãng phí. Nghĩ sao mua một cái túi mấy chục triệu? Bây giờ có những hàng tầm trung, vẫn đẹp và giá lại mềm.
Còn bồ thì sao?
Anh mua cho bồ một cái túi y chang vợ. Bồ mừng ra mặt. Hạnh phúc trào dâng hai mí mắt, phát khóc luôn. Nhảy vào ôm hôn, nói anh thật tuyệt vời.
- Về chuyện ngoại tình, vợ nói: Nếu anh có người đàn bà khác, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Bồ bảo: Em chỉ cần có anh bên cạnh, anh có vợ, có con cũng không sao. Vì em yêu anh.
Đối với vợ, anh phải giấu bồ. Còn đối với bồ, anh chẳng khi nào phải giấu vợ.
Sơ sơ là như thế, anh đã thấy vợ chẳng thể bỏ, bởi còn có con. Còn bồ là , ở bên bồ, anh thoải mái hơn nhiều.
Tôi nói với anh rằng: Liệu bồ có bên anh khi khó khăn, lúc sa cơ lỡ vận?
Anh bảo: Thì chắc gì khi sa cơ lỡ vận, vợ cũng sẽ bên anh? Nói chung lúc khó khăn, thì như nhau cả.
À hóa ra là anh đã quên, ngày anh chỉ là thằng sinh viên quèn, lương ba cọc ba đồng, công việc thì nay đây mai đó, chị đã vất vả cùng anh trải qua những ngày khốn khó như thế nào? Chị nhịn ăn mua cho anh cái áo sơ mi để đi làm ngày đầu tiên. Lúc áo chị bị rách, sờn đường chỉ ở tay áo, chị cặm cụi khâu chứ nào đâu dám mua đồ mới.
À hóa ra là anh đã quên, ngày sinh đứa con đầu lòng, chị đi đẻ phải nhảy xe ôm, trong túi có vài chục nghìn. Vừa đi vừa khóc, không phải vì đau đẻ mà là vì lo không có đủ tiền thì người ta không cho vào đẻ.
À hóa ra là anh đã quên rằng chị cũng xinh đẹp, chị cũng trẻ trung, chị cũng ngọt ngào. Nhưng vì anh, vì miếng cơm manh áo, chị phải hy sinh biết bao, để bây giờ, nhà có của ăn của để... chị vẫn giữ thói quen tằn tiện?
Quần áo anh vứt ở nhà bồ, cô ta mang ra tiệm giặt ủi. Quần áo anh ném trên giường hai vợ chồng, ngày ngày chi cặm cụi giặt tay, vì sợ giặt máy, đồ đắt tiền của anh bị hỏng. Mang ra tiệm giặt một lần, chị thấy giặt không sạch, nên chẳng dám giao quần áo của chồng cho người ngoài.
À thì ra anh đã quên, người vợ mà anh phát chán ngày hôm nay, trước đây, anh đã từng phải giành giật với bao người đàn ông khác.
À thì ra có một điều mà anh không biết, cô bồ của anh có thể không chỉ có mình anh. Còn với chị, vợ của anh, anh là duy nhất.
Anh có thể mua cho chị cái túi hàng hiệu, nhưng liệu có hàng hiệu nào có thể đền đáp ân tình mà vợ dành cho anh?
Ngày mai bầu trời sụp đổ, vợ anh vẫn sẽ gánh lấy nó, vì chồng con mình.
Ngày mai, trời chỉ cần mưa thôi, anh không có thứ gì che chắn, bồ cũng sẽ bỏ anh đi.
Anh không yêu vợ thật lòng, không thương vợ để hiểu cho chị. Có cái lý gì, đi so sánh chị với bồ của anh?
Anh à, có một đạo lý này ở đời, có lẽ anh chưa biết: Đồ mình vứt đi có khi rất nhiều người muốn nhặt. Anh cười khinh khi nói: Tao vứt đi mà mày nhặt lại sao? Người ta nhổ vào mặt anh rồi bảo: Thằng ngu!
Theo Phununews
Chồng chị đấy em cứ đến mà nhặt về nhưng hãy nhớ là chị vứt đi chứ không phải nhường "Em à! Chiều nay không phải vợ anh đâu, là cô ta nhận nhầm người đấy. Ừ anh làm gì đã có vợ đâu. Anh nhớ em lắm". Chị mở tung cửa và bước vào, anh lắp bắp không nói nên lời. "Khốn nạn thế là cùng, hãy cút cho khuất mắt tôi" và rồi... Chuyện xảy ra cách đây cũng hơn nửa...