Hôn nhân bền vững: Trách nhiệm hay tin yêu quyết định?
Câu hỏi ” hôn nhân cần trách nhiệm hay cần tin yêu?” luôn là một câu hỏi khó mà tất cả những cặp vợ chồng đều mong muốn câu trả lời là “cả hai – tình yêu song hành trách nhiệm”.
Mùa cưới đang đến, các cặp đôi háo hức chuẩn bị cho lễ cưới thế kỉ của họ, cho dù có không ít những lời hoài nghi về giá trị của hôn nhân hiện đại “hôn nhân là mồ chôn của tình yêu” nhưng sự hoài nghi đó vẫn chẳng thể làm cho những cặp đôi yêu nhau muốn hướng đến cuộc sống gia đình và cùng xây dựng những giá trị mà một cuộc hôn nhân cần có.
Hôn nhân, nền tảng bền vững vẫn luôn là tình yêu. Thế nhưng, tình yêu thì vốn mong manh, nó thực sự không phải là một giá trị bất biến giữa hai con người ngay cả khi họ đang say men tình ái. Hôm nay yêu đấy, mai hết yêu vốn chẳng phải chuyện xa lạ gì. Vậy nên, cái cơ sở tưởng như vững chắc khi một cặp đôi bước vào đời sống vợ chồng lại hóa ra rất đỗi mong manh, bởi tình yêu nó vốn thuộc về phạm trù cảm xúc, mà cảm xúc thì muôn đời là thứ khó nắm bắt, khó kiểm soát.
Mới đây, dư luận không khỏi bàng hoàng khi nghe tin vụ việc một gã chồng bội bạc đã dã tâm chèn xe lên người vợ hòng “diệt đến tận cùng” người đã sinh cho gã 4 đứa con, đi cùng gã đến nửa cuộc đời.
Hôn nhân có phải là mồ chôn tình yêu?
Video đang HOT
Chắc hẳn lúc yêu đương, hẹn hò rồi đi đến hôn nhân, hai con người ấy đã từng thề non hẹn biển, đã từng thề sống chết bạc đầu không phai tình nghĩa. Vậy đó, tình yêu đã “chạy trốn” đâu mất, để lòng lang dạ sói của gã trỗi dậy, đang tâm đuổi cả vợ con của mình ra một túp lều để sống. Ngày sinh nhật của con, dù biết gã bội bạc đang say men tình ái với người tình, nhưng chị vợ vẫn muốn mời gã đến dự sinh nhật con, cho con cái có cha có mẹ, cho con đỡ tủi thân. Vậy mà, đáp trả lại mong muốn chính đáng của vợ, gã lấy ô tô đâm thẳng vào người đã từng đầu ấp tay gối, chèn xe qua người vợ mình “tận diệt”. Cái tình đã chết, vậy là cái nghĩa cũng chẳng còn, hôn nhân thực ra chẳng vững bền như chúng ta vẫn tin tưởng vào giá trị của nó!
Lại thêm một chuyện đau lòng đang gây xôn xao dư luận không kém, gã chồng nghiện ngập nhẫn tâm đổ xăng thiêu sống vợ ở Lạng Sơn, người vợ tính mạng đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Không bàn đến chuyện dã man trong tâm tính của con quỷ đội lốt người đó, ta lại lại nhìn thấy thêm một bi kịch về hôn nhân khiến cho những con người đang chung sống bên nhau mà thiên hạ vẫn gọi là ” vợ, chồng” được dịp nhìn lại chính mình, mối quan hệ trong gia đình mình, cách mà “vợ” và “chồng” đang cư xử với nhau.
Yếu tố nào quyết định hôn nhân bền vững: Trách nhiệm hay tình yêu?
Lôi 2 câu chuyện dã man kia không phải để dọa nạt những cặp đôi trẻ đang háo hức bước vào cuộc sống hôn nhân phải e sợ. Cũng không phải để dư luận cùng lên án hai gã chồng “quỷ đội lốt người” kia, mà từ câu chuyện tình cạn – nghĩa cạn kia, chúng ta có dịp nghiêm túc nhìn lại vào cuộc hôn nhân hiện tại của mình và tự cho mình một câu hỏi ” Điều gì quyết định hôn nhân bền vững? Tình yêu hay trách nhiệm?” trong khi phần lớn những người vợ – người chồng đang “kêu gào” về cuộc sống hôn nhân ngột ngạt, tù túng? và hôn nhân thực sự là mồ chôn tình yêu?
Câu hỏi “hôn nhân cần trách nhiệm hay cần tin yêu?” luôn là một câu hỏi khó mà tất cả những cặp vợ chồng đều mong muốn câu trả lời là “cả hai -tình yêu song hành trách nhiệm”. Thế nhưng ở đời, thật khó để trọn vẹn tất cả, mọi vấn đề chung sống chẳng bao giờ bằng phẳng, luôn luôn là câu chuyện của những cái Tôi cá nhân, nhất là trong thời điểm xã hội hiện đại con người ta càng khao khát muốn sống cho bản thân mình.
Dù cho cả vợ lẫn chồng đều phải trăn trở về câu hỏi “sống cho mình hay sống vì người khác?” thì trong hôn nhân luôn cần tin yêu làm nền tảng, hôn nhân có tình yêu – trách nhiệm sẽ là niềm vui, nghĩa vụ sẽ là sự chia sẻ. Hôn nhân không tình yêu là hôn nhân chết!
Theo Emdep
Chồng "ghen" khi thấy vợ mang bầu
Vợ tôi hay tị nạnh "đàn ông sướng thật, chỉ cần nhấp nhổm mấy cái là có con, còn phụ nữ phải chịu mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng liền", nhưng có thật là đàn ông sướng khi không phải mang bầu?
Tôi mới lấy vợ được hơn một năm nay và vợ chồng tôi vừa đón một thành viên mới ít lâu. Ban đầu, trách nhiệm làm chồng, làm cha trong tôi còn mơ hồ, hời hợt lắm, tôi vẫn có tâm lý "bỏ vợ" mỗi khi hai vợ chồng có bất hòa xảy ra. Lúc ấy, tôi vẫn trẻ con và suy nghĩ ấu trĩ, vẫn chưa trở thành một người đàn ông của gia đình, vẫn tính thanh niên ham vui dù đã có vợ.
Không như những người phụ nữ, bản năng làm vợ của họ bộc lộ ngay sau lễ cưới, bản năng làm chồng của đàn ông dường như cụt lủn và mọc lên một cách chậm chạp thì phải. Đôi khi, điều ấy khiến các ông chồng thiệt thòi hơn vợ, đó là sự thiệt thòi về cảm giác được hưởng hạnh phúc của gia đình muộn hơn vợ.
Rồi vợ tôi có bầu, tôi thật sự vui lắm, nhưng vẫn còn tính thanh niên "trẻ trâu" nên tôi chưa rõ lắm về trách nhiệm và thiên chức làm cha của mình. Vợ nghén, ừ thì tôi nghe nói là nghén chứ có biết nghén thế nào đâu, chỉ biết vợ ăn ít hơn và hay buồn nôn. Ban đầu tôi lấy làm khó chịu, nhưng sau này bụng vợ tôi dần to hơn và những đêm nằm ngủ bị chuột rút khiến cô ấy khóc nấc giúp tôi dần hiểu người phụ nữ của mình đang mang trong bụng giọt máu của tôi và tôi phải chăm sóc, đối xử tốt với cô ấy. Một sợi dây tình cảm vô hình dần xuất hiện và gắn chặt tôi với vợ, với đứa con trong bụng mà vợ đang mang.
Vợ tôi hay "ghen" với tôi, bởi theo cô ấy, tôi không cần phải mệt nhọc hay mất công mất sức gì mà vẫn có con, trong khi vợ tôi phải mang nặng, đẻ đau, phải chịu bao vất vả mới sinh được đứa con ra đời vẹn nguyên. Đã thế, lúc sinh con ra phụ nữ còn phải chăm sóc, cho con bú... bao nhiêu mệt nhọc. Nhưng thật ra, trong thâm tâm tôi, nhiều lúc tôi lại thầm "ghen" với vợ, tất nhiên, sự ghen tuông này tôi sẽ không bao giờ nói cho vợ biết.
Khi vợ tôi mang bầu, hàng ngày vợ tôi đứng soi gương và ngắm nghía khuôn bụng bầu tròn lên đầy đáng yêu. Nói thật, nhiều lúc tôi cũng ước được như vợ, nghĩa là được xoa xoa bụng bầu bất cứ khi nào tôi thích, nhưng nói thật, chỉ thỉnh thoảng có hai vợ chồng chốn riêng tư tôi mới dám xoa nhẹ vào bụng vợ, đây là điều thiệt thòi mà người chồng không nói ra. Khi đứa con của tôi được 7 tháng trong bụng thì nhiều khi vợ tôi mỉm cười lẩm bẩm "con mình hiếu động anh nhỉ?", lúc ấy chính là lúc "nó" đang đạp uỳnh uỵch. Tôi ghen lắm, tôi cũng muốn cảm nhận được từng cử chỉ nhỏ của con, cũng muốn thấy nó đạp, nó lăn nhưng không thể. Vợ tôi không biết rằng tôi thèm được thấy con đạp như thế nào, nhiều khi để tay lên bụng vợ cả tiếng đồng hồ tôi mới thấy nó huých một cái mà trong tôi ngập tràn hạnh phúc. Thực sự, tôi cảm nhận được trách nhiệm làm cha đang lớn dần và niềm hạnh phúc vô bờ đang đến bên gia đình nhỏ của tôi.
Vợ sinh con, tôi "ghen" với vợ vì được cảm nhận cảm giác đứa con chào đời, trong khi tôi chỉ biết ở ngoài phòng đẻ đi đi, lại lại, giá mà tôi có thể "đẻ" thay vợ. Cảm giác hạnh phúc trong giây phút đứa con chào đời là cảm giác tôi không bao giờ có thể cảm nhận được. Sau sinh, vợ tôi còn được cho con bú, tôi dù có yêu, có quý con đến mấy cũng không thể nào có "bình sữa" thiên nhiên mát lành cho con được. Đó là sự thiệt thòi của người chồng. Giá mà ông trời phân chia công bằng cho cả vợ và chồng đều có thể mang thai, đều có thể sinh con và đều có thể cho con bú thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải ghen tỵ, ấm ức trước những cảm nhận tuyệt vời về đứa con khi nó còn trong bụng mẹ. Thật sự thì đôi lúc tôi "ghen" với vợ nhiều lắm!
Theo Emdep
Khi vợ chồng mong manh giữa sự sống và cái chết Một cặp vợ chồng gặp phải sự cố đắm thuyền, vậy mà người chồng bỏ mặc người vợ, bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ. Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ...