Hỏi vợ cho bố
Mẹ mất sớm, hai anh em Huy và Hương sống với bố cho tới lúc trưởng thành. Hai anh em từng nói với nhau: ráng học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để nuôi bố, sao cho bố không phải khổ như ngày xưa nữa.
Huy và Hương đều học giỏi, kiếm được việc làm tốt, không phải đại gia tiểu gia gì nhưng cả hai đều sống tốt, có của ăn của để. Cả hai hùn tiền gửi về cho bố đều đều, gửi nhiều đến nỗi bố phải kêu lên, nói chúng mày gửi lắm thế, tao tiêu có hết đâu.
Tưởng bố vui hóa ra không, mỗi lần về thăm bố, họ vẫn thấy ông buồn hiu. Huy nói bố không phải lo nghĩ gì nữa, sao tụi con thấy bố vẫn buồn? Ông cười hồn hậu, nói: “Quanh năm bố sống với con chó và đàn gà, hỏi sao không buồn…”. Hương vội chụp lấy tay bố, nói vậy con mời bố vào thành phố ở với chúng con. Ông cười nhạt lắc đầu, nói bố đã nói rồi, bố không rời quê đi đâu cả.
Hai anh em biết ngoài lý do bố không muốn rời quê nhà còn một lý do khác, ấy là bố không muốn rời “bạn gái” của ông, bà Diên.
Bà Diên cũng già rồi, đã trên năm chục, chồng chết hơn chục năm bà vẫn ở vậy nuôi con. Đến khi con cái lớn khôn bà cũng muốn “bầu bạn” với ông. Hai anh em nghe bố “chuẩn bị cưới vợ” liền rần rần về quê, chẳng nói chẳng rằng lập tức đưa ông vào thành phố.
Video đang HOT
Lý lẽ của hai anh em rất rõ ràng: bố già rồi, nên sống với con cái chứ không phải với vợ mới. Con cái lo cho bố không thiếu một thứ gì tại sao bố không chịu sống với con cái. Vả lại, khi bố lấy vợ, nhất định của cải sẽ bị san sẻ, của cải nhà này có cả phần mẹ và các con làm ra, bố không được quyền chia sẻ cho ai khác.
Bố cười buồn, nói khổ lắm, bà Diên cô đơn mới đến với bố chứ ai người ta thèm đống của cải này. Nếu chúng mày muốn thì nhà cửa vườn tược này là của chúng mày, bố chỉ xin được sang nhà bà Diên sống với bả.
Hai anh em không chịu. Họ vật vã nài nỉ mời bố vào thành phố, còn dọa nếu bố không nghe thì chúng con cũng không ra thăm bố nữa. Cực chẳng đã ông phải theo vào.
Biết bố không muốn ở chung với con cái, hai anh em chung tiền mua một căn hộ ở Phú Mỹ Hưng cho bố. Căn hộ đầy đủ tiện nghi, người ta có cái gì thì bố phải có cái đó.
Được hai tháng, hai anh em sang thăm, ông vẫn buồn so. Ông ngước mặt nhìn hai anh em nói chúng mày cho bố về quê đi, nếu không bố chết héo vì buồn. Hỏi vì sao, ông nói ở đây như ở khách sạn, không có hàng xóm. Đi vào đi ra gặp mấy ông tây không biết nói chuyện gì, thành thử suốt ngày bố không biết nói với ai, cứ thế này bố câm mất. Dứt lời ông trào nước mắt.
Huy và Hương nhìn nhau ái ngại, họ biết họ đã sai lầm. Đất sống của bố là ở quê chứ không phải ở đây. Với ông, căn hộ sang trọng này chỉ là đất chết. Bố không cần gì hết, bố chỉ cô đơn, chỉ vậy thôi thế mà hai anh em không biết.
Hai anh em quyết định đưa bố về quê, họ cùng nhau sang nhà bà Diên hỏi vợ cho bố. Bà Diên nhìn họ rưng rưng nước mắt…
Theo VNE
Hãy tin khi anh nói: Em bao giờ cũng đẹp!
Những ngày này hình như cả xã hội đang bàng hoàng vì cái chết tức tưởi khổ sở của người phụ nữ - nạn nhân của một bác sĩ thiếu lương tâm. Mọi người đều chấn động và anh quan sát thấy em cũng lặng đi, không nói lời nào, chỉ chép miệng than khổ mà thôi.
Anh nghĩ lại về những tâm sự, lo lắng, băn khoăn của em mà thoáng rùng mình.
Hai năm trời vừa qua, cả nhà mình đã cùng em vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Anh nhớ như in ngày em cầm kết quả xét nghiệm bước ra từ phòng bác sĩ. Khuôn mặt tái nhợt, nước mắt rưng rưng. Em không nói được câu nào, còn anh chỉ biết sững sờ nhìn em: Ung thư vú giai đoạn 2.
Tai họa đổ ập xuống đầu gia đình mình như thế. Con đang vào kỳ thi cấp 3. Mẹ cũng bệnh nặng. Bây giờ là tấm giấy xét nghiệm này. Anh tưởng cả nhà ta không còn sức để đứng dậy. Trong khi lòng anh đau đớn vì lo sợ cho sinh mạng của em thì em chỉ nhắc đi nhắc lại: Người ta sẽ cắt ngực em, anh có buồn không? Phải, em là một nhà khoa học, nên em tìm hiểu và hầu như không băn khoăn về bệnh tật. Em luôn miệng động viên anh: sẽ chữa được gần như hoàn toàn. Nhưng điều làm em lo lắng là em sẽ mất đi một bên ngực. Em đi tìm những bức hình... khủng khiếp nhất của những bệnh nhân bị giải phẫu ngực để cho anh coi. Anh biết em muốn chuẩn bị tinh thần cho anh, dù anh nói em hàng trăm lần: anh không hề quan trọng điều đó, với anh và 2 con, sinh mạng của em là quý giá hơn cả.
Mổ xẻ rồi vào thuốc, tóc em rụng hết, cơ thể tiều tụy, thế mà em không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng cho anh. Câu em hỏi cửa miệng là: Nhìn em có gớm không anh? Anh chỉ biết ôm em vào lòng, hôn lên cái đầu trọc lóc của em mà đùa: "Lấy nhau bao lâu, giờ mới được biết rõ nhau "từng chân tơ kẽ tóc". Em cười nhẹ nhàng trong lòng anh mà mắt vẫn ánh lên những đăm đăm. Em cứ lúc nào cũng đội nón, choàng khăn, để anh không thấy em xấu. Mà anh thì có nghĩ gì đâu, chỉ xót xa với những nụ cười gắng gượng của em. Em có biết, với anh em trong cơn bạo bệnh trở nên đẹp vô cùng. Em không than van trách móc ủ dột. Lúc nào em cũng vui cười với cả nhà, cố gắng chén cơm vì anh, miếng thịt vì con trai, gắp rau vì con gái. Những ngày thuốc không hành, em nhờ bạn bè chỉ, lên mạng tìm công thức nấu ăn làm món này, món kia cho các con, cho anh. Gia đình chiều chiều ấm cúng hơn, vui hơn xung quanh những chăm chút của em.
Hai năm đã trôi qua. Sau những lần tái khám của em, anh càng yên tâm hơn. Đã tin tưởng không ai có thể giật em khỏi tay anh nữa thì cách đây hai tháng, anh giật mình khi em ngỏ ý muốn tái tạo ngực. Em nói em đã hỏi bác sĩ đã tìm hiểu giá cả và chuẩn bị hết rồi. Em nói em muốn lấy lại vẻ đẹp... tối thiểu của mình để cho anh. Anh nghe mà bàng hoàng. Lại một ca mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ? Lại cắt thịt da em ra? Lại những chông chênh khi nghe bác sĩ bảo: rủi ro tai biến không lường trước được và đặt bút ký vào tờ cam kết không kiện tụng? Anh nghe mà kinh hoàng. Và cả giận em: Sao em nghĩ rằng em làm điều đó là cho anh? Chẳng lẽ anh tầm thường thế sao mà có thể thản nhiên chấp nhận những mạo hiểm với tính mạng người vợ anh yêu quý. Chẳng lẽ em cho rằng anh giấu em những cảm giác của mình, yêu em chỉ là giả vờ và khen em chỉ là dối trá.
Vợ ơi, với anh em vẫn luôn luôn luôn đẹp đẽ. Bởi vì anh và vì con em đã làm biết bao nhiều điều tốt đẹp. Không có thể nào vì không có mái tóc, mất đi bộ ngực mà anh thấy mình bớt đi hạnh phúc. Em đẹp vì những điều khác, rất thân yêu mà anh không thể giải thích nổi. Và nội chỉ nghĩ đến những chịu đựng thêm nữa của em vì những điều... phù phiếm thế là lòng anh đã đau quặn lên rồi.
Những ngày này, đọc báo chí về cái chết của người phụ nữ xấu số, anh bàng hoàng đau giùm cả người chồng ấy. Anh ấy không biết gì về việc vợ anh ấy đi làm thẩm mỹ. Cô ấy giấu chồng chắc cũng vì muốn chồng bất ngờ. Anh ấy giờ đây chắc đau đớn biết chừng nào khi nghĩ vợ mình một mình bước vào ca mổ mấy tiếng đồng hồ, thản nhiên như đi chợ, đi cà phê với bạn. Để rồi cô ấy vĩnh viễn ra đi, tức tưởi, đau đớn. Anh và em nhìn hình cô ấy trên FB, một gia đình nhỏ rất hạnh phúc. Và cô ấy cũng rất đẹp, theo như anh nhận xét. Giá như cô ấy chia sẻ với chồng, như em với anh, chắc những bất hạnh này đã không xảy ra. Và vì thế, gần 20 năm sống với nhau, anh chưa hề gia trưởng với em điều gì. Nhưng lần này, em cho anh nói một câu xa lạ: Anh cấm em! Hãy tin anh những khi anh nói: Em bao giờ cũng đẹp!
Theo VNE
Một năm quá dài No sắc sảo tỉnh táo bao nhiêu thì chông lù đù dê nghe lơi kích bác bấy nhiêu. Có khi ban chi cân phinh phơ đôi ba câu la săn sang bê toan bô cua na đi đê cung ban... thao gơ kho khăn. Mảnh đất bố mẹ để lại cho hai anh em to đẹp là thế bị anh bán mất phần...