“Hỏi vì sao tôi không n.goại t.ình hả bà?”
Ôi! Tự nhiên nhớ mùi của em. “Ngon” lại ngoan ngoãn nữa. Nhớ cả lúc em ôm mình, thở hổn hển… Không được! Mình đang ở nhà! Không được để lộ sự bần thần ra thế. Mai mình lại gặp em.
Ngày… tháng… năm
Vừa tỉnh dậy lúc 7h sáng, quay qua bên cạnh thấy bà vợ vẫn đang say giấc, mình phải thật nhẹ nhàng, len lén đưa chân ra khỏi chăn ấm rồi đi vào phòng tắm mở điện thoại lên đọc tin nhắn của em. Vẫn là những tin nhắn quen thuộc của em “nhớ anh”, “yêu anh”. Vừa vui vừa thấy hơi hãi vì nghĩ đến cảnh bà vợ ở nhà mà lỡ đọc được chắc không yên ổn với bã. Ôi! Đàn bà…
Vừa xoá tin nhắn xong thì nghe tiếng vợ dậy, nhẹ cả lòng. Bà ta mà dậy sớm chút nữa thì thót cả tim. Tắm rửa, đ.ánh răng xong nghe tiếng bã bảo ra ăn sáng kẻo đồ ăn nguội hết. Tự nhiên chợt nghĩ “Nhà này cái gì chả nguội mà còn lo nguội với nóng”, nhưng miệng thì bảo muộn làm để nhanh chóng ra khỏi tầm ngắm của “bà la sát” để chạy đến chỗ làm với “phở”.
Thoát rồi! Thoát rồi!… Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp. Trẻ trung, năng động, dí dỏm, bàn làm việc khi nào cũng hoa, thêm một cái cốc nước riêng, bàn làm việc của em có điểm chút màu mè xinh tươi như chính em vậy. Chẳng khác gì với bà vợ ở nhà, suốt ngày chỉ biết mang bộ đồ rộng rộng, chỉ biết nồi niêu, giẻ lau, chén. Mình lại chỉ biết tặc lưỡi một cái.
Trưa nay hai đứa ra ngoài ăn trưa ở quán cà phê sân vườn quen thuộc, la liếm nhìn quanh xem có gặp người quen không. Ai dè thấy thằng Minh cũng đang ngồi nắm tay em nào trông cũng xinh phết. Nó thấy mình rồi, hai anh em chỉ nháy mắt nhau tự hiểu. Mình cũng thấy vui vui, nắm lấy tay em. Đúng tay em khác hẳn tay bà vợ ở nhà. Mềm mại hẳn!
Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp – (Ảnh minh họa)
Ngày…tháng…năm
Trưa nay em vừa hẹn đi ăn cơm, trong khi bà ta lại sai đi mua sữa đem vào trường cho con. Đành phải cất công chạy đi đưa sữa cho con bé trước rồi quạy lại đón em đi ăn. Đành vậy chứ con cái không bỏ bê được.
Em đòi đi ăn sushi ở quán Sushi Bar. Nắm tay em vào quán, em thì đi theo sau tủm tỉm cười. Bàn tay em công nhận mịn màng và đẹp thật.
Gọi mấy phần sushi, em ngồi ăn một cách ngon lành. Tự nhiên nhớ ra cách đây mười năm bà vợ mình cũng từng ngồi ăn và cười như thế, nhưng lần đấy chưa nhiều t.iền, nên chỉ đi ăn bún, cơm bình thường chứ có bao giờ vào mấy chỗ như thế này. Mình lại tặc lưỡi một cái, nghĩ đến hình ảnh chỉ biết ôm cái giẻ lau nhà, nồi xoong, bếp núc của bã hiện giờ. Đôi khi còn tóc chẳng thèm chải. Việc nhà, con cái làm bã trở nên tàn đi nhiều quá như vậy sao? Tự nhiên thấy trong lòng có chút tội lỗi… Ơ, thế mình có tội không? Chắc có! Nhưng đàn ông mà, ai chẳng có thói… Biết phạm tội nhưng không bỏ được.
Chiều nay đi đón con bé về, bã chỉ biết ôm lấy con bé, rồi hỏi han nó bao nhiêu thứ trong ngày đi học, không thèm hỏi han mình một tiếng. Vừa bực, vừa tủi thân. Làm biết bao điều cho cái nhà này mà không thèm đếm xỉa đến mình. Rồi tự nhiên thấy nhớ em. Em dịu dàng thế, cứ gặp mình là hỏi “anh mệt không”. Hỏi sao tôi không n.goại t.ình hả bà. Đừng trách tôi làm chi hết!
Video đang HOT
Đang trong lúc tủi thân, vợ tới một tay ôm cặp táp của mình, còn tay kia nắm tay con nhìn mình rồi nói: “Anh lên thay đồ đi, em pha nước cho anh nhé. Rồi nhà mình xuống ăn cơm”. Ôi! Vợ tôi cũng dịu dàng thế! … Sao tội của mình có vẻ chồng chất lên nhau vậy. Tự nhiên thấy tim nhói nhói… Thế là để không bị phát hiện, mình đành ôm vợ một cái rồi đi tắm.
Nãy đang ngồi coi tivi, điện thoại rung lên… Ôi mẹ ơi! Em gọi. Gọi làm gì giờ này vậy trời! Đành phải bắt máy chứ không “bà la sát” nghi ngờ. Giả vờ ờ à mấy câu như mấy đứa bạn gọi đi nhậu rồi thêm một hai câu từ chối, rồi bảo đang làm cho xong mấy bản thảo. Tắt máy xong còn phải giả vờ gằn giọng: “Mấy thằng này nhậu suốt ngày, vợ con thì không lo!”. Vợ tôi phì cười, trông vẻ vui lắm. Phù! Suýt lộ chuyện! Tự nhiên thấy mình giỏi ghê!
Ngày…tháng…năm
Đang ngồi ăn tối, bất chợt em lại gọi bảo nhớ, muốn gặp không thôi em giận. Thế là kiếm cớ phải đi công chuyện gấp, để “bà la sát” không kịp hỏi, mặc đại cái quần Jeans, áo thun lấy xe đi nhanh luôn. Trông vẻ mặt “bà la sát” có vẻ lo lắng, chắc tưởng có chuyện gì. Vừa tới nhà em, tôi nhắn tin cho “bà la sát” là có việc gấp qua nhà sếp để giải quyết cho bã yên lòng. Xong gọi em xuống nhà.
Hai đứa đi uống nước rồi ghé vào nhà nghỉ phía ngoại thành. Em xinh đẹp lại biết làm tôi hài lòng. Thân hình thon thả, vòng nào ra vòng nấy. Đầy đặn, thơm tho. Hai đứa ôm chầm lấy nhau rồi vuốt ve, âu yếm, rồi làm….chuyện-ma-thằng-đàn-ông-nào-cũng-làm khi có bồ nhí. “Hành sự” xong thì tắm rửa sạch sẽ để tránh để lại mùi nước hoa nữ. Sau đó đưa em về, còn tôi chạy lòng vòng ngoài phố nửa tiếng đồng hồ để nếu có lưu lại mùi của bồ nhí cũng bay đi bớt. Vậy mới an toàn mà về nhà. Ăn vụng phải biết chùi mép chứ.
Vừa nhìn thấy cô bồ nhí bé bỏng ngồi chờ với nụ cười tươi rói là biết nay ngày hôm nay trời đẹp.
Về tới nhà, vợ chạy ra mở cửa lo lắng. Mình giả vờ nhăn mặt, bực bội nói vài câu: “Công việc gì mà cứ giật ngược người ta chạy vào buổi tối, không cho ai nghỉ ngơi hết.” Vợ xoa xoa lưng tôi bảo: “Công việc mà, ai chẳng vậy. Anh ráng lên!”. Cảm giác tội lỗi trong tôi ngày càng chất đống nhưng sao… Ôi! Tự nhiên nhớ mùi của em. “Ngon” lại ngoan ngoãn nữa. Nhớ cả lúc em ôm mình, thở hổn hển… Không được! Mình đang ở nhà! Không được để lộ sự bần thần ra thế. Mai mình lại gặp em.
Ngày… tháng … năm
Tôi chở em đi mua quần áo. Em ôm mình chặt cứng, còn mình phải mang cái mũ bảo hiểm khá to, có kiếng che hết mặt để không bị phát hiện. Vừa vui mà cũng vừa hồi hộp.
Em đòi mua một cái đầm hơi đắt, nhưng thôi, em vui là được rồi. Em thử mặc vào vừa khít, như may riêng cho em vậy. Eo ra eo, ngực ra ngực, làn da trắng nõn. Ngon lành! Chợt lúc tính t.iền, con bé bán hàng khen “vợ” mình xinh… Nó tưởng “phở” là “cơm”…
Đã bao lâu rồi mình không mua cho bà nhà cái đầm mới nào nhỉ? Cũng lâu rồi chẳng thấy vợ mình mặc váy, đầm. Anh có xấu xa không vợ? Tự nhiên thấy mắt ngấn ngấn nước sau lớp kiếng mũ bảo hiểm…. Nhưng vợ ơi… Anh chẳng biết mình đang làm gì nữa…
Đang nghĩ lan man thì “Ầm” một cái. Tông trúng xe ai rồi! Còn em sợ hãi, ôm tay tôi.
Ơ, thôi chết! Hình như có t.rẻ e.m… Mở mũ bảo hiểm ra… Đứng hình! Vợ con tôi…
Theo Zing
Vợ ơi! Xin em đừng nên nói xấu nhà chồng…
Con phát ngấy mỗi khi phải về quê chồng. Hai ngày cuối tuần dài như một thế kỉ. Con chả dám ăn gì vì cái gì trông cũng bẩn. Bộ ấm chén cái thì sứt quai, cái thì mẻ miệng...
Từ nói xấu
Không ít lần anh Tân khẩn thiết van xin vợ như thế. Bởi vì chị Nguyệt vợ anh Tân rất hay nói xấu, bêu riếu và cả m.ỉa m.ai nhà chồng. Khiến anh em, họ hàng bên vợ có cái nhìn không đúng, thiếu tích cực về gia đình nhà anh.
Chị Nguyệt và anh Tân yêu nhau, đến với nhau trong sự phản đối của gia đình nhà chị Nguyệt, họ cho rằng hai gia đình không môn đăng hộ đối. Bởi vì, gia đình nhà chị Nguyệt khá cơ bản, bố là bộ đội nghỉ hưu, mẹ là hiệu trưởng một trường cấp ba đương chức, trong khi đó bố mẹ anh Tân lại "hai lúa" trăm phần trăm.
Nhưng vì mối tình từ thời phổ thông sâu đậm, trải qua 4 lần hợp, 3 lần tan, anh chị vẫn quyết lấy nhau bằng được. Những tưởng "vàng đã thử lửa" thì ắt chính thật vàng mười, những tưởng chấp nhận đến với anh Tân, chị Nguyệt sẽ chấp nhận hoàn cảnh khó khăn của gia đình anh. Nhưng thực tế hôn nhân không phải lúc nào cũng đẹp như tranh vẽ.
Nhà chị ở thành phố, nhà anh dưới quê. Ngày yêu nhau, anh dẫn chị về chơi, hai người lội ruộng ra đồng bắt cua về cho cô em gái nấu canh riêu chị thích lắm, thấy tình yêu của mình thật lãng mạn. Nhưng cưới rồi, chị thấy việc lội ruộng bắt cua sao mà dơ dáy. Chị bịt mũi lại mỗi khi mùi tanh của bùn xộc lên.
Đất nhà anh thì rộng thẳng cánh cò bay. Vả lại thói quen của người dân quê anh là sống hòa đồng với thiên nhiên ngay cả trong chuyện giải phóng "hàng tồn" trong bụng. Còn nhớ khi xưa, anh canh cho chị đi "toilet" thiên nhiên, chị còn bảo thật thú vị vì được ngắm cả trăng cả sao. Thế mà giờ đây, chị lại thay đổi tới không ngờ. Trong những câu chuyện chỉ đem kể cho anh em nhà mình bao giờ cũng m.ỉa m.ai gia đình anh nghèo tới mức nhu cầu giản tiện nhất cũng không được thỏa mãn.
"Mẹ biết không. Con phát ngấy lên mỗi khi phải về quê chồng. Hai ngày cuối tuần dài như một thế kỉ. Con chả dám ăn gì vì cái gì trông cũng bẩn bẩn. Bộ ấm chén cái thì sứt quai, cái thì mẻ miệng, nhìn đã chả muốn nói gì đến uống." - Một lần anh trót nghe lỏm được những lời này.
Không phải anh Tân bất tài đến mức không mua nổi bộ ấm chén lịch sự, không xây nổi cho bố mẹ một nhà vệ sinh khang trang tiện nghi. Mà bởi vì còn có nhiều việc của gia đình quan trọng hơn đang đợi anh giải quyết. Ba đứa em đang học đại học, anh phải chu cấp hàng tháng, ngôi nhà bố mẹ anh xây gần 3 chục năm đã dột nát lắm rồi đang đợi anh tu sửa.
Anh trách chị sao không bớt chút t.iền son phấn của mình sắm sửa những thứ nho nhỏ cho gia đình chồng mà lại ỏng eo chê bai. Anh Tân buồn lắm, khi nghe những lời chê bai đầy xúc phạm từ chính cái miệng xinh xắn của vợ mình.
... Đến đòi quyền lợi
Việc chị Nguyệt nói xấu nhà chồng xem chừng vẫn còn "nhẹ đô" hơn nhiều so với mức độ của chị Hảo.
Chị Hảo dù đã đi lấy chồng nhưng bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào chị cũng có thể gọi điện thoại, hoặc phóng xe về nói xấu nhà chồng với mẹ đẻ. Không chỉ nói xấu chỉ còn kêu khổ, ca mệt, khóc lóc ầm ĩ. Sau mỗi lần như thế, anh Trung chồng chị lại bị mẹ vợ "triệu" sang và mở "dân ca" cho nghe.
Nào là: nó là con gái duy nhất của tôi, anh mà để nó ấm ức điều gì là không xong với tôi đâu. Nào là: Sao anh vô trách nhiệm thế, vợ có bầu mà cũng chẳng được yên thân, suốt ngày khóc lóc thế này hỏi đ.ứa t.rẻ ra đời sẽ ra sao.
Đúng là gia đình anh Trung phức tạp thật. Nào là chuyện con bà cả, con bà hai tị nhau chuyện đất cát. Nào là chuyện chị em dâu bằng mặt mà không bằng lòng đã khiến anh Trung đau đầu vì bất lực. Nhưng anh em nhà anh dù có không hài lòng về nhau nhưng đều chỉ nội bộ với nhau mà thôi, người ngoài không ai hay biết. Nhưng vợ anh lại đem "vạch áo cho người xem lưng" khiến anh cảm thấy mất mặt.
Anh đường đường là anh trưởng, lại có bằng tiến sĩ trong tay. Ra ngoài lúc nào cũng chỉ tay năm ngón, "ăn tiên nói chốc", vậy mà lại mang tiếng không bảo được em, không bênh được vợ trong mắt bên ngoại. Nên anh cảm thấy bức xúc lắm.
Có lần, chả hiểu chị Hảo vợ anh gọi điện về khóc lóc ra sao. Mẹ vợ anh tức tốc thuê taxi sang nhà anh để đòi quyền lợi cho con gái. Mà chuyện đâu có gì to tát, ngày sinh nhật cô em gái út sống cùng nhà với vợ trong anh, nó mời bạn bè tới ăn uống. Xong rồi lại kéo nhau đi hát hò mà không kịp dọn dẹp đỡ đần chị dâu. Lần ấy, vợ anh Trung đang mang thai đứa thứ hai, cảm thấy ấm ức vì bị biến thành osin dù đang mang trong mình quý tử của dòng họ Đỗ.
Ngay cả việc phòng the của hai vợ chồng có điều gì không thỏa mãn chị cũng đem kể với mẹ đẻ, chị em gái. Khiến anh Trung mất hết phong độ trong ánh mắt của mọi người, mặc dù nguyên nhân có khi không hoàn toàn do anh.
Mất hình tượng trong mắt chồng
Trước đây, anh Tân vô cảm động, biết ơn tình yêu chân thành không vụ lợi của chị Nguyệt. Đã bao lần anh chủ động đòi chia tay chỉ vì không muốn chị Nguyệt khổ nhưng chị một mực không chịu. Anh Tân đã hạnh phúc biết bao khi đám cưới của anh chị cuối cùng cũng được tổ chức. Anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho vợ, sẽ không bao giờ để chị phải chịu thiệt thòi điều gì.
Nhưng mới sau có 2 năm ngày cưới, anh đã thấy mất hết những hình ảnh tốt đẹp và cao thượng của vợ. Những lời nói xấu tuy không công khai, nhưng nó như nhát dao đ.âm vào tim anh đau nhói. Anh sợ rằng mức độ yêu thương, trân trọng anh dành cho vợ sẽ nhạt dần bởi vợ anh không còn được như xưa nữa.
Còn anh Trung, đã không thể im lặng trước việc vợ hết lần này tới lần khác vác chuyện nhà chồng đi kể lể, bao phen làm anh xấu mặt. Vốn trầm tính, nhưng anh đã nổi xung lên khi vợ anh khóc lóc, kêu than mình bị "ngược đãi" vì phải dọn dẹp "bãi chiến trường" sau bữa sinh nhật của cô em chồng.
Anh đã ra tối hậu thư cấm chị từ nay không được "mách lẻo" với gia đình nhà đẻ bất cứ chuyện gì của hai vợ chồng cũng như gia đình chồng. Hình ảnh chị trong mắt anh cũng giảm cấp nghiêm trọng.
"Xấu chàng thì hổ ai", xin các chị em hãy trả lời câu hỏi ấy, trước khi vác chuyện nhà chồng về nhà đẻ.
Theo Khampha
“Ở nhà đủ mọi thứ phải lo, làm sao mà em vào đây hầu được…” Mẹ tôi nằm viện hơn 1 ngày trời mà không thấy bóng dáng cô con dâu đâu cả. Khi tôi hỏi sao đến giờ em mới vào thì cô ấy sẵng giọng: "Ở nhà đủ thứ phải lo, làm sao mà em vào đây hầu được". Tôi là con trai trưởng trong nhà, trên tôi là 2 chị gái đã đi lấy chồng...