Hơn 20 năm nhìn chồng ngủ cùng “người lạ” tại nhà
Tôi đang sống già “con ở”, non vợ chồng với chính chồng mình. Vì theo giấy tờ, anh ta vẫn là chồng tôi, tuy nhiên, 20 năm nay, tôi đắng lòng nhìn chồng tôi vui vẻ với người phụ nữ khác cùng với đứa con của họ.
ảnh minh họa
Tôi năm nay đã 47 tuổi, lấy chồng từ thuở 17. Gia đình chồng tôi làm nghề buôn bán trên phố lớn. Việc tôi lấy được người chồng khá giả giống như được món hời. Tuy nhiên, sau 3 năm mà tôi vẫn không thể có con. 30 năm trước, cứ vô sinh là đổ tại phụ nữ, cũng chẳng thể đi khám xét để biết vô sinh vì đâu, chạy chữa thế nào. Vì thế, sau 5 năm uống thuốc thầy lang ở khắp nơi, gia đình nhà chồng tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Chồng tôi thở dài sườn sượt. Anh chị chồng lườm nguýt, bóng gió tôi là con cá khô. Mẹ chồng tôi gọi tôi vào bảo nếu không sinh được con thì để chồng tôi đi gửi con chỗ khác, còn tôi vẫn ở lại cùng bố mẹ, vẫn là vợ cả, được coi trọng.
Tôi chẳng có chỗ để đi. Nhà bố mẹ tôi nghèo, lại có hai em trai, tôi không thể trở về. Xưa nay, tôi chỉ làm ruộng cùng gia đình, lấy chồng thì làm việc nhà, không hề có tiền dắt lưng. Tôi đành gạt nước mắt gật đầu. Tuy nhiên, tôi vẫn còn mang ơn họ vì đã không đuổi tôi đi. Lúc đó, tôi không nghĩ được rằng, ông nội chồng đang ốm nặng, bà nội chồng cũng đã bắt đầu lẫn, mẹ chồng tôi cần người cơm bưng nước rót, lau dọn, đổ bô.
Chồng tôi nhanh chóng tìm được người phụ nữ khác. Lúc đầu, họ thuê nhà ở riêng, khuất mắt tôi. Nhưng khi chị ta có bầu, mẹ chồng tôi tỉ tê với tôi, để cô ta về “tiện chăm sóc” và để chồng tôi về nhà. Mẹ chồng bảo chỉ cần cô ta cai sữa cho con là sẽ đuổi đi. Chồng tôi cũng ra mặt bảo muốn về nhà để vợ chồng được gần gũi, chuyện với người phụ nữ kia chỉ là “con cái, không có tình cảm”.
Video đang HOT
Tôi lại cả nể gật đầu. Không hiểu sao lúc đó tôi lại mụ mị, tin họ. Nhưng có lẽ, nỗi sợ hãi thân cô thế cô, không nghề, không tiền bạc, không gia đình giữa thành phố lớn khiến tôi sợ hãi đến lú lẫn.
Người chăm sóc “vợ hờ” của chồng đương nhiên là tôi, vì mẹ chồng tôi còn bận đi chùa chiền, lễ lạt. Lúc đó, tôi 24 tuổi, một mình chăm sóc ông bà nội của chồng, cáng đáng thêm “vợ hai” chồng đang ở cữ, ông bố chồng khó tính trong đường ăn uống.
Người phụ nữ kia cho dù biết tôi là vợ chính thức, nhưng cũng sai bảo tôi như con ở, chẳng nề hà quát nạt, vặn vẹo. Thậm chí, cô ta còn liên tục diễu qua mặt tôi, vuốt cái bụng bầu một cách đắc thắng. Cô ta cũng làm mình làm mẩy, giữ chặt chồng tôi trong phòng. Chồng tôi chỉ nhìn hay hỏi chuyện tôi là cô ta lại giận dỗi, đấm bụng thùm thụp. Chồng tôi hãi quá, không dám lại gần.
Cô ta chiếm phòng ngủ, đuổi tôi xuống phòng xép gần bếp. Có độ đôi lần, khi vợ ở cữ, chồng tôi có lẻn xuống với tôi, vội vàng như ăn trộm. Căng thẳng, đau đớn, tôi giống như cái xác khô. Chồng tôi cũng tự chán. Đương nhiên, không thể đuổi nổi người phụ nữ đó khỏi phòng.
Tôi cứ lầm lũi không ngẩng mặt lên. Tự thân coi mình là con ở. Chỉ khi ngồi một mình dưới căn phòng sát bếp, nhìn chồng vui vẻ bên cô ta và những đứa con, tôi mới đắng lòng. Thậm chí, cô ta còn sinh một lèo 3 đứa con. Cô ta càng đẻ, vị trí của tôi càng thấp xuống.
Giờ tôi 47 tuổi. Vẫn không có chút tài sản gì. Vợ hờ của chồng coi tôi là con ở. Chồng tôi nhìn tôi như cái giẻ chùi chân. Mẹ chồng tôi chẳng nói ra, nhưng cũng coi tôi không hơn gì tôi mọi. Ba đứa con riêng của chồng cũng quát nạt, sai khiến tôi. Tôi đã không dám ra đi thời trẻ. Giờ tôi càng không thể ra đi.
Theo VNE
Vợ tôi chửi chồng ngu và vô tích sự
Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. (ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận, vợ tôi là một cô gái năng động, giỏi giang, Mọi việc khi cô ấy đã muốn thì đều làm tốt, thậm chí tốt vượt dự đoán của người ngoài.
Cô ấy cũng không ngại việc. Bất cứ việc gì, nếu được giao, hay là việc phải làm, thì cô ấy đều không nề hà.
Còn tôi, tôi cũng tự biết mình rất chậm chạp. Tôi đã cố sửa nhưng có lẽ bản tính nan di, cứ càng ép mình làm nhanh tôi càng làm dở. Đầu óc tôi cũng không được giỏi giang như vợ tôi.
Nói vậy để các anh chị thấy, tôi không phải là loại luôn tự tin thái quá về bản thân. Tôi phân định rõ mọi việc, biết mình biết người, và tôi cũng chẳng ngại ngần thừa nhận việc tôi kém hơn vợ với bạn bè, người thân... và cả với chính vợ tôi.
Nhưng, chậm hơn vợ không có nghĩa là tôi ngu dốt, thiểu năng. Vậy mà vợ tôi, càng ngày càng có thái độ coi thường tôi. Lúc cô ấy được tăng lương, tôi khen thì cô ấy buông thõng một câu "Tất nhiên, em có năng lực thì phải được hưởng xứng đáng chứ, cứ ì ạch như anh ấy à"; Khi con cái hỏi bài, tôi đang dở việc, bảo con mang ra mẹ hướng dẫn thì cô ấy mỉa mai: "Gớm, có bài toán cấp hai cũng không giảng nổi cho con, thế mà cũng đòi học hết đại học".
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. Nhưng tôi biết, vợ mình chỉ ác khẩu thôi nên không để bụng lâu, đôi lần góp ý thì cô ây gân lên cãi "em chả nói đúng còn gì" nên giờ tôi cũng chẳng góp ý nữa.
Nhưng sự việc lần này thì tôi không tha thứ được. Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Chả là cơ quan tôi có đợt cử cán bộ đi nước ngoài tu nghiệp 1 năm. Đây thực sự là một khoá đào tạo cán bộ nguồn kế cận cho cơ quan, bởi vậy những người được chọn đi học sẽ có rất nhiều cơ hội. Hơn thế, với số tiền tính trên đầu người, thì mỗi người được chọn còn có 1 khoản dư ra khá lớn, chưa kể vẫn được giữ nguyên lương. Tôi may mắn cũng thuộc top được cân nhắc.
Hôm trước, sếp gọi tôi lên, nói với tôi điều ấy và hỏi ý tôi thế nào. Tôi đã trả lời rằng: "nếu được đi học thì em rất cảm ơn sếp, nhưng dù thế nào em cũng chấp hành quyết định của tổ chức" - có ngờ đâu, tối về, kể với vợ, thì vợ tôi như nhảy đồng lên, ầm ĩ nhà cửa. Cô ấy bảo đấy là sếp gợi ý phong bì đấy, là anh thuộc nhóm 99% được đi rồi, chỉ cần lót tay nữa thôi, là gỉ là gì đủ thứ.... Rồi.... cô ấy chửi tôi là ngu thế, đúng là vô tích sự, đáng lẽ phải nói thế này, hẹn thế nọ...
Tôi quá sốc với lời chửi của vợ, với cả câu kết luận vô tích sự. 15 năm làm chồng, làm cha, tôi luôn hết lòng với cô ấy, với gia đình, vậy mà...
Vợ tôi cũng không phải chỉ là câu nói nhất thời, tôi tin thế. Có lẽ cô ấy đã nghĩ như thế này từ lâu rồi.
Tôi nên làm gì với người vợ luôn coi thường chồng này!
Theo Eva
Còn gì đau hơn khi thấy chồng ngủ với người khác? Tôi chưa từng nghĩ một ngày, chính tôi lại tận mắt chứng kiến chồng mình đang trên giường với người đàn bà khác. Và bởi chưa chuẩn bị tinh thần, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ ấy nên khi rơi vào tình cảnh này, tôi cảm thấy sốc vô cùng. Tôi gần như chết đi sống lại. Biết chồng ngoại tình đã...