Hôn nhân đổ vỡ, tôi bất ngờ nhận ra lý do rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn mắc phải
Ly hôn rồi tôi mới nhận ra sai lầm của cả hai vợ chồng đã khiến gia đình đổ vỡ.
Tôi và chồng ly hôn, kết thúc cho một cuộc tình trong nước mắt. Ngày tôi và chồng ra tòa ly hôn, cùng ký tên vào giấy bán nhà… Mọi thứ như sụp đổ, tôi òa khóc thương thân, trách phận và lo cho tương lai của cô con gái bé nhỏ. Trước khi cưới, tôi và chồng đã có khoảng thời gian 1 năm yêu nhau, suy nghĩ chín chắn, hiểu về con người của nhau. Chúng tôi có một cuộc tình thật đẹp, mỗi ngày gặp gỡ, yêu thương lãng mạn.
Khoảng thời gian tươi đẹp chỉ diễn ra trong vài tháng, khi mà chúng tôi có tiền, vàng hồi môn và dành phần lớn thời gian để đi chơi đây đó tận hưởng trăng mật. Nhưng sau đó, khi đã tiêu gần cạn sạch tiền, chúng tôi chính thức bước vào một cuộc sống bộn bề chuyện cơm áo gạo tiền. Khi đó, mọi thứ tốt, xấu đều đã được phơi bày hết.
Chúng tôi cũng đã đặt ra với nhau những nguyên tắc như chia việc nhà, tan làm là phải về nhà, không được về muộn, hạn chế ăn nhậu… Nhưng khoảng thời gian tôi sinh con, cũng là lúc chồng thành người tự do. Thay vì quan tâm, chăm chút cho con còn nhỏ, chồng tôi lại tận dụng thời gian tôi bận vì con để mà mặc sức ăn nhậu.
Hai vợ chồng chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi của chồng, đã vậy số tiền đó cũng đã bị cắt xén đi nhiều để chi cho những cuộc nhậu vô bổ của chồng. Mỗi khi góp ý, tôi đều nhận được những câu trách móc của chồng: “Tôi đi làm nuôi cả cái nhà này, áp lực, mệt mỏi đi uống chút bia rượu với bạn bè, đồng nghiệp mà vợ cứ cằn nhằn. Cô có giỏi thi đi kiếm tiền đi, tôi ở nhà trông con cho”.
Video đang HOT
Ly hôn rồi mới nhận ra những sai lầm dẫn đến đổ vỡ. Ảnh minh họa
Quá mệt mỏi, tôi đành chọn cách im lặng, nhẫn nhịn để chăm con cho thật tốt. Tôi để mặc chồng, anh ta muốn làm gì thì làm, không đưa tiền thì tôi gọi điện vay mượn, xin tiền của bố mẹ đẻ, anh chị em ruột của tôi. Miễn sao có tiền mua sữa, bỉm cho con. Mục tiêu của tôi chỉ là làm sao con mau lớn, khỏe mạnh, cứng cáp để tôi đi tìm kiếm công việc mới.
Khi con đã đến tuổi đi nhà trẻ, tôi tìm kiếm công việc và đã có cho mình một nơi làm việc lý tưởng. Lương cao đồng nghĩa với áp lực và giờ giấc về muộn hơn so với bình thường. Tôi chấp nhận, bởi nếu không có tiền thì tôi rất khổ sở, tôi phải tự chủ về tài chính thay vì trông chờ vào đồng lương của chồng vui vẻ thì đưa, tức giận là cắt. Tôi phải lo cho con, chứ không thể để con thiếu thốn.
Cũng từ lúc đi làm trở lại, vợ chồng tôi lại thêm xa cách. Anh ấy ghen tuông, áp đặt, không muốn cho tôi đi ra ngoài làm việc. Tôi rất buồn, chịu đựng sự vô lý, để cho chồng buông những lời nhiếc móc mà không phản kháng. Tôi tự tìm thú vui cho mình, ăn mặc đẹp, đi spa, rảnh là đưa con đi chơi… Tôi quên mất mình đã có chồng, anh ấy đi đâu, làm gì, với ai tôi cũng không bận tâm. Hai chúng tôi sống chung nhà, nhưng chẳng khác nào ly thân.
Tôi bắt đầu mạnh mẽ hơn, sẵn sàng cãi lại chồng. Chúng tôi thường xuyên cãi vã, sau đó là không ai buồn nói với nhau câu nào. Không thể chịu đựng nổi nhau nữa, sau một lần cãi cọ, thách thức nhau, chúng tôi thống nhất ly hôn để giải thoát cho nhau. Chúng tôi cũng không ngồi lại với nhau để hàn gắn, mà mong sao việc ly hôn diễn ra nhanh chóng, thuận lợi.
Chồng cũ của tôi giờ cũng đã lập gia đình mới, còn tôi vẫn làm mẹ đơn thân. Cuộc sống dù ổn định, tự do, nhưng trong tôi vẫn luôn có suy nghĩ áy náy về những gì đã qua. Chồng cũ cũng thú nhận anh ấy đã sai lầm khi ly hôn, để đến bây giờ sống với người mới cũng chẳng thể nào hạnh phúc. Tôi cũng vậy, giờ chín chắn hơn mới nhận ra mình cũng mắc một sai lầm. Là người vợ, người mẹ, tôi đã không mềm mỏng, thấu hiểu để giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi thấy rằng chuyện ly hôn của mình thật ra là không đáng có, nếu cả hai vợ chồng biết yêu thương, sẻ chia cùng gánh gác mọi khó khăn, thì đâu đến nỗi như bây giờ. Ly hôn rồi, người chịu thiệt thòi nhất là con, đứa bé không có lỗi gì, nhưng lại sống cảnh thiếu đi tình yêu thương của đầy đủ bố mẹ.
Tôi mong rằng những chia sẻ của mình sẽ là bài học để các cặp vợ chồng không phạm phải sai lầm như tôi. Những sai lầm dù nhỏ những lại rất dễ mắc phải để rồi đánh mất hạnh phúc của đời mình.
Em chồng đến nhà tôi ở nhờ một đêm, ngay sáng hôm sau tuyên bố nộp đơn ly hôn làm cả nhà ngã ngửa
Tôi hỏi lý do, em chồng chỉ bảo ở nhà tôi một đêm mà tỉnh ngộ nên muốn ly hôn càng nhanh càng tốt.
Em chồng tôi mới lấy chồng được hơn 1 năm thôi, còn chưa có con. Mỗi lần tôi hỏi về chuyện con cái, em lại lắc đầu, bảo chồng vô tâm và lười biếng quá nên em sợ có con rồi sẽ càng khổ hơn. Vốn dĩ trước đây, gia đình tôi đã cản chuyện hôn nhân của em, sợ em sẽ khổ. Em rể nổi tiếng là ham chơi lười làm, sống dựa dẫm vào gia đình, dù bố mẹ đã lớn tuổi. Nhưng Trúc (em chồng tôi) vẫn mặc kệ những lời khuyên đó, còn cho rằng chỉ cần mình dùng tình yêu thương thì có thể cảm hóa, thay đổi được chồng.
Em chồng tôi làm công nhân, phải tăng ca thường xuyên nhưng lương vẫn không đủ xài. Em rể hồi trước làm bảo vệ kiêm trông xe ở khu chợ huyện nhưng Tết vừa rồi thì làm mất xe của khách, phải bồi thường mấy chục triệu và bị đuổi việc. Tiền bồi thường cũng là do vợ chồng tôi cho chứ em chồng lấy đâu ra số tiền lớn như thế! Từ đó đến nay, em rể chỉ ở nhà nấu ăn, cà phê chứ không tìm việc nữa. Thương em chồng vất vả bao nhiêu, tôi càng chướng mắt em rể bấy nhiêu. Lâu lâu cậu ấy về nhà chơi mà ăn nói khoe mẽ, tôi chỉ muốn đuổi thẳng nhưng nể mặt em chồng, sợ em ấy buồn nên kiềm chế lại.
Ảnh minh họa
Tuần trước, em chồng đến nhà tôi ăn cơm tối rồi ngủ lại một đêm. Trúc bảo đang cãi nhau với chồng nên không muốn về nhà. Tôi và em chồng nằm tỉ tê tâm sự tới hơn 10h tối thì chồng sang gọi tôi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, em chồng tuyên bố sẽ nộp đơn ly hôn khiến cả nhà bổ ngửa. Tôi hỏi tại sao, em chồng bảo chỉ ở nhà tôi một đêm thôi mà em ấy tỉnh ngộ, sáng suốt và mạnh mẽ hơn. Trúc bảo thấy cách vợ chồng tôi tôn trọng, thể hiện tình cảm chân thành, quan tâm đến nhau dù đã cưới nhau hơn 5 năm mà em thèm thuồng. Vợ chồng em đã mấy tháng rồi không ngủ chung, cũng chẳng nói với nhau được câu nào tình cảm, chỉ toàn cãi vã, lạnh nhạt, mệt mỏi. Em muốn tìm kiếm hạnh phúc mới, tìm một người chồng yêu mình, thương mình và một gia đình ấm áp như vợ chồng tôi. "Em không muốn sống cả đời vô nghĩa với một người đàn ông vô tâm". Trúc đã nói thế nên gia đình cũng không ngăn cản nữa.
Nhưng em rể lại cho rằng vợ chồng tôi "bơm đểu" nên Trúc mới một mực đòi ly hôn. Cậu ấy không nhìn ra cái sai, cái lỗi của mình mà đổ hết lỗi lầm cho người khác; còn uống say rồi la hét, chửi bới vợ chồng tôi.
Từ hôm đó đến nay, vợ chồng tôi phải đối diện với em rể mỗi buổi tối nên rất ức chế, bực bội. Chồng tôi suýt lao vào đánh nhau với em rể mấy lần nhưng tôi đều can kịp. Phải làm sao để tình hình bớt căng thẳng đây? Hay có cách nào để em rể nhận ra lỗi sai và hối lỗi trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn không?
Chồng cầm 50 triệu về quê lo việc bố vợ ốm đau, tôi thất thần khi biết số tiền chồng đã chi Qua việc chồng sử dụng tiền khi về quê vợ lo việc bố vợ nằm viện, tôi chỉ muốn ly hôn ngay. Vợ chồng tôi kết hôn đến nay cũng đã được 10 năm, nhưng chưa bao giờ lại lục đục, bất bình với nhau như bây giờ. Hay đúng hơn tôi không chịu đựng được hơn với người chồng ngày càng quá...