Hôn nhân liệu có trọn vẹn lúc chồng học vấn thấp
Năm nay tôi 27 tuổi là thời điểm phù hợp để đi đến một cuộc hôn nhân nhưng đã bao lần tôi từ chối lời cầu hôn của anh mặc dù tôi và anh đã yêu nhau đến nay đã hơn 5 năm.
ảnh minh họa
Tôi thật sự băn khoăn cuộc sống sau hôn nhân có còn trọn vẹn khi mà anh và tôi hoàn toàn khác nhau.Tôi là tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế, năng nổ, hoạt bát, sau khi ra trường tôi nhanh chóng có chỗ đứng khá tốt tại một công ty nước ngoài. Còn anh là một thợ máy, anh nghỉ học từ lúc vừa tốt nghiệp cấp hai để vào thành phố lập nghiệp.
Tôi và anh gặp nhau khi tôi là một cô sinh viên nghèo, phải bươn chải tìm đủ mọi công việc làm bán thời gian để đủ tiền cho ước mơ đại học của mình. Thế rồi, trong thời gian khó khăn nhất tôi gặp anh. Anh hỗ trợ tôi tất cả những gì có thể để tôi có thể hoàn thành 4 năm đại học một cách chu toàn.
Video đang HOT
Ngày ấy, khi chấp nhận lời yêu anh tôi nghĩ rằng không cần bằng cấp, chỉ cần có ý chí là gì cũng làm được. Sau này anh sẽ mở tiệm và tôi sẽ giúp anh gầy dựng một tiệm do chúng tôi làm chủ. Hoạch định như thế cho đến khi ngày ra trường, với tính cách độc lập, năng nổ, tôi bây giờ đã có chỗ đứng tốt tại một công ty nước ngoài. Sự nghiệp ngày càng thăng tiến, quan hệ ngày càng mở rộng. Tôi thường đến những sự kiện giao lưu với bạn bè, đồng nghiệp… mà hầu như chẳng có anh đi cùng với lý do anh không hợp với những người bạn của tôi, gặp họ anh chẳng biết nói gì.
Thế rồi, cuộc sống, công việc, những mối qua hệ… đã dần tách biệt tôi và anh. Với anh, tôi chỉ có thể trò chuyện những việc thường ngày ngoại trừ chuyên môn. Đã bao lần tôi khuyên anh nên học bổ túc nhưng anh ngại. Rồi tôi cũng tìm đủ mọi cách để anh vào công ty lớn để làm cho ổn định, vì với tay nghề như anh thì có thể dễ dàng phát triển được nhưng hầu như bác bỏ ý kiến của tôi, anh bảo rằng: “Anh không hợp với tác phong làm việc của công ty, anh chỉ thích làm cho hộ gia đình thôi”.
Tôi thất vọng nhưng vì tình cảm chân thành mà anh đã dành cho tôi quá nhiều, anh chân thành và cư xử rất tốt với tôi và với cả những người thân trong gia đình tôi. Anh lo lắng, anh quan tâm đến từng đứa em tôi khi xảy ra chuyện còn hơn cả tôi. Nhiều lúc anh tự tay cho tiền em trai đi chơi khi thấy ngày lễ mà ở nhà chẳng đi đâu, hoặc lo từng miếng ăn cho đứa em gái kế khi không có tôi ở nhà. Các em tôi đều bảo rằng anh là người tốt, thế là tôi đã mặc kệ để yêu anh theo kiểu “đến đâu hay đến đó”.
Cứ để thời gian qua đi mãi, cho đến hôm nay thì đã hơn 5 năm rồi. Một đoạn đường dài để hiểu được anh yêu tôi hết mực, anh luôn tìm cách để làm tôi vui nhưng đằng sau cuộc sống sinh tồn của anh là một công việc thật lận đận. Đó là lý do tôi vẫn không thể gật đầu với bao nhiêu lần cầu hôn của anh, tôi sợ một tương lai mù mịt khi mà công việc của anh đến giờ vẫn chưa ổn định. Tôi cũng đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về “hôn nhân lệch trình độ”, nhưng vẫn không thể nào giải đáp được.
Trong lúc phân vân, công việc lại áp lực mà không thể sẻ chia cùng anh. Tôi đã chia sẻ với một đồng nghiệp, và rồi người đồng nghiệp này cũng đã cho tôi niềm vui trong công việc, đã cho tôi những cuộc sống mà trước giờ tôi không thể có được khi bên anh. Tôi thật sự rối rắm… không biết phải tính như thế nào lúc này. Tôi tiếp tục hay chia tay?
Theo VNE
Xin chút dịu dàng
Anh bạn cũ mời họp mặt bạn bè. Bữa tiệc do chính tay vợ anh nấu. Khi bạn bè có mặt thì mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn chờ gia chủ tuyên bố khai mạc.
Mọi người không phải chờ đợi lâu vì nữ chủ nhân đã xuất hiện ngay sau đó với nụ cười trên môi. Trông chị thật tươi tắn, nhẹ nhõm. Anh bạn quàng vai vợ trịnh trọng giới thiệu: "Đây là nội tướng của mình. Nhờ có cô ấy mà cha con mình mới... béo tốt như vầy...".
Trong suốt bữa tiệc, chị liên tục đứng lên đi lấy thêm cái này, cái kia, vui vẻ trả lời bạn bè. Nhìn vợ chồng gia chủ tung hứng, anh tin rằng họ rất hạnh phúc. Chị vợ của anh bạn dù đảm trách một cương vị quan trọng ở công ty nhưng vẫn chu toàn việc nhà và kiên quyết không thuê người giúp việc với lý do "làm việc nhà như tập thể dục, nó giúp cân bằng cuộc sống".
Nhìn cách tổ chức cuộc sống của gia đình bạn, bất giác anh nghĩ đến gia đình mình. Phải chi... phải chi... em cũng giống như vợ bạn. Nghĩa là chỉ cần em nở nụ cười tươi, bớt cằn nhằn, nói chuyện ngọt ngào hơn một tí, bớt "đá thúng đụng nia" khi làm việc nhà hẳn cha con anh sẽ hạnh phúc lắm.
Vợ à, anh biết là em vất vả. Việc nước việc nhà hai vai, muốn chu toàn đâu phải dễ! Mà anh cũng không đòi hỏi em phải chu toàn bởi thời buổi này, việc ấy rất khó. Tuy nhiên, dịu dàng, mềm mỏng, hy sinh, chịu thương chịu khó vốn là thuộc tính của phụ nữ và đấy chính là chất keo kết dính gia đình. Mong em dù có vất vả vì chồng, vì con thì cũng đừng đánh mất nụ cười trên môi, tình yêu thương trong ánh mắt và những chăm sóc dịu dàng của đôi tay.
Điều đó đâu phải là quá khó nếu ta thật sự yêu thương gia đình mình, phải không em?
Theo VNE
Trái đất tròn thật... Thoạt nhìn cô bé, tôi đã giật mình. Có một sự giống nhau đến lạ kỳ giữa cô bé với ký ức xa xăm. Ngày đó tôi hai mươi, còn em mười bảy. Con đường đến ngôi trường trung học duy nhất trong vùng phải đi ngang nhà tôi. Mỗi sáng, bên khung cửa sổ, tôi có thói quen chờ đợi một người....