Hôn nhân đồng giới tại sao không?
Chỉ khi nào pháp luật thừa nhận thì xã hội mới chấp nhận họ.
Tại sao không có hôn nhân đồng giới nhỉ? Tôi tự hỏi mình như vậy. “Con người sinh ra có quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc”, chẳng phải nhân dân Việt Nam đều mong muốn như thế sao? Vậy tại sao những con người sinh ra có tâm sinh lý bình thường lại ngăn cản những người có giới tính không bình thường tận hưởng niềm hạnh phúc của riêng họ? Điều này có phải làm trái ngược với lời nói hay không?
Con người sinh ra, không ai có quyền lựa chọn được giới tính của mình cho nên đó là một mất mát lớn mà họ đã phải gánh chịu, nhưng xin hãy để họ lựa chọn cách sống của mình. Tại sao chúng ta không tìm thấy những mặt tích cực của việc hôn nhân đồng giới mà chỉ săm soi những mặt tiêu cực mà nó mang lại không vậy? Tôi thấy nếu hôn nhân đồng giới được chấp thuận sẽ có những thuận lợi sau:
Thứ nhất, những người đồng giới có thể cảm thấy hạnh phúc về đời sống tinh thần của mình, năng suất lao động của họ sẽ được nâng cao. Họ không cảm thấy mặt cảm với xã hội khi giới tính của họ được xã hội chấp nhận. Một điều mà có thể những người xung quanh có thể cảm nhận được về người đồng tính là họ rất sang tạo, nhạy cảm và siêng năng. Có lẽ họ khiếm khuyết so với người khác nên Thượng đế ban tặng cho họ những phẩm chất mà người bình thường không có chăng?
Thứ hai, khi được sống với nhau chính thức thì những tệ nạn hay vụ án liên quan đến giới tính có thể sẽ giảm xuống. Khi con người không cảm thấy hạnh phúc họ sẽ có những suy nghĩ tiêu cực như sa vào nghiện ngập để quên đi bản thân không bình thường, tự tử vì xã hội không chấp nhận họ, kì thị họ… Cho nên, việc cho họ sống chung với nhau trên sự chấp thuận của pháp luật là một việc nên làm.
Những người đồng tính đang khẳng định lại giới tính thật sự của mình trong xã hội (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thứ ba, nhiều người cho rằng kết hôn đồng giới không phù hợp với đạo đức xã hội, thuần phong mỹ tục, truyền thống gia đình Việt Nam và quy luật sinh học cũng như không đảm bảo chức năng của gia đình về duy trì nòi giống… Nhưng xin thưa rằng theo báo cáo khoa học từ tổ chức WHO của Liên hợp quốc, khoảng 3% dân số có thiên hướng đồng tính, con số này ở Việt Nam gần 3 triệu người, 3 triệu so với 90 triệu dân không phải đáng lo ngại. Trong khi đó chúng ta đang ra sức hạn chế sinh sản thì thiết nghĩ hôn nhân đồng giới là một biện pháp hạn chế sinh sản rất tự nhiên theo quy luật của vũ trụ “tương sinh, tương khắc” cho nên việc cấm đoán này đang đi nghịch với tự nhiên.
Thứ tư, chúng ta luôn cố tránh né và không công nhận những người đồng tính. Nhưng sự thật những người đồng tính đang chung sống với nhau như vợ chồng và đang khẳng định lại giới tính thật sự của mình trong xã hội. Những trường hợp sống chung như vậy Nhà nước có quản lý được không? Chắc chắn là không. Vì vậy, hôn nhân đồng giới sẽ cho chúng ta sự quản lý chặt chẽ, dễ kiểm soát hơn.
Thứ năm, hiện tại ở châu Á chưa có quốc gia nào cho phép hôn nhân đồng giới hay kết hợp dân sự đồng giới nào cả. Vậy, tại sao Việt Nam không là người tiên phong mà là người theo sau? Việc này không phải thể hiện ta đây là người đi đầu mà thể hiện sự cởi mở trong cách quản lý của Nhà nước. Thế giới vẫn đang nghĩ Việt Nam là một quốc gia bảo thủ trong các mối quan hệ tuy nước ta đã mở cửa nhiều năm nay. Việc đạo luật này được thông qua sẽ là đòn bẩy đưa tên tuổi của Việt Nam đến gần với thế giới hơn vì được cho là quốc gia thân thiện không có sự kì thị về giới tính. Chúng ta không thể phủ nhận hôn nhân đồng giới, vì đây là điều tất yếu và những người đồng tính đang đấu tranh mạnh mẽ cho hạnh phúc của họ. Rất có thể sẽ có nhiều người đến Việt Nam nhập tịch để có thể kết hôn đồng giới, đây cũng là một điều hay khi những người này sẽ góp phần phát triển nền kinh tế Việt Nam.
Chúng ta không nên bảo thủ nữa, xã hội đang phát triển, con người cũng từng ngày thay đổi và sẽ có rất nhiều thứ chưa từng xảy ra nhưng sẽ xảy ra, chúng ta phải uyển chuyển theo sự thay đổi này. Con người sống trên cõi đời này không mong muốn gì hơn ngoài việc tận hưởng được hạnh phúc, chỉ có hạnh phúc con người mới có thể sống tốt và phát triển mạnh mẽ hơn. Nếu muốn là một quốc gia phát triển chúng ta phải phát triển mọi mặt về kinh tế – xã hội – văn hóa – giáo dục và phát triển cả tư duy, suy nghĩ của mình. Chỉ khi nào pháp luật thừa nhận thì xã hội mới chấp nhận họ. Hôn nhân đồng giới phải được chấp thuận. Tôi đồng ý!
Theo VNE
Sở thích của cháu là ăn cắp vặt
Ngày nhỏ thì cháu ăn cắp tiền ông bà, chú thím, bây giờ thì cháu lại lấy trộm tiền bạn học
Cháu là một cô gái thôn quê bình dị, chất phác và rất biết thương người. Càng lớn, cháu càng cảm nhận rõ bản chất tốt đẹp đó của cháu vì mỗi khi gặp hoàn cảnh khó khăn, thương tâm, cháu đều thấy xót xa, cảm động và sẵn sàng giúp đỡ họ nếu có điều kiện.
Nhưng Bạn trẻ cuộc sống ạ! Ngày nhỏ, cháu đã mắc phải một tật rất xấu, đó là ăn cắp vặt. Ngày đó cháu chưa biết suy nghĩ gì nên thi thoảng, cháu có lấy của ông bà 1-2 nghìn đồng để mua những thứ mình thích. Dù số tiền đó bây giờ không còn giá trị lắm nhưng ngày nhỏ, đó là một số tiền khá lớn đối với một đứa trẻ con 4-5 tuổi.
Khi lớn hơn một chút, tầm khoảng 8-9 tuổi, cháu hiểu ông bà đã vất vả như thế nào để kiếm được những đồng tiền đó nên cháu đã không bao giờ lấy cắp tiền của ông bà nữa (Vì bố mẹ cháu đi làm xa cả năm trời mới về một lần nên cháu ở với ông bà từ nhỏ).
Năm khoảng 14 tuổi, cháu biết nhận thức về giá trị của đồng tiền cũng là lúc cháu thấy cần tiền để chi tiêu nhiều thứ cho cuộc sống của mình. Vì thế nên thi thoảng, cháu lại lấy trộm tiền của chú thím và thường là vài nghìn đồng, cũng có lúc nhiều đến 20 - 30 nghìn đồng.
Hồi ấy, cháu nghĩ gia đình chú có điều kiện nên dù cháu có lấy từng đó tiền thì cũng không ảnh hưởng gì đến kinh tế của gia đình chú (cháu luôn suy nghĩ là chỉ lấy trộm của ai giàu có và trong khoảng thời gian đó, cháu chỉ lấy duy nhất của một mình nhà chú thôi). Thế nhưng, sau khi cầm được những đồng tiền mình lấy trộm được, cháu lại thấy ăn năn, hối lỗi về những việc làm của mình. Cháu đã tự nhủ rằng: "Mình làm thế là sai rồi. Sau này làm ra tiền, mình sẽ phải tìm cách trả lại chú số tiền mà mình đã lấy cắp".
Mỗi ngày trôi qua, cháu đều dằn vặt về những việc tồi tệ mình đã làm (Ảnh minh họa)
18 tuổi, cháu vào đại học. Cháu đã không còn thói quen ăn trộm vặt như thế nữa và cháu nghĩ, có lẽ mình đã "cai" được thói xấu đó. Nhưng không phải thế, đến khi học năm thứ 3, cháu đã quen một người bạn rất giàu có, tiền lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi thì tật xấu của cháu lại bộc lộ.
Cháu đã ba lần lấy trộm tiền của bạn ấy khi bạn ấy đến nhà cháu chơi. Lần đầu cháu lấy 200 nghìn, lần thứ hai là 500 nghìn và lần thứ ba là 1 triệu. Sau những lần bị "mất cắp", cháu cảm nhận bạn ấy đã biết rõ về hành động "x ấu xa" của cháu nhưng bạn ấy không nói ra mà chỉ biểu hiện qua bề ngoài là không còn quý cháu như trước. Cháu hiểu và tự nhủ rằng: " Đấy là quả báo cho mình. Khi có được vật chất thì mình sẽ mất đi một tình bạn đẹp".
Gần đây nhất là người yêu của cô bạn đó, cậu ấy là em họ cháu - và cũng là nạn nhân bị trộm tiền tiếp theo của cháu. Cháu lấy tiền của cậu ấy không phải vì cần tiền mà vì cháu không thích cậu ta. Nhưng ngay khi cầm được tiền trong tay, cháu lại hối hận vì việc mình đã làm...
Trước khi đứa em phát hiện ra mất tiền, cháu đã định trả lại vào túi nó... nhưng rồi lòng tham của cháu lại khuyến khích cháu nên giữa lấy. Và cuối cùng, cơ hội để cháu quay đầu lại thì đã bị chính cháu đã bỏ lỡ, để rồi giờ đây, mỗi giờ mỗi phút trôi qua, cháu đều tự nguyền rủa, dằn vặt bản thân mình là một đứa con gái tồi tệ, xấu tính
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Cháu không hiểu nổi hành động của mình có còn tình người không nữa? Cháu lấy tiền của bạn vì nghĩ: "Nó giàu, mất ít tiền chắc cũng chẳng sao"... nhưng đến khi cô ấy không còn quý mến cháu như trước nữa thì cháu mới cảm thấy day dứt. Nhưng lần này lấy tiền của đứa em, cháu đã hối hận ngay từ giây phút đầu tiên cầm tiền... Có lẽ vì nó là người thân của cháu nên cháu mới cảm thấy ân hận như vậy!
Bây giờ, cháu rất muốn trả lại số tiền đó cho cậu em và cô bạn của mình... nhưng thực sự, cháu không đủ can đảm để đối diện với sự thật đó. Có đôi lúc cháu lại nghĩ, hay nên đem số tiền ấy quyên góp vào một quỹ từ thiện nào cũng được. Nhưng rồi cháu lại thấy ăn năn vì tiền đi ăn cắp mà mang từ thiện thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì?
Cháu rất muốn làm một điều gì đó tốt hơn để không còn phải dằn vặt bản thân mình như thế này nữa.
Cháu rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ quý độc giả chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để tìm ra hướng giải quyết đúng đắn!
Cháu xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quên bằng cách nhớ Em sẽ dần quên đi bằng cách dành thời gian để nhớ anh mỗi ngày. Rất lâu rồi em không nói chuyện cùng anh! Em biết mình không phải là người đặc biệt trong trái tim anh nên em đã cố tình không nói chuyện, không nhắn tin để có thể quên anh một cách dễ dàng hơn. Và có lẽ thời gian...