Hôn nhân là chuyện của hai người
Thật bi ai khi tình yêu chỉ còn là chuyện của một người hay thêm một người nữa có mặt. Thêm hay bớt đều bi ai và thống khổ như nhau.
Ảnh minh họa
Không có hạnh phúc nào chỉ được xây dựng bởi một phía và cũng không có hạnh phúc nào khi trái tim bị san sẻ. Chỉ cần khi họ hướng về nhau, hướng tới tương lai và trọn vẹn sống cho nhau, sống cùng nhau thì mọi thứ khó khăn đều trở thành bé mọn. Tôi luôn tin rằng người ta dễ dàng thành công khi họ có một tình yêu như thế!
Là khi họ chọn nắm tay nhau và nhất quyết không rời với ý niệm rằng buông tay ra họ sẽ côi cút đến chừng nào trong một thế giới quá bộn bề như thế! Là khi họ thấy tương lai của họ luôn có người kia chứ không thể là ai khác. Là khi họ chọn việc sống cùng người kia mới là đủ đầy. Là khi họ muốn được trò chuyện với người kia trong cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Video đang HOT
Những thứ ấy tưởng rằng to tát nhưng nếu cuộc hôn nhân ấy không có được điều đó thì tất cả chỉ là một miếng ghép lệch. Rồi xộc xệch mà xa dần nhau! Hôn nhân có phải là chuyện quá khó khăn không? Tôi biết với nhiều người thì thực sự nó quá khó khăn. Là bởi họ chỉ yêu chính bản thân họ, nghĩ về bản thân họ nhiều hơn. Là bởi thật không may khi đối phương của họ chỉ thích nhận chứ không muốn cho đi. Là bởi lòng tin lung lay. Là bởi những khập khiễng trong suy nghĩ. Và còn là bởi thật nhiều điều chưa thực ưng ý với bản thân hoặc với bạn đời.
Và khi đó, hôn nhân ấy chỉ còn là những lý do cho việc nó tồn tại chứ không còn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Giống như một chiếc áo thật đẹp không nỡ vứt bỏ dù chẳng còn mặc vừa được nữa. Thế, thế không lẽ chúng tôi sẽ đưa cuộc hôn nhân ấy vào bảo tàng ư? Liệu có cách nào để thay đổi điều đó không? Chẳng hạn như giảm cân cho vừa áo hay cơi nới chiếc áo ấy?
May thay chúng ta còn một thứ! Tôi nghĩ rằng chúng ta luôn có một thứ tên là: Nỗ lực. Nếu bạn không thể rời bỏ cuộc hôn nhân của mình thì hãy nỗ lực sống cùng nó. Là nếu bạn không thể rời bỏ cuộc hôn nhân của mình nhé! Tôi thật rất muốn bạn tin cùng tôi một điều rằng: Nỗ lực nào cũng sẽ có những đáp đền. Chỉ là đáp đền đến sớm hay muộn và đến từ phía nào. Giảm cân cũng được, cơi nới áo cũng được. Chỉ là bạn còn muốn nỗ lực với nó hay không? Bằng nếu đến cả sự nỗ lực cũng không còn thì giữ làm chi một cuộc hôn nhân như thế?
Theo VNE
Sống thử 4 năm, anh vẫn bỏ rơi tôi
Nuốt đau thương để chấp nhận, tôi đã làm như thế để quên đi nỗi hận trong lòng khi anh bỏ rơi. Cay đắng hơn, trước đó vài tuần tôi mới còn là cô dâu tương lai hạnh phúc, cùng anh tay trong tay bước vào tiệm chọn áo cưới, nào ngờ ngày vui chưa tày gang.
Tôi với anh đã có quãng thời gian yêu nhau khá dài. Tình yêu thời sinh viên đầy thơ mộng, lãng mạn. Hai đứa thề non hẹn biển, quyết không bao giờ từ bỏ nhau dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa. Rồi chúng tôi ra trường. Vì là sinh viên mới lập nghiệp nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Tôi và anh đều kiếm được công việc bình thường ở thủ đô. Số tiền lương ít ỏi nên cả hai phải chi tiêu tiết kiệm. Những ngày tháng khó khăn, chia nhau vài đồng ấy khiến chúng tôi hiểu và thương yêu nhau hơn.
Rồi chúng tôi tính chuyện sống thử cùng nhau, dọn ra ở chung để một phần là tiết kiệm, một phần cho tôi tiện cơm nước cho anh. Anh cũng đỡ phải đi lại vài cây số để xuống nhà tôi ăn cơm. Tôi gật đầu đồng ý trước đề nghị của anh sau một hồi do dự. Chính là anh đã đề cập chuyện sống thử với tôi.
4 năm trôi qua, hai chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng cuộc sống có nhiều thăng trầm khiến tình cảm cũng không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Sống gần nhau mới hiểu, cả hai cũng có nhiều thứ bất đồng, nhưng vì thông cảm, sớm xác định tư tưởng nên chúng tôi vẫn vượt qua được. Có nhiều khi anh buồn, cãi vã với tôi và bỏ nhà đi mấy ngày không về. Nhưng vì tôi xin lỗi, mong anh tha thứ, anh lại quay lại và làm lành với tôi. Việc giận hờn ấy cũng thường xảy ra.
Sau nhiều năm ra trường, kinh tế của cả hai cũng khá hơn. Công việc của anh cũng dần ổn định và tôi cũng vậy. Lúc này, chúng tôi tính tới chuyện cưới xin. Mặc dù anh cứ khất lần, không muốn đề cập nhưng tuổi tôi không còn trẻ nữa, giờ cũng không phải lúc cho anh do dự. Và được sự cho phép của hai bên bố mẹ chúng tôi, tôi và anh quyết định chọn ngày đẹp để chính thức thành vợ chồng.
Nói thực, cưới xin với chúng tôi giờ cũng chỉ là thủ tục. Cả hai đã sống với nhau 4 năm nay như vợ chồng thì còn gì không hiểu nhau nữa đâu. Thế nên, chúng tôi cũng không quá hồi hộp. Nhưng nghĩ tới giây phút được mặc váy cưới lộng lẫy và xinh đẹp, tôi thấy vui mừng đến thế.
Vậy mà, đúng là ở đời không ai nói trước được điều gì. Bỗng gần ngày cưới 1 tuần, anh nói rằng, anh không muốn lấy vợ. Anh nói, anh chưa có gì trong tay, chưa có tương lai vững chắc, anh không muốn mang thêm gánh nặng vợ con. Anh van tôi hãy từ bỏ lễ cưới để giải thoát cho anh. Tôi khóc nức nở, gặng hỏi lý do mãi cuối cùng anh cũng thú nhận: "Anh đã hết yêu em rồi. Anh là thằng hèn, em cứ chửi anh như thế đi. Nhưng thực lòng, sống với nhau lâu quá, anh chỉ còn trách nhiệm với em. Thứ đó không phải là tình yêu nữa. Anh chỉ sợ, lấy em về mà không yêu em, anh còn khổ nữa, khổ cả cho em".
Nghe xong lời anh nói mà tôi như mất hết sức lực, người tôi mềm nhũn ra muốn ngã ngay lập tức. Tôi không thể ngờ được, anh lại khước từ tôi khi đã nhận lời cưới, đã mời xong bạn bè hai bên. Tôi cố gắng níu kéo anh, gọi điện cho gia đình anh, nhưng không ai khuyên can được anh. Có lẽ vì tình yêu đã hết thực sự, hay vì anh có người con gái khác. Anh quyết định từ bỏ tôi bằng việc xách hành lý ra đi, bỏ đi một nơi khác để không phải mang tiếng, và để tôi không thể tìm tới anh.
Tôi ôm váy cưới và khóc nức nở, tôi trở nên như người mất hồn vì nỗi đau ấy quá sức chịu đựng của tôi. Sau này, tôi hay tin, anh đã yêu người con gái khác cùng cơ quan. Nhưng vì thấy tội lỗi với tôi, anh cũng không dám đến với cô ta. Và cách anh chọn là hủy đám cưới để cảm thấy không có lỗi với người ta. Thì ra suốt mấy năm sống thử với tôi, đã có lúc anh yêu người khác. Vậy mà đứa con gái chung tình như tôi lại ngu ngốc không nhận ra điều đó. Giờ đây, đứa con gái đã không còn trẻ như tôi không biết nương tựa vào đâu, không biết tiếp tục bước đi thế nào trước ánh mắt soi mói của mọi người. Ai cũng sẽ đặt câu hỏi vì sao tôi bị khước từ cay đắng thế.
Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi, hủy hoại tuổi thanh xuân của tôi. Tôi làm sao tiếp tục sống đây. Có lẽ, tôi cũng phải chọn cách giống anh, bỏ đi thật ra để tránh ánh mắt của người đời. Còn sống ra sao, tôi không biết, tương lai này sẽ trôi dạt về đâu.
Theo VNE
Hoảng hốt khi phát hiện bạn trai sống thử với đàn ông Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có cái ngày tôi phát hiện ra trong tủ của anh có tấm ảnh anh và anh bạn cùng phòng môi kề môi, má kề má. Tôi choáng váng, không tin vào mắt mình, thậm chí cảm thấy buồn nôn về tất cả những gì đang diễn ra xung quanh. Nhìn vào cuộc...