Hôn nhân “giãy chết” vì những lý do lãng xẹt
Ly hôn xanh – tôi cứ tự hỏi vì sao lại thế? Tại sao nếu có tình yêu rồi lại không đắp xây, không chịu đựng để rồi lại ly hôn chỉ vì lý do ngớ ngẩn nhẩt!
Sau khi xem những con số này, tôi tự hỏi, sao mà nhiều người ly hôn thế! Sau khi nghe những câu chuyện, tôi tự hỏi, sao họ chia tay vì những lý do buồn cười thế!
Từ trải nghiệm của mình thì tôi thấy, có thể chuyện ly hôn chỉ cần bắt đầu bằng những tiếng thở dài (Bởi thế, tôi rất sợ những tiếng thở dài trong đời sống vợ chồng). Trình tự của nó là, vợ nép vào góc giường của vợ hay nằm và thở dài, chồng lại dạng tay, dạng chân cố tình gây tiếng động đi kèm là tiếng thở dài. Cả hai vợ chồng cứ như vậy rồi thở dài nối tiếp thở dài…
Họ có những lo nghĩ và phật lòng riêng mà không ai chịu chia sẻ.
Có thể, họ nói được chuyện với nhau, sau đó tiếng thở đều đều thay cho những tiếng thở dài rồi họ thiếp đi. Ngày mai, có thể vợ chồng đã làm hòa.
Thế nhưng cũng có nhiều đêm, tiếng thở dài của vợ chồng mãi là tiếng thở dài và không hề có tiếng thở đều đều giữa họ. Sự nặng nề nâng lên gấp bội sau đó, chẳng ai bỏ được cái tôi to đùng đoàng của mình để hòa hợp… Chỉ vài đêm như thế… mất ngủ… căng thẳng… stress là một trong hai bên sẽ nghĩ đến ly hôn. Lời chia tay sau cùng là: Em với anh không hòa hợp/ Anh với em không hòa hợp/ Chúng ta không cùng một chí hướng/ Chúng ta khác nhau/ Chúng ta không thể dung hòa…
Và dễ xảy ra hơn là trong cuộc hôn nhân của hai người trẻ. Khi ấy, những ý nghĩ “chúng ta chưa có con, chúng ta không có mối ràng buộc nào cả, chia tay lúc này thật nhẹ nhàng…” là chất xúc tác.
Và muôn vàn lý do tẹp nhẹp khác…
Rất nhiều cuộc “ly hôn xanh” bắt nguồn từ những lý do lãng xẹt (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Một buổi tối nọ, có một anh chồng đi làm về vừa đeo tai nghe và miệng véo von hát. Cô vợ gọi giật giọng lại: Anh ơi đừng hát nữa. Anh chồng vẫn không nghe thấy gì. Cô vợ lao đến gần chồng và bảo: Anh bỏ tai nghe ra. Anh đừng hát nữa. Giọng “táo bón” lắm! Chị vợ chưa bao giờ nói nặng lời như vậy với chồng, anh chồng tối sầm mặt mũi, nghĩ vợ mình quá đáng quá thể. Thế là họ giận nhau. Chị không nói lời xin lỗi. Anh cũng không chịu tha thứ. Anh nghĩ chị coi thường mình, chị nghĩ anh vô tâm. Thế là giữa họ có những rạn nứt không hề nho nhỏ…
Tôi có hai người bạn. Họ mới cưới nhau được 6 tháng, hôn nhân tưởng đang thời đẹp nhất. Thế nhưng hục hặc hai bên, chị vợ nói với tôi “chị nhất định phải ly hôn”. Hỏi chị mới biết, lý do chỉ là hai bên to tiếng, anh tát chị một cái đau điếng… Chị lý sự: Bố mẹ chị nuôi chị mấy chục năm, cho chị bao nhiêu thứ thế mà từ bé đến lớn chưa bao giờ đánh chị. Vậy mà “thằng chồng” vô dụng – chị vẫn gọi như thế vì anh lương thấp – chưa nuôi được chị ngày nào mà dám dang tay tát chị. Chị tiểu thư quá mà anh thì nghèo hèn đâm ra “ngẩng cao đầu”. Hôn nhân của họ cũng có dấu hiệu tan vỡ…
Lại có chuyện ở một gia đình nọ, cô vợ trẻ làm ở chi cục thuế, chồng làm ở siêu thị điện máy. Nói về tiền thì hai người kiếm ngang nhau. Có điều, tâm tính thì khác xa nhau. Cô vợ suốt ngày làm việc với sổ sách, kế toán nhưng lại rất mê thơ. Thi thoảng cô lại sáng tác một bài thơ… Có lần về nhà khoe với chồng, sau khi đọc thơ về hạnh phúc cho chồng nghe, anh chồng bảo: “Em bị phê à?”.
Từ hôm ấy, cô vợ mất hết cả hứng. Bao nhiêu thơ mới sáng tác, cô đọc hết cho đàn ông khác nghe. Chẳng biết, thơ cô hay thật hay hay giả nhưng làm đàn ông khác gật gù. Thế rồi quan hệ của họ rạn nứt. Cô vợ nghĩ chẳng cần chồng bởi cô không cần chỗ dựa vật chất còn chỗ dựa tinh thần thì “bị phê”, hai người mang nhau ra tòa ly hôn.
Trong một trăm cặp đôi yêu nhau vừa vừa và lấy nhau, chẳng ai nghĩ lấy rồi chia tay. Trong một trăm cặp đôi yêu nhau say đắm và lấy nhau, chẳng ai nghĩ hôn nhân của họ chỉ được vài mùa trăng… Thế nhưng, tình yêu không phải là tất cả cho một tổ ấm. Thế nên ở đâu đó, người ta vẫn hay kể những câu chuyện về những cặp đôi yêu nhau say đắm, thề non hẹn biển, vượt muôn trùng khơi để đến với nhau nhưng rồi lại chia tay. Vậy cái gì có thể thành một tổ ấm?
Nhiều người trải nghiệm rồi nói với tôi rằng, tình yêu không đủ cho một tổ ấm… nhưng sự chịu đựng nhau lại có thể thành một tổ ấm. Tôi cũng nghĩ hôn nhân là sự chịu đựng. Chịu đựng chia nhà vệ sinh, chia việc nhà, chia việc trông con, chia trách nhiệm với gia đình hai bên…
Tại sao bước vào hôn nhân lại phải chịu đựng? Phụ nữ thì nghĩ “em đẹp/ em có học/ em có công việc ổn định với thu nhập tốt/ Em có quyền…” Đàn ông thì nghĩ “Anh là đàn ông (có chút bề trên)/ Anh tử tế vừa phải/ Nhà anh được/ Công việc của anh được/ Anh xứng đáng được phục vụ”… Chỉ cần một sự kiêu ngạo trong chuỗi thống kê trên trỗi dậy thì không thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc được.
Những cuộc “ly hôn xanh” với những lý do chia tay lãng xẹt. Từ đó tôi cứ tự hỏi, nếu có tình yêu rồi, tại sao không đắp xây, không chịu đựng để rồi lại ly hôn?!
Theo Giadinh
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt"
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt". Tôi nghĩ là các bạn ở đây hiểu vì sao cô ấy gọi tôi như thế. Bây giờ thì các anh chị em đằng vợ đều gọi bông đùa tôi là "ớt".
Đọc tâm sự "Chết lặng vì món quà sinh nhật độc của chồng" tôi thấy thương và rất thông cảm. Không chỉ có sự nghiệp mà "chuyện ấy" cũng liên quan rất lớn đến bộ mặt và danh dự của đàn ông.
Chỉ trách bạn M.V và cả vợ tôi đều là những người cư xử kém. Vợ tôi còn tệ hơn, thay vì lên đây mà tâm sự để thiên hạ không biết mình là ai, vợ tôi vác loa đi thông báo và giễu cợt chồng với mọi người.
Tôi không hoàn toàn bất lực, chỉ hơi yếu sinh lý. Điều này không phải tôi muốn mà là trời sinh thể trạng như vậy. Lúc lấy vợ tôi đã cố tình chọn người nhỏ, nhẹ để phù hợp với mình. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vợ tôi không những khỏe còn vô duyên mang chuyện vợ chồng làm trò cười.
Cô ấy rất thiếu nghiêm túc trong chuyện ấy. Ngay từ đêm tân hôn, khi cả hai còn chưa nhập cuộc, cô ấy đã không hề ngại ngùng kéo chồng lên giường. Việc cô ấy cười khi trông thấy cái ấy của tôi là một sự sỉ nhục lớn. Rồi lúc vợ chồng bên nhau, vợ tôi còn liên tục nhăn nhó vì không được thỏa mãn. Tôi biết khuyết điểm của mình nên cố nhịn.
Tôi ước gì vợ tôi có thể thông cảm và nói một câu an ủi chồng (Ảnh minh họa)
Tôi ước gì vợ tôi có thể thông cảm và nói một câu an ủi chồng. Cô ấy chưa bao giờ nói đưa tôi đi khám hay lên chế độ bồi bổ chochồng mà chỉ đem chuyện ấy ra châm chọc. Ngay cả khi tôi tự mua thuốc về uống, cô ấy cũng không động viên mà còn xỉa xói nói về sự đầu tư này. Tôi thấy rất bức xúc.
Thật lòng mà nói, tôi rất tự ti về nhược điểm này nên cố tình giữ im lặng mỗi khi vợ khiêu khích cho yên chuyện. Cô ấy ra lệnh tôi phải bù đắp cho cô ấy về thiệt thòi này.
Tôi biết khả năng của mình, sợ mất vợ nên đã cố gắng gấp 2 gấp 3 những người chồng khác để làm hài lòng vợ mình. Tôi đưa vợ 100% lương, chỉ chi tiêu dè xẻn phần "lậu", vợ chỉ đâu làm đó, cần gì tôi đều cố gắng chu cấp cung phụng.
Tôi cho đi nhiều như thế nhưng chỉ nhận lại toàn trái đắng. Vợ tôi không biết giữ thể diện cho chồng nên đem chuyện đó ra buôn dưa lê dưa chuột từ anh em họ hàng đến đồng nghiệp. Tôi rất buồn. Trong khi tôi nỗ lực làm một người chồng tốt, cố xóa đi nhược điểm của mình thì mọi người lại giễu cợt sau lưng tôi.
Vợ tôi lưu tên chồng trong điện thoại là "Ớt". Tôi nghĩ là các bạn ở đây hiểu vì sao cô ấy gọi tôi như thế. Bây giờ thì các anh chị em đằng vợ đều gọi bông đùa tôi là "ớt". Tôi tím mặt vì nhục và tủi thân mỗi khi bị gọi thế. Khi tôi nổi điên lên thì mọi người lại chống chế bảo chỉ là nói đùa.
Cô ấy thường trêu đùa quá trớn với bạn bè mà lúc nào tôi cũng là tâm điểm của những câu chuyện vô duyên đó. Mùa đông vừa rồi, tôi nghe cô ấy tám chuyện quan điện thoại câu mất câu còn rằng "Đừng kể mà tao thèm. Bình thường đã không có gì ăn nay lại càng đói kém". Kèm theo đó là một tràng cười hô hố lố bịch. Tôi biết vợ đang nói về mình nên giận đến nỗi ném bể cả điện thoại của cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ hiểu cho nỗi mặc cảm và tâm trạng của tôi. Tôi thấy mình bị sỉ nhục trắng trợn.
Có lần tôi chở vợ đi liên hoan họp lớp đại học. Lúc hết chuyện, mọi người mang chuyện "hoang" ra nói. Ngay lập tức không khí sôi động lên, tôi vì mặc cảm nên không góp vui.
Mấy cô bạn tôi trêu vợ tôi sướng phải biết vì tôi trông rất cao to. Thay vì cười hay nói gì đấy tế nhị hơn, vợ tôi nói toạc. Câu nói của cô ấy mang lại tràng cười giòn giã. Chỉ có tôi là không cười, tôi thấy bị xúc phạm. Có nhất thiết cô ấy phải hạ nhục chồng trước mặt người khác?
Tôi rất mong có một người phụ nữ hiểu và bỏ qua khuyết điểm này của tôi. Tôi biết tình dục là quan trọng nhưng có quan trọng đến mức phải phũ vào mặt chồng? (Ảnh minh họa)
Đã nhiều lần tôi tâm sự chân thành, thẳng thắn với vợ và mong cô ấy hãy thông cảm cho chồng. Nhưng lần nào tôi cũng bị dội nước lạnh, cô ấy quá thiếu thiện chí. Cô ấy cười nhếch mép "Em nói có gì sai, anh là súng điếc, là pháo lép thì còn trách ai".
Tôi rất mong có một người phụ nữ hiểu và bỏ qua khuyết điểm này của tôi. Tôi biết tình dục là quan trọng nhưng có quan trọng đến mức phải phũ vào mặt chồng? Nói ra lại sợ mọi người chê tôi hèn hạ, mặc dù rất giận vợ nhưng tôi lại sợ cô ấy bỏ mình. Tôi sợ ngoài cô ấy, sẽ không còn ai muốn gắn bó với tôi. Vì thế tôi luôn cố nhẫn nhịn.
Tôi cũng lo là một ngày nào đó vợ tôi sẽ ngoại tình. Tôi không thể chấp nhận vợ mình làm chuyện đó với người nào khác. Nhưng trời sinh tôi như thế, đã thử nhiều cách nhưng vẫn không cải thiện được. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Bị gia đình bạn trai cấm cản khi yêu Khi yêu, được cha mẹ 2 bên ủng hộ để đi đến đích là một điều quá tốt đẹp va thuân buôm xuôi gio. Nhưng nêu găp phai sư phản đối của gia đình ngươi ây, ban trai cung thiêu quyêt tâm trươc thư thach, nhưng phu nư se ưng xư thê nao? Khi đưng trươc sư phai đôi quyêt liêt nay tư...