Hơn một năm sống trong u uất vì bị bạn trai bỏ rơi
Đã một thời gian trôi qua, tôi không thể mở lòng với người con trai khác còn anh thì đang tay trong tay tình tứ với cô gái mới.
Tôi là nữ năm nay 25 tuổi. Cách đây 6 năm tôi quen anh tại một lớp tiếng Anh buổi tối. Chúng tôi có cảm tình với nhau sau những buổi học chung và sau đó là tìm hiểu và đến với nhau. Tình yêu khi đó thật đẹp và lãng mạn biết bao.
Tôi nghĩ rằng có lẽ chúng tôi không bao giờ xa nhau được. Thời gian cứ thế êm đềm trôi đi, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ và ghen tị khi tôi có người yêu cưng nhiều hết mực lại là người đàn ông giỏi giang, học cao biết nhiều. Nhưng tôi luôn lo ngại khi không thấy anh ấy đưa tôi về ra mắt gia đình và cũng có biết qua một số người rằng gia đình anh khá gia giáo, bố mẹ anh là người cầu toàn, kỹ tính và có phần cổ hủ.
Tôi là một cô gái theo mọi người thì cũng dịu dàng, xinh xắn. Tôi học hết cao đẳng kế toán, đang chưa xin được một công việc ổn định. Gia đình tôi cũng không được hạnh phúc trọn vẹn như người khác, bố mẹ ly hôn từ nhỏ và mẹ tôi đã đi bước nữa (có thêm 1 em gái). Hơn nữa bố mẹ tôi là những người lao động chân tay cực khổ còn bố mẹ anh là công chức nhà nước trọng sĩ diện. Có thể vì điều này mà anh ấy không dám đưa tôi về ra mắt.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Thế rồi chúng tôi yêu nhau cũng được gần 5 năm, tôi cũng qua nhà anh vài lần vào dịp Tết nhưng tôi thấy anh chỉ giới thiệu qua loa. Dường như bố mẹ anh không biết gì về gia đình tôi cả. Còn về phần mình tôi vẫn tin tưởng và không suy nghĩ nhiều. Tôi đợi anh học xong thạc sĩ rồi sẽ cố gắng kiếm công việc tốt để hai đứa làm đám cưới. Nhưng trái với sự mong mỏi của tôi anh tuyệt nhiên chẳng bao giờ nói về tương lai.
Đến gần đây tôi chủ động đến thăm hỏi, tặng quà mẹ anh vào dịp lễ. Bà có vẻ quý mến tôi, tôi không biết đã quá vội vàng hay không mà nói luôn chuyện cha mẹ đã ly hôn. Từ đó hai bác đối xử với tôi lạnh nhạt ra mặt, thậm chí có phần ác cảm. Anh cũng không nói gì với tôi về vấn đề đó làm tôi thấy buồn nhiều.
Dạo đó chúng tôi cũng hay cãi nhau vì anh không dành nhiều thời gian gặp gỡ tôi được như trước. Vào đúng hôm Valentine năm ngoái, tôi đã gửi tin nhắn trách móc, mắng mỏ anh vì hứa cho tôi đi chơi mà lại bận, nuốt lời. Anh có xin lỗi tôi rồi sau đó mấy hôm liền tôi không thể liên lạc được với anh nữa. Nhà thì tôi không dám đến, tôi đến nơi anh đang vừa học vừa thực tập và đợi anh ở ngoài nhưng anh không nghe điện thoại.
Tôi không tài nào liên lạc được cho đến mấy hôm sau anh nhắn tin rằng: “Em hãy sống tốt và quên anh đi nhé, ở bên anh thì mãi mãi em cũng chẳng có hạnh phúc đâu”. Tôi có nhắn lại tha thiết nhưng anh không trả lời. Lần này tôi gọi điện anh tắt máy luôn.
Một thời gian sau tôi biết anh có cô gái khác ở nơi thực tập và còn dắt cô ta về ra mắt gia đình. Cô ta là con nhà căn bản, có công việc ổn định. Tôi uất ức đến và khóc lóc như một kẻ điên. Qua tìm hiểu tôi cũng biết bố anh nói gia đình tôi phức tạp, không môn đăng hộ đối còn anh là người rất nghe lời bố mẹ.
Sau đó, tôi lao đầu vào tìm việc và giờ đã có một công việc khá tốt, mở rộng quan hệ với những người bạn mới nhưng tôi thực sự cô đơn và buồn vì không thể quên được anh. Giờ đây đã hơn một năm trôi qua mà tôi vẫn không thể mở lòng với người con trai khác trong khi anh ấy vẫn tay trong tay với người con gái đó, chà đạp lên nỗi đau của tôi. Tôi phải làm gì để vượt qua cảm giác này?
Theo Ngoisao
Thoát khỏi 'cái bóng' tình đầu thật khó
Sau khi chia tay mình, anh đã có gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng mình thì vẫn không thể nào quên được anh - mối tình đầu thời thơ dại.
Mình năm nay 22 tuổi, đang học năm cuối ở một trường đại học. Trước giờ mình đã trải qua hai mối tình, nhưng có một điều trùng hợp là cả hai người đều bỏ mình vì có người thứ ba.
Năm lớp 11 mình yêu anh - người Phú Thọ. Anh hơn mình 6 tuổi, so với hồi đó thì quả là hơi nhiều. Tình yêu với anh kéo dài hơn hai năm với bao nhiêu nụ cười kèm theo nước mắt, bao sóng gió vì không được gia đình chấp nhận, vì mình đang học, vì anh không có công việc ổn định.
Rồi mọi chuyện cũng qua, hai đứa vẫn lén lút hẹn hò, tình yêu với mình lúc đó chỉ toàn màu hồng, dành trọn tình yêu cho anh. Tới năm mình học lớp 12 thì anh có về quê ăn Tết, xong mình cũng đợi mãi, đợi mãi không thấy anh vào (vì mình ở miền nam), anh hứa hẹn đủ kiểu mình vẫn ráng đợi. Cho tới buổi tối trước hôm mình thi cuối kỳ, anh nhắn tin chia tay. Phải nói lúc đó mình đã sốc như thế nào.
Mình không biết đã nói những gì, lý do gì, chỉ biết khóc và khóc. Những ngày sau đó mình không còn tâm trí nào mà ôn thi nữa, đêm nào cũng đẫm nước mắt. Trước mắt lúc đó còn kỳ thi tốt nghiệp và thi đại học, mình thật sự không biết hồi đó mình đã làm như thế nào nữa. Kết quả thi tốt nghiệp chỉ được thấp điểm, còn thi đại học mình đã rớt.
Ảnh minh họa.
Sau đó 4 tháng anh nhắn tin nói với mình sắp lấy vợ, khi đó mình đã xét nguyện vọng hai và đỗ ở trường hiện giờ mình đang học. Khi đó lại một cú sốc nữa, nước mắt lại rơi, mình nhớ đã khóc rất nhiều. Lúc đó mình tự mường tượng ra lý do mà anh chia tay với mình là đã yêu người con gái khác - là vợ bây giờ. Mình đau, đau lắm, lúc đó chỉ biết khóc mà thôi.
Thời gian trôi đi sau hai năm đi học đại học mình cũng có một mối tình sinh viên với người yêu cùng tuổi, tình yêu của hai đứa kéo dài gần một năm rưỡi rồi anh cũng nói chia tay khi yêu đứa bạn học cùng cấp ba. Phải nói lúc đó mình mất niềm tin đến mức nào, tuy không suy sụp như mối tình đầu nhưng niềm tin vào tình yêu đã không còn nữa. Mình có tâm sự với người yêu cũ, cảm giác mọi thứ về mối tình đầu cứ ùa về, mình nhớ anh.
Nhưng mình không thể làm gì hơn vì bây giờ anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Tới giờ mình chia tay cũng được một năm rồi. Bạn bè hay khuyên mình yêu người mới đi thì mới quên được. Nhưng mình không thể, dường như mình vẫn yêu người tình đầu tiên thì phải, mình luôn nhớ và nghĩ về anh, nhưng cũng mất niềm tin về tình yêu. Đã 4 năm trôi qua, hình bóng anh vẫn luôn hiện diện. Mình yêu người thứ hai dường như để lấp đầy khoảng trống thôi. Giờ đây mình rối bời trong mớ suy nghĩ hỗn độn về anh. Mình không thể thoát ra khỏi cái bóng ấy. Mình phải làm sao bây giờ?
Theo Ngoisao
Không thể quên anh sau khi 1 tuần tiếp xúc Chỉ tiếp xúc với anh khoảng một tuần nhưng kỷ niệm về anh mãi còn trong tâm trí tôi. Hơn 2 năm nay, tôi cố quên anh mà không thể. Tôi gặp anh cách nay 2 năm, rất tình cờ trong một lớp tập huấn. Anh đẹp trai, lịch lãm, có cái nhìn cuốn hút làm tôi vương vấn mãi. Anh chủ động...