“Hỏi vì sao tôi không ngoại tình hả bà?”
Ôi! Tự nhiên nhớ mùi của em. “Ngon” lại ngoan ngoãn nữa. Nhớ cả lúc em ôm mình, thở hổn hển… Không được! Mình đang ở nhà! Không được để lộ sự bần thần ra thế. Mai mình lại gặp em.
Ngày… tháng… năm
Vừa tỉnh dậy lúc 7h sáng, quay qua bên cạnh thấy bà vợ vẫn đang say giấc, mình phải thật nhẹ nhàng, len lén đưa chân ra khỏi chăn ấm rồi đi vào phòng tắm mở điện thoại lên đọc tin nhắn của em. Vẫn là những tin nhắn quen thuộc của em “nhớ anh”, “yêu anh”. Vừa vui vừa thấy hơi hãi vì nghĩ đến cảnh bà vợ ở nhà mà lỡ đọc được chắc không yên ổn với bã. Ôi! Đàn bà…
Vừa xoá tin nhắn xong thì nghe tiếng vợ dậy, nhẹ cả lòng. Bà ta mà dậy sớm chút nữa thì thót cả tim. Tắm rửa, đánh răng xong nghe tiếng bã bảo ra ăn sáng kẻo đồ ăn nguội hết. Tự nhiên chợt nghĩ “Nhà này cái gì chả nguội mà còn lo nguội với nóng”, nhưng miệng thì bảo muộn làm để nhanh chóng ra khỏi tầm ngắm của “bà la sát” để chạy đến chỗ làm với “phở”.
Thoát rồi! Thoát rồi!… Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp. Trẻ trung, năng động, dí dỏm, bàn làm việc khi nào cũng hoa, thêm một cái cốc nước riêng, bàn làm việc của em có điểm chút màu mè xinh tươi như chính em vậy. Chẳng khác gì với bà vợ ở nhà, suốt ngày chỉ biết mang bộ đồ rộng rộng, chỉ biết nồi niêu, giẻ lau, chén. Mình lại chỉ biết tặc lưỡi một cái.
Trưa nay hai đứa ra ngoài ăn trưa ở quán cà phê sân vườn quen thuộc, la liếm nhìn quanh xem có gặp người quen không. Ai dè thấy thằng Minh cũng đang ngồi nắm tay em nào trông cũng xinh phết. Nó thấy mình rồi, hai anh em chỉ nháy mắt nhau tự hiểu. Mình cũng thấy vui vui, nắm lấy tay em. Đúng tay em khác hẳn tay bà vợ ở nhà. Mềm mại hẳn!
Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp – (Ảnh minh họa)
Ngày…tháng…năm
Trưa nay em vừa hẹn đi ăn cơm, trong khi bà ta lại sai đi mua sữa đem vào trường cho con. Đành phải cất công chạy đi đưa sữa cho con bé trước rồi quạy lại đón em đi ăn. Đành vậy chứ con cái không bỏ bê được.
Em đòi đi ăn sushi ở quán Sushi Bar. Nắm tay em vào quán, em thì đi theo sau tủm tỉm cười. Bàn tay em công nhận mịn màng và đẹp thật.
Gọi mấy phần sushi, em ngồi ăn một cách ngon lành. Tự nhiên nhớ ra cách đây mười năm bà vợ mình cũng từng ngồi ăn và cười như thế, nhưng lần đấy chưa nhiều tiền, nên chỉ đi ăn bún, cơm bình thường chứ có bao giờ vào mấy chỗ như thế này. Mình lại tặc lưỡi một cái, nghĩ đến hình ảnh chỉ biết ôm cái giẻ lau nhà, nồi xoong, bếp núc của bã hiện giờ. Đôi khi còn tóc chẳng thèm chải. Việc nhà, con cái làm bã trở nên tàn đi nhiều quá như vậy sao? Tự nhiên thấy trong lòng có chút tội lỗi… Ơ, thế mình có tội không? Chắc có! Nhưng đàn ông mà, ai chẳng có thói… Biết phạm tội nhưng không bỏ được.
Chiều nay đi đón con bé về, bã chỉ biết ôm lấy con bé, rồi hỏi han nó bao nhiêu thứ trong ngày đi học, không thèm hỏi han mình một tiếng. Vừa bực, vừa tủi thân. Làm biết bao điều cho cái nhà này mà không thèm đếm xỉa đến mình. Rồi tự nhiên thấy nhớ em. Em dịu dàng thế, cứ gặp mình là hỏi “anh mệt không”. Hỏi sao tôi không ngoại tình hả bà. Đừng trách tôi làm chi hết!
Đang trong lúc tủi thân, vợ tới một tay ôm cặp táp của mình, còn tay kia nắm tay con nhìn mình rồi nói: “Anh lên thay đồ đi, em pha nước cho anh nhé. Rồi nhà mình xuống ăn cơm”. Ôi! Vợ tôi cũng dịu dàng thế! … Sao tội của mình có vẻ chồng chất lên nhau vậy. Tự nhiên thấy tim nhói nhói… Thế là để không bị phát hiện, mình đành ôm vợ một cái rồi đi tắm.
Video đang HOT
Nãy đang ngồi coi tivi, điện thoại rung lên… Ôi mẹ ơi! Em gọi. Gọi làm gì giờ này vậy trời! Đành phải bắt máy chứ không “bà la sát” nghi ngờ. Giả vờ ờ à mấy câu như mấy đứa bạn gọi đi nhậu rồi thêm một hai câu từ chối, rồi bảo đang làm cho xong mấy bản thảo. Tắt máy xong còn phải giả vờ gằn giọng: “Mấy thằng này nhậu suốt ngày, vợ con thì không lo!”. Vợ tôi phì cười, trông vẻ vui lắm. Phù! Suýt lộ chuyện! Tự nhiên thấy mình giỏi ghê!
Ngày…tháng…năm
Đang ngồi ăn tối, bất chợt em lại gọi bảo nhớ, muốn gặp không thôi em giận. Thế là kiếm cớ phải đi công chuyện gấp, để “bà la sát” không kịp hỏi, mặc đại cái quần Jeans, áo thun lấy xe đi nhanh luôn. Trông vẻ mặt “bà la sát” có vẻ lo lắng, chắc tưởng có chuyện gì. Vừa tới nhà em, tôi nhắn tin cho “bà la sát” là có việc gấp qua nhà sếp để giải quyết cho bã yên lòng. Xong gọi em xuống nhà.
Hai đứa đi uống nước rồi ghé vào nhà nghỉ phía ngoại thành. Em xinh đẹp lại biết làm tôi hài lòng. Thân hình thon thả, vòng nào ra vòng nấy. Đầy đặn, thơm tho. Hai đứa ôm chầm lấy nhau rồi vuốt ve, âu yếm, rồi làm….chuyện-ma-thằng-đàn-ông-nào-cũng-làm khi có bồ nhí. “Hành sự” xong thì tắm rửa sạch sẽ để tránh để lại mùi nước hoa nữ. Sau đó đưa em về, còn tôi chạy lòng vòng ngoài phố nửa tiếng đồng hồ để nếu có lưu lại mùi của bồ nhí cũng bay đi bớt. Vậy mới an toàn mà về nhà. Ăn vụng phải biết chùi mép chứ.
Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp.
Về tới nhà, vợ chạy ra mở cửa lo lắng. Mình giả vờ nhăn mặt, bực bội nói vài câu: “Công việc gì mà cứ giật ngược người ta chạy vào buổi tối, không cho ai nghỉ ngơi hết.” Vợ xoa xoa lưng tôi bảo: “Công việc mà, ai chẳng vậy. Anh ráng lên!”. Cảm giác tội lỗi trong tôi ngày càng chất đống nhưng sao… Ôi! Tự nhiên nhớ mùi của em. “Ngon” lại ngoan ngoãn nữa. Nhớ cả lúc em ôm mình, thở hổn hển… Không được! Mình đang ở nhà! Không được để lộ sự bần thần ra thế. Mai mình lại gặp em.
Ngày… tháng … năm
Tôi chở em đi mua quần áo. Em ôm mình chặt cứng, còn mình phải mang cái mũ bảo hiểm khá to, có kiếng che hết mặt để không bị phát hiện. Vừa vui mà cũng vừa hồi hộp.
Em đòi mua một cái đầm hơi đắt, nhưng thôi, em vui là được rồi. Em thử mặc vào vừa khít, như may riêng cho em vậy. Eo ra eo, ngực ra ngực, làn da trắng nõn. Ngon lành! Chợt lúc tính tiền, con bé bán hàng khen “vợ” mình xinh… Nó tưởng “phở” là “cơm”…
Đã bao lâu rồi mình không mua cho bà nhà cái đầm mới nào nhỉ? Cũng lâu rồi chẳng thấy vợ mình mặc váy, đầm. Anh có xấu xa không vợ? Tự nhiên thấy mắt ngấn ngấn nước sau lớp kiếng mũ bảo hiểm…. Nhưng vợ ơi… Anh chẳng biết mình đang làm gì nữa…
Đang nghĩ lan man thì “Ầm” một cái. Tông trúng xe ai rồi! Còn em sợ hãi, ôm tay tôi.
Ơ, thôi chết! Hình như có trẻ em… Mở mũ bảo hiểm ra… Đứng hình! Vợ con tôi…
Theo Zing
Trăng mật ngọt ngào của chồng với... cô giúp việc
"Sao đấy chị, anh đi đâu ạ?". "Tôi phải hỏi cô câu ấy mới phải. Đi đâu mà lại có dép ở đây à?".
Chỉ mất vài giây, cô đã "túm" được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật "ngọt ngào" của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời.
Đêm đầu tiên trong tuần trăng mật ở Đà Nẵng, đang mơ màng ngủ, cô quờ tay sang không thấy chồng đâu, ngó nghiêng trong phòng tắm cũng không có ánh điện.
Cô vơ vội điện thoại gọi vào máy anh, sau một hồi chuông dài, anh cũng nhấc máy và bình thản trả lời: "Hai mẹ con ngủ trước đi, anh đang xem bóng đá ở quán cafe ngay cạnh khách sạn. Xem ở phòng sợ làm em với con tỉnh giấc". Yên tâm, cô lại ôm con ngủ tiếp.
Đêm thứ 2, sau cả ngày dài đi chơi thấm mệt, 9 giờ tối bé Nấm đã lăn ra ngủ. Thấy chồng đang cắm cúi ôm Ipad, cô rủ chồng đi ngủ nhưng anh không đi, bảo vợ: "Em với con ngủ trước đi, anh chưa buồn ngủ. Anh đọc báo lúc nữa đã".
Anh sang phòng bên cạnh ngủ cùng cô giúp việc (ảnh minh họa).
Cô lại quay sang ôm con và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không bận tâm đến anh nữa. 12 giờ đêm, bé Nấm tự nhiên lại tè dầm. Bình thường ở nhà, bé đã không còn tè đêm nữa nên cô không đóng bỉm cho Nấm, chắc hẳn do cả ngày đi chơi, bé Nấm uống nhiều nước quá, lại đi ngủ sớm nên hôm nay mới tè dầm ướt hết đệm.
Vẫn nghĩ chồng lại đi xem bóng đá ngoài quán cafe như đêm qua nên cô tự tay thay quần áo cho bé rồi gọi điện xuống lễ tân nhờ họ đổi ga giường cho. Xong đâu đấy, Nấm lại lăn ra ngủ ngon lành, lúc ấy cô mới cầm điện thoại gọi cho anh. Anh không bắt máy, sốt ruột, cô vừa mở cửa phòng đi ra ngoài vừa tiếp tục nhấn nút gọi lại.
Đêm khuya, khách sạn yên ắng, vì vậy mà cô nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc của chồng khẽ vang ra từ ngay phòng bên cạnh - phòng của Liên - giúp việc nhà cô đi du lịch cùng hai vợ chồng để đỡ đần cô chăm sóc bé Nấm.
Lần thứ 3, anh vẫn không nghe máy, cô áp tai vào cánh cửa phòng giúp việc, nghe rõ mồn một từng hồi chuông đang kêu to dần. Lúc ấy, lòng cô như có lửa đốt, vừa gọi điện cho chồng, cô vừa đập của phòng: "Mở cửa ngay, anh có ra không, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh đang đổ rồi. Ra ngay!".
Bất chấp những tiếng đập cửa liên hồi của cô, một lúc sau Liên mới ra mở cửa, vẻ mặt hốt hoảng: "Sao đấy chị, anh đi đâu ạ?". "Tôi phải hỏi cô câu ấy mới phải. Đi đâu mà lại có dép ở đây à?". Chỉ mất vài giây, cô đã "túm" được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Hôm ấy, cả khách sạn nơi cô nghỉ được một phen náo loạn chứng kiến màn đánh ghen của cô. Cô gào khóc, cào cấu anh, anh thì đứng như trời trồng không phản kháng. Mãi đến khi nghe tiếng bé Nấm khóc trong phòng, cuộc đánh ghen mới chấm dứt.
Trong cơn hoảng loạn, căm hận, cô thu dọn đồ đạc đòi ôm con về nhà ngay trong đêm nhưng rồi nghe anh can ngăn, cô mới ở lại. Cả đêm ấy, cô chìm trong những giọt nước mắt.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật "ngọt ngào" của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời (Ảnh minh họa).
Tuần trăng mật của cô đã kết thúc sớm hơn kế hoạch đến 3 ngày. Ngay sáng sau đêm phát hiện ra sự thật động trời của chồng và giúp việc ấy, cô ôm con ra sân bay về nhà. Anh cũng buộc lòng phải đi theo cô, riêng Liên thì anh chẳng dám nhòm ngó đến nữa.
Cô và anh cưới nhau khi bé Nấm của hai người đã được gần 2 tuổi. Trong 7 năm yêu nhau, họ đã sống chung với nhau 3 năm. Bỗng một ngày cô phát hiện mình đã có bầu. Lúc ấy cô đang học văn bằng 2, anh thì đi công tác triền miên nên cả hai quyết định sẽ sinh con và đợi con lớn sẽ tổ chức đám cưới. Họ chỉ kịp đi đăng ký kết hôn để bé Nấm ra đời có đầy đủ tên bố mẹ trong giấy khai sinh.
Đám cưới của anh và cô diễn ra cách tuần trăng mật vỏn vẹn 1 tuần. Nhìn anh và cô tươi cười bế con chụp ảnh cưới mà ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc trọn vẹn của gia đình cô. Cưới nhau xong, vợ chồng cô lên kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật miền Trung khoảng 5 - 6 ngày.
Anh bảo: "Em đã vất vả, thiệt thòi nhiều rồi, chẳng mấy khi có cơ hội xả hơi, lần này cả nhà đi, cho Liên đi cùng nữa trông nom Nấm cho em đỡ mệt". Cô nghe lời anh, lên kế hoạch, đặt vé, phòng khách sạn cho tuần trăng mật 4 người.
Liên kém cô 2 tuổi, là một người họ hàng xa ở quê cô, lên giúp việc cho nhà cô kể từ khi cô sinh bé Nấm. Chưa bao giờ trong đầu cô xuất hiện 2 chữ nghi ngờ về mối quan hệ giữa chồng và giúp việc.
Vì lẽ anh thường xuyên đi công tác xa nhà, những lần anh về với hai mẹ con, anh chỉ quấn quýt bên cô và con suốt ngày. Hơn nữa, Liên cũng chẳng phải cô gái trẻ trung, xinh xắn, lại luôn tỏ ra chăm chỉ, tận tâm với công việc gia đình cô.
Từ lúc xảy ra sự cố ngay trong tuần trăng mật ấy, trong đầu cô luôn tưởng tượng ra cảnh chồng mình và giúp việc trên chiếc giường khách sạn, dù chẳng tận mắt chứng kiến. Rồi cô lục lại tất cả kí ức suốt 2 năm Liên bước vào nhà cô, cố phân tích xem mối quan hệ mờ ám giữa họ liệu đã bắt đầu từ lúc nào.
Nhưng rồi, càng nghĩ cô càng rối loạn và bế tắc. Chỉ có một dấu hiệu khả nghi duy nhất đó là đêm đầu tiên ở khách sạn, khi anh nói đi xem bóng đá ở quán café, giờ cô mới cay đắng biết đêm đó anh cũng sang phòng giúp việc. Còn lại tất cả đều mù mờ trong cô. Tình yêu 7 năm của cô, đám cưới viên mãn mới tuần trước, cô vẫn còn say men hạnh phúc, vậy mà...
Ngay khi đặt chân về đến nhà, cô ngồi vào bàn soạn đơn ly hôn và đưa cho anh. Khác hẳn với không khí im lặng trên chuyến bay của hai người, cầm tờ đơn ly hôn, anh van xin cô tha thứ, thề thốt đó là lần duy nhất sai phạm, hứa hẹn sẽ không bao giờ làm khổ hai mẹ con nữa.
Cô cười nhạt trước những lời thanh minh của anh, vì cô biết đó chắc chắn không phải sự thật, mà sự thật thế nào, cô cũng chẳng muốn truy đến cùng nữa vì càng biết sẽ chỉ càng đau thôi.
Chỉ trong một ngày, cô đã kịp dọn hết đồ đạc của hai mẹ con về nhà ông bà ngoại, nhưng phải mất vài tháng sau cô mới hoàn tất được thủ tục ly hôn với người chồng vừa tổ chức đám cưới được ít ngày.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật "ngọt ngào" của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời. Đôi lúc, những kí ức buồn ấy vẫn ám ảnh cô, mỗi lúc ấy, cô lại tìm cách đưa con đi chơi đâu đó. Niềm vui bên con luôn là bài thuốc giải tỏa mọi muộn phiền trong cô...
Theo NLĐ
Vợ ơi! Xin em đừng nên nói xấu nhà chồng... Con phát ngấy mỗi khi phải về quê chồng. Hai ngày cuối tuần dài như một thế kỉ. Con chả dám ăn gì vì cái gì trông cũng bẩn. Bộ ấm chén cái thì sứt quai, cái thì mẻ miệng... Từ nói xấu Không ít lần anh Tân khẩn thiết van xin vợ như thế. Bởi vì chị Nguyệt vợ anh Tân rất...