Hớn hở đi chọn quà 8/3 cho vợ, chồng trẻ bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra ở cửa hàng trang sức
Những gì diễn ra trước mắt khiến túi xách trên tay tôi rơi cái bộp xuống đất. Đó cũng là lúc 2 người đứng phía trước quay lưng lại nhìn tôi ngỡ ngàng.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 5 năm nay và có một cô công chúa nhỏ 3 tuổi. Tôi là phó phòng của một chi nhánh ngân hàng còn vợ phụ trách nhân sự ở một công ty xuất nhập khẩu. Lương hàng tháng của 2 vợ chồng rơi vào khoảng 30 triệu, chẳng phải giàu có gì nhưng cũng không đến nỗi nghèo túng.
Sau khi cưới nhau được 2 năm, nhờ sự giúp đỡ của gia đình 2 bên cùng với vay mượn của người quen mà chúng tôi mua được một căn chung cư nhỏ. Chúng tôi cũng không có khúc mắc gì quá lớn với bố mẹ 2 bên. Bên cạnh đó, hai vợ chồng còn hòa hợp từ chuyện vợ chồng đến nuôi dạy con cái.
Tôi phải dài dòng như thế để thấy rằng vợ chồng tôi đang có một cuộc hôn nhân bình yên và hạnh phúc. Và cũng chính vì vậy mà đến giờ khi kể lại chuyện này, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
(Ảnh minh họa)
Mấy tháng gần đây cơ quan tôi có một dự án mới nên khá bận rộn. Là phó phòng nên tôi lại càng phải đi sớm về muộn, cũng không có thời gian đỡ đần vợ việc nhà hay chăm sóc con cái như trước đây. Vợ tôi có vẻ không vui nhưng tôi tỉ tê tâm sự mấy hôm thì cô ấy cũng xuôi xuôi mà chấp nhận.
Hết tháng 2 vừa rồi là dự án cũng hoàn thành với kết quả khá mĩ mãn. Vì vậy mà ngày 8/3 sắp tới, tôi quyết định mua tặng vợ chiếc dây chuyền hình trái tim mà cô ấy đã thích từ lâu. Chiều qua, sau khi tan làm tôi nhắn với vợ rằng sẽ về muộn vì có chút việc đột xuất rồi hớn hở ghé cửa hàng trang sức trên phố lựa quà cho cô ấy.
Thế nhưng vừa bước chân vào cửa hàng sang trọng, tôi bỗng nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Đó chẳng phải là vợ tôi hay sao? Nhưng bất ngờ hơn nữa cô ấy đang được một người đàn ông trông khá giàu có vòng tay qua cổ để đeo cho chiếc dây chuyền mà tôi đã định mua.
Không nói chắc mọi người cũng hiểu tôi chấn động thế nào. Đứng nhìn người vợ đầu ấp tay gối của mình đang cười nói vui vẻ với người đàn ông khác thì có ai mà không sốc chứ. Vì vậy mà chiếc túi xách trên tay tôi rơi xuống đánh bộp lúc nào không biết. Nhưng cũng chính tiếng động đó khiến đôi nam nữ kia giật mình quay đầu lại và nhìn thấy tôi.
(Ảnh minh họa)
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt vợ tôi vụt tắt còn người đàn ông kia cũng tái mặt đi. Bây giờ khi nhìn kĩ tôi mới nhận ra đó chính là người sếp thường xuyên giúp đỡ vợ tôi ở công ty mà cô ấy vẫn hay nhắc tới. Vợ tôi cất tiếng đầu tiên:
- Ơ… Sao anh bảo hôm nay có việc đột xuất ở cơ quan?
- Ừ. Đúng là anh nói dối. Nhưng là nói dối để đi mua quà nhằm đem lại bất ngờ cho em đây. Nào ngờ em mới chính là người tạo bất ngờ cho anh.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
- Thế em muốn anh nghĩ gì? Em mặc đẹp. Em cười cười nói nói cùng người đàn ông khác. Và em được người ta tặng quà. Anh thực sự không biết phải nghĩ thế nào cho đúng nữa.
- Em…
- Thôi em đừng nói gì nữa. Mà anh cũng chẳng còn gì để nói với em nữa đâu. Về nhà rồi giải quyết sau. Đi bằng xe của ai thì về bằng xe người đấy. Đừng đi theo anh.
Nói xong tôi quay lưng đi thẳng. Chưa bao giờ tôi bình tĩnh đến thế. Và cũng chưa bao giờ tôi thất vọng đến thế. Chắc là sẽ có người bảo tôi nhu nhược khi không đánh cho gã kia một trận. Nhưng nếu vợ tôi cự tuyệt thì làm sao hắn có cơ hội tấn công như thế chứ? Nên đánh nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì lúc đó cả. Từ hôm qua đến giờ vợ chồng tôi vẫn chưa nói với nhau câu nào. Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Theo tintuconline.com.vn
Vợ của chồng tôi (Phần 15)
Hương Ly run lên. Cô đang sợ hãi. Những chuyện tiếp sau đây xảy ra, hẳn là không dễ dàng gì. Cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào Thạch.
Video đang HOT
Làm một con tốt thí cũng chẳng hề đơn giản.Ngay khi Tuấn bỏ đi, Hương Ly đã đuổi theo anh. Cô nghĩ rằng mình cần giải thích một vài điều, nhưng chưa biết phải nói thế nào. Chuyện Nhung nắm một nửa số cổ phần của công ty anh cô không hề được biết. Hơn nữa, những chuyện liên quan đến kinh doanh và làm ăn của họ cô cũng không hiểu, làm sao cô có thể bịa ra lời nói dối nào đó để che đậy cho họ đây ?
Hương Ly bắt một chiếc taxi và trở về nhà của Tuấn. Cô ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt.
Bà Hòa gọi điện cho cô. Không đợi bà mở lời, cô đã hỏi thẳng vào vấn đề. Chuyện đã đi đến nước này, cô nghĩ rằng bà Hòa cũng chẳng còn gì nên giấu cô mới phải.
- Bà nói là muốn giúp anh ấy. Tóm lại là anh ấy bị làm sao, và bà đã làm những gì?
Bà Hòa không ngờ đến việc Hương Ly lại thẳng thắn như vậy. Bà thở dài, và kể hết mọi chuyện cho cô, bao gồm cả việc chính bà đã gây tai nạn cho Nhung và sắp xếp để cô thế thân cô ta.
- Vậy là bà chỉ muốn lấy lại số cổ phần mà Nhung đang cầm, giúp cho anh ấy?
- Đúng vậy. Tôi thật sự không còn ý gì khác. Tôi là dì nó cơ mà, sao có thể hại nó được?
Hương Ly vẫn nghi ngờ. Sau khi bị chính chú của mình lừa bán cho Lão Tam, cô đã chẳng thể giữ niềm tin của mình vào một ai cả.
- Thế thì bà chỉ cần nói cho anh ấy, có bằng chứng đầy đủ thì làm gì có chuyện anh ấy không tin? Tại sao phải làm đến nước này?
- Tôi không ưa Nhung, Tuấn biết. Thế nên nó sẽ không tin tưởng tôi. Hơn nữa, muốn lấy lại cổ phần mà không nhờ đến Lão Tam, chắc chắn nó sẽ không lấy lại được xu nào, có thể còn mất thêm.
Bà Hòa cũng không ngờ được hướng đi của vấn đề sẽ lệch như vậy. Đến giờ bà vẫn còn thảng thốt khi suýt bị Tuấn bắt quả tang tại trận. Đúng là, người không có gan làm chuyện xấu tốt nhất đừng nên làm gì cả. Bà hận Nhung, nhưng cũng hận sự ngu ngốc và vội vàng của chính mình, đồng thời cũng cảm thấy hâm mộ cái sự lạnh lùng và tàn độc của Nhung.
- Tôi phải nói gì với anh ấy bây giờ? - Hương Ly ngán ngẩm nói vào điện thoại. Cô chẳng thể nghĩ ra điều gì khác ngoài nói thật. Nhưng cô biết là mình không được nói thế, vì cô đã đứng chung con thuyền với bà Hòa rồi.
Đáp lại cô là sự im lặng của bà Hòa. Cả hai không ai nói câu nào với nhau trong suốt khoảng mười phút.
- Đừng nói gì cả. Vờ như cô không biết đi. Dù sao cô cũng không phải Nhung. Chỉ cần tôi lấy lại được số cổ phần từ tay lão Tam, tôi sẽ thả cho cô đi, những chuyện còn lại tôi sẽ lo.
Hương Ly gật đầu rồi cúp máy. Vờ như không biết và gánh tội thay cho Nhung ư? Như vậy Tuấn sẽ càng thêm ghét cô. Cô không muốn thế, rõ ràng cô đã thích anh, và chính cô cũng biết rằng đó là điều không thể. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn muốn và khao khát có được anh.
Tất cả những chuyện này là gì chứ? Ông trời đang thử thách cô, hay là đang hành cô đây?
Vờ như không biết và gánh tội thay cho Nhung ư? Như vậy Tuấn sẽ càng thêm ghét cô. Cô không muốn thế, rõ ràng cô đã thích anh.
***
Tuấn về đến nhà thì trợ lý của anh đã ở sẵn trong đó.
Tuấn thả mình xuống ghế sô pha, day phần trán nhức nhối vì đã phải tiếp nhận quá nhiều thông tin bất lợi cho mình. Nhung, vợ anh đang bí mật thu mua cổ phần, mục đích là để chiếm đoạt công ty. Dì anh cũng đang tranh đấu để cướp số tài lực đó. Chỉ có anh là chẳng biết gì hết.
Tuấn giận điên người, vơ được vài thứ bất kỳ xung quanh ném loạn lên.
Anh Tuấn, anh bình tĩnh lại đi chứ tức giận như thế này cũng có giải quyết được gì đâu. - Cậu trợ lý nhỏ nhẹ ngồi xuống bên cạnh.
- Cậu lại mang đến tin xấu gì cho tôi nữa đây hả?
Cậu trợ lý buồn thối ruột. Từ khi nào mà sếp đã nhìn cậu bằng con mắt dè dặt, coi cậu là linh vật xấu thế không biết. Tin xấu đâu phải do cậu mà ra. Cậu trai trẻ lấy trong túi ra vài tấm ảnh, đưa cho Tuấn.
- Cái này. Cô bé mà anh muốn tôi tìm. Tôi tìm được một chút manh mối rồi.
Tuấn bất ngờ bật dậy, ngạc nhiên nhìn cậu trợ lý. Người mà anh tốn công tìm suốt cả chục năm không thấy, lại xuất hiện vào đúng lúc này sao?
Tuấn giật lấy mấy bức ảnh, mở chiếc dây chuyền của mình ra để so sánh. Đúng là cô ấy.
- Cô ấy ở cô nhi viện khoảng mười năm thì được chú đón về nuôi. Sau đó thì mất tung tích, tôi vẫn đang đi tìm. - Cậu trợ lý khẽ nói, sợ rằng sẽ bị quạc cho một trận.
Nhưng Tuấn không nói gì. Anh cố căng mắt ra xem ở tất cả các bức ảnh, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ mình muốn.
- Anh tìm gì vậy?
- Vết sẹo.
- À, cái đó, tôi là nhờ có hình ảnh vết sẹo mà anh gửi mới tìm được cô bé này đấy.
Tuấn nhíu mày. Nhờ vào vết sẹo anh gửi cho sao? Vết sẹo đó anh chụp trên tay của vợ anh. Lẽ nào cô ấy chính là cô bé năm đó? Điều đó không thể xảy ra được! Tuấn lắc đầu thật mạnh, dường như muốn cái suy nghĩ dở hơi đó văng ra khỏi đầu mình. Nhung là con gái cưng của ông Trương, làm gì có chuyện từng ở trong cô nhi viện. Bắt đầu từ năm mười tuổi, anh và Nhung đã gặp nhau, hai gia đình cũng kết thân và hứa hôn. Chuyện mà anh nghĩ đến hoàn toàn không thể xảy ra được.
Tuấn cầm mấy tấm ảnh, bàn tay siết chặt đến mức chúng sắp nhàu nhĩ và nát tươm đến nơi.
***
Hương Ly về đến cửa nhà. Cô đang định mở cửa vào nhà thì bất ngờ bị ai đó nắm tay kéo đi. Cô định hét lên, nhưng khi thấy đó là Thạch thì vội im bặt.
- Suỵt! Là tôi đây.
Thạch kéo cô vào một góc khuất.
- Tôi đang bị lão Tam truy đuổi. Có một vài điều cần nói với cô.
Chuyện gì vậy? Sao lão ta lại muốn bắt anh? Có phải lão phát hiện ra tôi nên mới muốn bắt anh để truy cứu không?
Hương Ly lo lắng, cô nhìn một lượt từ đầu đến chân của Thạch. Trên mặt anh ta có vài vết thâm tím, cả người cũng đầy chỗ sứt sẹo. Hương Ly cảm thấy xót xa. Vì cô mà anh ta ra nông nỗi này.
- Lão ta đánh anh thành ra như vậy ư? Đồ khốn khiếp.
Cô buột miệng chửi lão, điều mà trước giờ cô chưa bao giờ làm, dù có khổ sở đến mức nào cũng cố nhịn.
- Chuyện đó không quan trọng. Nhung đã trốn viện.
- Tôi biết rồi, tôi vừa ở đó về. - Nhung ỉu xìu, nhắc đến chuyện này, cô lại nhớ đến chuyện mình phải đối mặt với Tuấn. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì để nói dối anh.
- Nhung đang ở chỗ lão Tam. Cô ta sắp làm gì đó. Cô phải cẩn thận.
Hương Ly trợn mắt lên. Sao cơ? Nhung đã hợp tác với lão Tam rồi ư? Cô ta vẫn chưa đến tìm cô, ắt hẳn có nguyên do. Hương Ly bắt đầu suy nghĩ mông lung. Cô chưa tiếp xúc với Nhung bao giờ, không biết cô ta là người thế nào. Nhưng qua những chuyện mà bà Hòa kể cho cô, và qua việc trốn viện rồi đến thẳng nhà Lão Tam đòi hợp tác như vậy, chắc chắn cô ta không hề dễ chơi chút nào.
Hương Ly run lên. Cô đang sợ hãi. Những chuyện tiếp sau đây xảy ra, hẳn là không dễ dàng gì. Cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào Thạch.
- Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? - Cô thật sự cảm thấy khó hiểu. Cô và Thạch không liên quan gì đến nhau, anh ta thậm chí còn được thuê để tìm ra cô. Vậy mà anh ta lại đối xử rất tốt với cô.
Thạch im lặng. Anh biết nói gì vào lúc này? Nói là vì anh thích cô, hay là vì anh cảm thấy áy náy khi chính anh cũng góp phần gây ra cái họa này cho cô?
Cạnh bạc mà cô và bà Hòa đánh cuộc bị đổ vỡ, đổi lại cô nhận được tình thương của một chàng trai lạ hoắc. Thật là một sự đánh đổi công bằng.
Anh chẳng thế nói được gì cả. Hai người im lặng một lúc lâu. Thạch vươn tay ra ôm lấy sau gáy của Hương Ly và đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Hương Ly sững sờ. Tim cô đập thình thịch, không biết phản ứng ra sao trước hành động của Thạch. Đây là đen bạc thì đỏ tình sao? Cạnh bạc mà cô và bà Hòa đánh cuộc bị đổ vỡ, đổi lại cô nhận được tình thương của một chàng trai lạ hoắc. Thật là một sự đánh đổi công bằng.
Hương Ly đỏ mặt, vội đẩy Thạch ra, cúi đầu.
Thạch cũng trở nên lúng túng, anh nghiêng đầu nhìn ra xa để tránh khỏi cái không khí gượng gạo ở đây. Xem phản ứng của cô, anh đoán chừng mình cũng chỉ là nam phụ trong cuốn truyện ngôn tình mà thôi. Thạch nhún vai, không sao cả. Dù sao anh cũng thấy rất có lỗi, việc anh bù đắp cho cô là hiển nhiên.
Thạch nhìn thấy một đám người đuổi đến ở phía xa. Người của Lão Tam đang chạy đến chỗ anh. Thạch vội vàng buông một câu "Xin lỗi", rồi đẩy Hương Ly ngã xuống đất. Anh chạy vọt ra ngoài.
Hương Ly định thần lại thì đã thấy Thạch biến mất. Một đám người cầm gậy gộc và dao găm đuổi theo anh. Cô chờ cho đám người đó đi xa rồi mới hốt hoảng chui ra khỏi góc khuất đó.
Cô phải cứu Thạch chứ! Không thể để anh ấy bị bắt được. Bọn họ còn có cả súng và dao.
Hương Ly chạy vội về nhà.
Tuấn đã đứng chờ ở cửa. Những thông tin mà anh nhận được ngày hôm nay thật vượt quá sức chịu đựng của anh. Đáng ra, theo lẽ thường, anh sẽ xông đến đó mà hỏi cho ra nhẽ. Nhưng lần này anh lại không làm thế được.
Cô gái này có thể là vợ anh, cũng có thể không phải vợ anh mà là một người khác, cũng có thể là cô gái mà anh đã tìm kiếm bao lâu nay chỉ để làm trong trách nhiệm với lời hứa của mình từ mười mấy năm trước. Hiện tại anh chỉ chắc chắn được một điều, cô gái này đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng cô cũng là người mà anh đã trót yêu mất rồi.
Tuấn cúi xuống, nhìn vẻ hốt hoảng trên mặt Hương Ly, anh nghiến răng, siết chặt quai hàm lại.
- Anh đã nhìn thấy gì rồi? - Hương Ly lờ mờ hỏi dò.
- Tất cả.
Theo eva.vn
Nữ giảng viên phát hiện sự thật về chồng trong tuần trăng mật Tuần trăng mật trở nên đắng ngắt khi tôi phát hiện sự thật về con người của chồng. Tôi năm nay 28 tuổi, làm giảng viên đại học ở Hà Nội. Gia đình tôi thuộc diện nề nếp. Bố mẹ giữ vị trí quản lý trong cơ quan nhà nước. Tình cờ tôi quen Phan trong buổi ra mắt sách. Anh xuất thân...