Hối tiếc vì cưới vội
Cuối cùng cái đám cưới vội vàng vì nghĩ rằng mình là đôi, là cặp của nhau nhanh chóng đi đến hồi kết. Kí vào đơn ly hôn xong, Dũng lầm bầm trong miệng: “Đẹp, thông minh cuối cùng thành nhạt nhẽo, vô vị và lạnh lẽo”…
Cái tin vợ chồng Dũng – Hiền ly hôn khiến ai quen biết và thân thiết cũng phải bàng hoàng, ngã ngửa. Thà rằng chung sống với nhau ngót nghét vài năm, dồn ứ bao nhiêu hậm hực, đến lúc không chịu đựng được nữa thì dẫn nhau ra tòa. Đằng này cả hai vợ chồng vừa rời ủy ban phường, mực ký vào tờ giấy đăng kí kết hôn còn chưa ráo, ấy vậy mà lạnh lùng, cả hai nhất quyết đường ai nấy đi. Bố mẹ hai bên ra sức hỏi han, khuyên giải rồi cố gắng vun vào, vậy nhưng cuối cùng hai con người ấy vào một buổi sáng giữa tuần, trời nắng rất đẹp, ngồi trên 2 chiếc xe, đi từ hai phía về trước cổng tòa án. Rồi chừng một tiếng sau đó họ trở ra, mặt lạnh băng vội vàng ai lên xe người ấy, phóng vút xe đi không hề ngước nhìn lại.
Dũng vốn là anh chàng đẹp trai và có nhiều cô gái theo đuổi, ấy vậy nhưng trái tim Dũng trót trao cho Hiền, cô nàng đồng nghiệp cũng không thua kém ai về phần nhan sắc, hơn thế Hiền hoạt bát, nhanh nhẹn lại hòa đồng nên ngay khi mới chuyển đến công ty Dũng, Hiền đã nhanh chóng “hạ gục” được trái tim anh chàng đào hoa, vốn nổi tiếng “sát gái” là Dũng. Lăn lộn và va vấp với môi trường bên ngoài cũng được hơn mười năm nên Dũng cũng đủ chững chạc để mơ ước mình sẽ có một người vợ đủ để hiểu và thông cảm, chia sẻ với anh mọi thứ. Dũng không cầu toàn kén chọn nhưng tuyệt nhiên anh không thích những cô nàng chủ động đến với mình do bị thu hút bởi khả năng trong công việc cũng như kinh tế của bản thân.
Bởi thế, khi gặp được Hiền, anh như trút bỏ được niềm trăn trở bây lâu. Ở bên Hiền, dù với vai trò nào, Dũng cũng cảm thấy mình được thoả mãn mọi thứ, Hiền thông minh, nhanh nhẹn nên trong công việc, Hiền có thể là trợ thủ đắc lực cho Dũng. Rồi khả năng giao tiếp, đối nội đối ngoại khá hoạt bát, hòa nhã khiến Dũng yên tâm bởi Hiền sẽ dư thừa khả năng làm vừa lòng mẹ anh, người nổi tiếng khó tính kén chọn con dâu.
Ban đầu Hiền cũng tỏ vẻ kiêu kì, không bận tâm tới Dũng, nhưng rồi càng cố tình, Hiền cũng càng bị anh hấp dẫn. Khi nhìn thấy các cô gái vây quanh Dũng, Hiền bắt đầu có ý hờn ghen và chủ định “giành giật” bằng được người đàn ông ấy về phía mình. Hiền nghĩ một anh chàng khiến các cô gái phải thèm thuồng như vậy cũng đáng để cho mình gửi gắm cuộc đời. Thế là hai con người ấy ghép lại với nhau. Cả hai luôn cảm thấy thỏa mãn, tự hào mỗi khi sánh bước đi bên nhau, hãnh diện khi nửa kia đã khiến cho người đi đường phải ngước mắt dõi theo với vẻ ngưỡng mộ, thèm thuồng xen lẫn ghen tỵ.
Cảm giác sống có vợ mà còn tệ hại, khốn khổ hơn khi còn độc thân xâm lấn tâm trí Dũng… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tiếng sét ái tình và lâng lâng trong cảm giác viên mãn, hạnh phúc đã làm cho cả hai quên tất cả mọi thứ xung quanh. Một đám cưới chóng vánh sau hơn hai tháng chính thức tuyên bố yêu nhau giữa Dũng và Hiền được tổ chức. Bỏ mặc mọi lời góp ý cũng như vài ánh mắt dò xét, hoài nghi, Dũng khăng khăng khẳng định đó là tình yêu chân chính, là duyên số, là cặp đôi hoàn hảo, hai người sẽ sống hạnh phúc viên mãn với nhau…
Dũng vênh vang nắm tay Hiền bước vào hôn trường trước bao nhiêu con mắt trầm trồ, thán phục, những lời xì xào khen ngợi bàn tán khắp từ mọi phía cứ dần dần vang lên: “Vợ xinh thế” “Đẹp đôi quá” “Thế là nhất anh Dũng rồi”… Cả Dũng và Hiền đều thực sự rất vui và hạnh phúc…
Ngày cưới kết thúc, vì công việc bận rộn, cả hai tạm hoãn chuyến du lịch trăng mật và dự định sẽ đi vào cuối năm. Thế nhưng cái dự định ấy vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được khi cuộc sống đời thường cuốn Dũng và Hiền vào vòng xoáy công việc. Mỗi ngày trở về, cả hai đều rã rời nằm vật ra giường. Trong công việc, Hiền không chịu thua kém chồng một phân nào, thành thử chồng có cố gắng ngồi nán lại ở công ty mười phút để làm cho xong việc thì Hiền cũng phải ngồi lại gần gấp đôi để Dũng phải gọi điện thoại vài lần thì Hiền mới chịu rời ghế đứng lên.
Mang tiếng vợ chồng son, mới cưới nhưng chưa một bữa ăn nào Hiền tự tay vào bếp. Mấy chiếc nồi hai bên nội ngoại mua sắm cho vẫn còn nguyên đai, nguyên kiện. Nhiều hôm bước vào phòng ăn, Dũng tưởng như mình đang sống giữa cửa hàng bán đồ ăn sẵn chứ không phải là nhà mình bởi đâu đâu cũng là hộp thức ăn, thìa đũa ăn một lần bừa bộn, có cái đã kịp mọc rêu mốc. Vốn nhường nhịn vợ và cảm thông với công việc căng thẳng ở công ty, thành ra Dũng luôn chịu đựng những việc “nhỏ nhặt” ấy. Nhưng rồi dần dần, khi căn nhà không còn thứ mùi hương thơm tho, ấm cúng như ngày đầu mới dọn về, phòng bếp lúc nào cũng lạnh tanh, Hiền thì ngày càng miệt mài chạy theo công việc, hợp đồng và sự thăng tiến còn say mê hơn cả người đàn ông vốn được mệnh danh là không có kỳ phùng địch thủ như Dũng.
Rồi cảm giác sống có vợ mà còn tệ hại, khốn khổ hơn khi còn độc thân xâm lấn tâm trí Dũng, anh bắt đầu chán ngán vì ngày nào cũng đồ hộp, bánh mỳ và pizza. Những cơn cãi vã giữa hai vợ chồng bắt đầu nhiều hơn, tiếng cãi qua cãi lại đã thay bằng tiếng vỡ tan tành của từng món đồ đạc trong nhà. Và rồi cuối cùng cái đám cưới vội vàng vì nghĩ rằng mình là đôi, là cặp của nhau nhanh chóng đi đến hồi kết. Kí vào đơn ly hôn xong, Dũng lầm bầm trong miệng: “Đẹp, thông minh cuối cùng thành nhạt nhẽo, vô vị và lạnh lẽo”…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có muộn màng không anh?
Anh biết không ở nơi này em nhớ anh da diết đến khôn nguôi? Tưởng chừng quyết định của em là đúng đắn, vậy mà giờ đây em mới hiểu rằng "Cuộc sống của em sẽ thật nhạt nhẽo, vô vị và mất sức sống nếu không có anh đi cùng".
Anh đến và đi nhẹ như cơn gió thoảng qua làn tóc em. Em muốn giơ tay ra vuốt mái tóc mình để tận hưởng chút thời khắc ngắn ngủi ấy nhưng không kịp nữa rồi. Cơn gió đã bay đến một nơi khác để lại trong em một nỗi buồn, trống vắng và cô đơn.
Những ngày đầu khi mới biết nhau, em cảm thấy bình thường khi có anh bên cạnh vì trong em, anh lúc nào cũng như một người anh trai tài giỏi và tự tin. Anh luôn làm em khâm phục và ngưỡng mộ. Em lấy anh ra làm mục tiêu để mình phấn đấu vươn lên. Em biết rằng trong quãng thời gian khó khăn nhất của thời học sinh anh luôn ở bên cạnh theo dõi và động viên em cố lên.
Anh mang lại nhiều niềm vui cho em và xuất hiện đúng lúc khi em đau khổ và tuyệt vọng nhất. Lúc đó, em thấy anh giống như một chàng hiệp sĩ trong mơ. Em mơ hồ không hiểu cái cảm giác dành cho anh lúc này đã vượt xa mức tình anh em.
Em đã bao lần tự dặn lòng không được yêu anh vì anh như cơn gió sẽ bay đi lúc nào không biết. Anh quá giỏi giang, ngạo mạn, tự tin và mang trong người dòng máu của kẻ bất bại. Anh không sợ một thứ gì trên đời này cả. Chính vì vậy, em không biết những tình cảm anh dành cho em có phải chỉ là sự khao khát chiến thắng của người thợ săn với con mồi lém lỉnh không?
Anh làm em thấy sợ khi đứng trước anh vì anh luôn đọc được những suy nghĩ của em. Những gì anh nói ra đều bị em bác bỏ và chối cãi đơn giản vì em không muốn bị chinh phục và yếu đuối trước anh. Em đã sống không thật lòng mình. Nhiều lúc nhớ anh đến quay quắt muốn cầm điện thoại để phone cho thỏa nỗi nhớ mong nhưng đã được kiềm chế nhiều lần vì cái tự ái con gái.
Rồi một ngày, khi em vào Sài Gòn học, anh dặn dò và bảo em suy nghĩ lại sự lựa chọn của mình. Lúc ấy, em chưa nhận thức được anh quan trọng với em ra sao mà vô tình nói nặng lời làm anh tự ái. Em có cố ý thế đâu anh, em cũng đau lắm chứ. Anh nghĩ mình là vật cản trở trên bước đường tương lai của em và tự động rút lui cho em thực hiện hoài bão của em.
Như thế đấy, tình cảm của chúng tôi đến nhẹ nhàng và kết thúc thật êm ái. Em có ngờ đâu thời gian làm em không sao quên anh được dù lúc nào cũng tự nhủ: "Mày thấy chưa người ta có thật lòng thật dạ với mày đâu. Nếu không anh ấy sẽ hứa hẹn và chờ đợi ngày trở về của mày rồi."
Những lúc như vậy em lại càng nhớ anh vô cùng, nhớ đến nỗi không còn tâm trí để làm gì. Nhiều lần em muốn hàn gắn lại tình cảm với anh, em đã nhắn cho anh biết bao tin nhắn nhưng phản hồi của anh là một sự im lặng, thờ ơ và dửng dưng.
Có lẽ anh đã quên em thật rồi và đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Giờ đây, công việc và học hành của em đều tốt đẹp, em muốn chia sẻ cùng anh biết bao và nói cho anh biết em đã thành công rồi anh ạ. Nhưng có một thứ em biết mình sẽ không bao giờ có được, đó là tình cảm của anh.
Giờ thì em đã biết anh quan trọng hơn những gì em đang có. Em mãi mãi thua anh vì anh luôn đặt hạnh phúc lên hàng đầu còn em thì không. Giá mà anh gọi điện cho em một lần nữa thôi, em sẽ bỏ tất cả mọi thứ mà chạy về bên anh.
Em sẽ sống thật lòng, không so đo tính toán, không cần biết kết quả ra sao vì "Trong tình yêu làm sao biết ai luôn chân thành. Trong tình yêu làm sao biết ai hay lừa dối. Xin hãy cứ yêu đừng nên bối rối. Trái tim tự tìm ra lối, bước qua gian dối người ơi....".
Giờ có muộn màng để làm lại từ đầu không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không còn cháy bỏng... Một tháng nữa mình cưới. Bố mẹ hai b&ecirn đã nở những nụười mãn nguyện. Còn chúng ta lại đương sống với những phút gi&aciry nhạt nhẽo, v&ocir vị nhất của tình y&eciru. Em kh&ocirng còn nhận đượ những tin nhắn khi thứ dậy mỗi sáng, trưa, chiều tối. Có khi hàng tuần anh kh&ocirng gọi điện hỏi thăm. Em nhắ, anh nhăn...