Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp
Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói “Tớ yêu cậu”, hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang.
ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không thể nào quên giây phút ấy, ánh mắt ấy. Ngày đó đứa con gái mới bước vào lớp 10 như tôi chỉ biết vỗ má “Đừng có dở hơi như thế”, rằng đó chỉ là cơn cảm nắng, bé tí biết yêu đương là cái gì, như lời mẹ hay nói. Vậy mà cậu bạn “vô tình cảm nắng ấy” đã biến tôi thành một con người khác.
Tôi không còn là con bé ham chơi, nhác học, giờ lại lao vào học tập vì trong suy nghĩ trẻ con ngày đó chỉ có học giỏi mới tạo ấn tượng tốt. Tôi yêu cậu ấy, người có đôi mắt sáng, thông minh, học giỏi, hài hước và tinh thần cầu tiến. 3 năm, 2 đứa ngồi đứa bàn trên bàn dưới nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện như một đứa bạn bình thường. Có đôi lần cậu hỏi bài vở, tôi trả lời nhưng mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đã yêu hết sức trẻ con như thế, 3 năm chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu.
Rồi lớp 12 đến, tôi hoang mang, một nỗi sợ mơ hồ trong lòng đứa học trò cuối cấp, đó là nỗi sợ một ngày tôi không còn được lặng lẽ dõi theo bạn. Cậu ấy vào Nam thi và theo đuổi ước mơ của mình, còn tôi đến với Hà Nội với ước mơ được ngồi ở giảng đường Ngoại thương.
4 năm đại học tôi không thể quên mà càng thêm yêu cậu ấy hơn. Tôi chỉ biết cậu qua tin nhắn 2 đứa hay hỏi nhau về cuộc sống, học tập hay tin tức từ bạn bè, thầy cô. Đôi khi giữa phố tôi bắt gặp dáng hình ai quen thuộc lắm rồi tự nhủ làm sao cậu ấy có thể ở đây.
Video đang HOT
Năm nay tôi bước sang tuổi 27, cũng là năm thứ 4 đến với Sài Gòn làm việc. Không hiểu sao tôi chọn nơi này, vì nó trẻ hay vì tôi vẫn không thể quên cậu ấy. 27 tuổi, tôi chưa mảnh tình vắt vai, bỏ qua tất cả những người đến bên mình vì vẫn ngóng chờ một người. Bố mẹ bắt đầu sốt sắng vì sợ con gái ế, Tết đến lại gọi điện thúc giục ra Bắc sớm để gặp anh, người con trai tên Hoàng, anh chàng bác sĩ mà bố mẹ hết lời ca ngợi. Tôi hiểu lòng cha mẹ khi tuổi này ở quê bạn bè yên bề gia thất, còn tôi hết lần này lần khác dựa cớ xa xôi.
Lại như năm nào, tôi lên sân thượng và ngồi nhìn ra cánh đồng quê như một đứa trẻ, tôi yêu cậu ấy nhưng có chờ trong vô vọng mãi thế không? Tuổi trẻ qua đi nhanh quá, dẫu thế tôi làm sao có thể lấy một người không có tình cảm, khi tình yêu của tôi dành cho cậu ấy đã 11 năm? Giữa lúc ấy tôi gặp lại cậu trong lễ cưới thằng bạn thân, cũng là bạn thân của cậu.
Dáng người cao cao, ánh mắt ấy làm sao tôi quên, 11 năm rồi, cậu chững chạc hơn, khác hơn nhưng trong tôi hình ảnh cậu học sinh thuở nào như trở lại. Dường như không thốt được lên lời. Cậu mỉm cười chào lại tôi, bạn bè lớp cũ bao năm gặp lại giờ còn vài đứa chưa lập gia đình. Chúng tôi hẹn nhau ra ngõ nói chuyện. Tôi chỉ có thể đứng lặng, người con trai mình yêu đơn phương suốt 11 năm qua giờ đây làm trái tim tôi như nghẹn lại, cậu ấy không còn là tưởng tượng mà đã đứng trước mặt tôi.
Cậu trách tôi sao vào Sài Gòn công tác mấy năm rồi mà không liên lạc gì, trêu tôi không còn là con mọt sách ngày xưa nữa rồi, còn hỏi tôi bao giờ lấy chồng. Biết trả lời gì, tôi cố gắng cười tươi “Tớ đợi cậu lấy vợ đã, nhưng chắc ế rồi”. Tuổi 27, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần dạo bước giữa Sài Gòn đô hội, mỉm cười nhận ra câu trả lời cho những tháng ngày áo trắng ngu ngơ, rằng đó không phải là cảm nắng nhất thời.
Bố mẹ ngày nào cũng gọi điện về vấn đề lấy chồng, đòi chuyển công tác ra Bắc, tôi hiểu lòng bố mẹ, chỉ là bản thân chông chênh quá. Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm một lần đối diện để nói rằng “Tớ yêu cậu”, rằng “Mình yêu nhau đi” hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang và có tương lai?
Tôi phải làm sao khi chính mình còn không biết bản thân nên làm gì, Sài Gòn rộng lớn mà lòng người hoang mang quá. Tôi không nghĩ mình lấy ai vì tiền tài danh vọng, điều cần thiết là điểm tựa vững chắc, là hạnh phúc trong cuộc đời phía trước.
Theo VNE
Để anh đưa em về
Anh chưa một lần nói lời yêu cô nhưng ánh mắt thì không thể che giấu nổi. Điều đó khiến tim cô nghẹn lại, hụt hẫng. Anh không giấu cô về chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út. Anh lại chẳng hèn hạ nói với cô về việc không có tình cảm với vợ, anh sợ cô không hiểu, sẽ xem thường mình.
Học xong đại học thì anh vào Gia Lai làm đúng ngành công trình của mình, được sếp trọng dụng, đãi ngộ tốt thành ra anh chỉ biết đến cống hiến cho công việc. Xa xôi như thế lại chưa một lần nghe anh tiết lộ gì về bạn gái khiến mẹ anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa.
Lần về tết năm ấy, chị dâu anh đã "rắp tâm" gán ghép anh với cô đồng nghiệp dạy cùng mình, được quảng cáo là rất xinh xắn, con nhà nề nếp. Gia đình anh đã cùng nhau phối hợp từng bước một, đầu tiên là "dụ" cho anh lấy vợ liền tay, để rồi còn chuyển ra ngoài này làm cho gần nhà.
Anh cười xòa, tự thấy mình cục mịch chẳng biết đi tán gái, có đứa nó ưng, lấy cho là mừng, mà chị cũng là người khéo léo chứ đâu đến nỗi. Tin tưởng và nghe lời bố mẹ nên anh đồng ý mang trầu cau sang dạm, dù họ chưa có nổi một ngày nói lời yêu nhau...
Để rồi nhiều lúc anh cười buồn cho những suy nghĩ, quan điểm trái ngược tuyệt đối mà hai vợ chồng đang trải qua. Chị cũng không hề thông cảm khi chồng hay phải về muộn. Dù gì anh cũng mới chuyển công tác và phải mẫn cán thì mới tiếp cận được công việc tốt hơn.
Rốt cuộc họ chẳng có nổi một điểm chung, và ngay cả đứa con chung để tạo nên sợi dây gắn kết cũng không, khiến chị ngày một trở nên hằn học, nghi ngờ. Anh vẫn vùi đầu vào làm việc, càng trở nên ít nói hơn và cứ sống lặng lẽ mặc thời gian trôi.
Cho đến một ngày anh gặp cô phóng viên nhỏ, được cử đến phỏng vấn anh, vốn là một cán bộ trẻ có nhiều sáng kiến cải tiến kỹ thuật. Nét hiện đại, dịu dàng, thông minh của cô khiến anh bất ngờ. Cô thì rất ngưỡng mộ anh và luôn khiêm tốn mong được anh nhiệt tình hợp tác.
Để rồi sau khi bài báo ra đời, họ đã mở rộng các câu chuyện vượt ra ngoài lĩnh vực chuyên môn. Anh không thể ngờ lại có người bạn nói chuyện hợp với mình đến thế.
Anh chợt biết rung động, biết nhớ nhung và biết... yêu, anh thầm cười mình hệt như thằng nhóc choai choai mới lớn đứng trước mối tình đầu. Sau mỗi buổi gặp gỡ lúc nào anh cũng lịch thiệp "để anh đưa em về"...
Anh đâu dám vồn vã, đâu dám quá thể hiện tình cảm với cô, tất cả chỉ nhẹ nhàng và âm thầm không tín hiệu. Anh cũng chưa một lần nói lời yêu cô nhưng ánh mắt thì không thể che giấu nổi. Điều đó khiến tim cô nghẹn lại, hụt hẫng. Anh không giấu cô về chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út. Anh lại chẳng hèn hạ nói với cô về việc không có tình cảm với vợ, anh sợ cô không hiểu, sẽ xem thường mình.
Tình yêu đến muộn chẳng khiến anh vững tâm hơn, bởi giữa anh và cô có một khoảng cách không hề nhỏ.
Anh muốn coi cô là bạn tâm giao nhưng lần ấy sau khi vợ anh làm bung bét ở nhà, gọi tất bố mẹ hai bên đến và chỉ trích anh, cười nhạt bảo không đời nào buông tha anh, dọa sẽ vạch mặt con nặc nô định cướp chồng... thì anh cũng đành ngậm ngùi từ bỏ tình bạn ấy.
Anh lại hẹn cô nơi quán nước quen thuộc, chẳng nói được gì nhiều, chỉ cười và sau đó khẽ khàng "Để anh đưa em về, nốt lần này thôi"...
Theo VNE
Khổ sở khi bố mẹ giục lấy vợ vì biết mình là gay Tôi cảm nhận mình là gay cách đây 4 năm nhưng luôn che giấu điều đó với mọi người. Rồi tôi thử quan hệ với một người đàn ông, và chắc chắn mình là gay. Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi thấy mình là người may mắn vì có gia đình hạnh phúc, kinh tế khá giả, trước gia đình tôi nghèo lắm...