Hối tiếc
Tôi đã dứt khoát ly hôn vì không ngày nào trong nhà tôi lại không có tiếng chửi rủa, la hét, tiếng đồ vật bể và không khí luôn nặng nê như có chứa bom hẹn giờ, chỉ cần ai làm chuyện gì không vừa ý là ngay lập tức chiến tranh bùng nổ.
Đã nhiều lần chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau. Cả hai đều hứa sẽ thay đổi, sẽ kiềm chế cảm xúc và cái tôi của mình cho gia đình được êm ấm nhưng ngày hôm sau, chuyện đâu lại hoàn đấy. Mạnh chồng chồng giận. Mạnh vợ vợ tức tưởi. Bởi thế khi nói phải ly hôn, cả hai đều nhanh chóng nhất trí, dù trong lòng vẫn có chút gì tiếc nuối, chút gì hụt hẫng. Cảm giác là vậy nhưng chẳng ai níu kéo ai.
Sau khi chia tay, mỗi người tìm một không gian và cuộc sống riêng cho mình. Chồng tôi bặt tin vài tháng. Thậm chí, anh cũng không thèm gọi điện hỏi thăm con gái. Tôi bận lòng nghĩ tới anh vì nhớ thằng con trai lớn. Nó theo ba. Chẳng biết ba nó có chăm lo cho con tử tế như thời ở với mẹ không nữa. Chẳng biết nó có khóc thầm mỗi đêm vì nhớ mẹ, nhớ em? Rồi nó có hòa nhập được với môi trường mới? Những câu hỏi ngổn ngang làm tôi day dứt mãi.
Thế là tôi cầm điện thoại gọi cho chồng cũ. Nói chuyện thăm hỏi một lúc, tôi và anh thống nhất với nhau sẽ thử tái hợp một thời gian, xem tình hình có cải thiện được không. Chỉ chưa đầy hai tháng, giữa chúng tôi lại phát sinh mâu thuẫn. Tôi phát ngán với cái tính đùn đẩy trách nhiệm của anh, cái thói đụng đâu cũng nhảy nhổm như ngồi vào lửa.
Một lần nữa cả hai lại tách ra. Lần này thì gọn gàng hơn vì không có giấy tờ hay tòa án. Tôi không muốn chịu đựng thêm nữa. Tôi bắt mình phải thích nghi với tự do và đừng quá nặng nề trách nhiệm làm mẹ. Chồng tôi sẽ tự xoay xở được với mọi thứ.
Sau một năm ly dị, tôi dần quen và sống thoải mái hơn. Không hiểu có phải do tinh thần vui vẻ mà tôi thấy dễ dãi hơn với người cũ. Thời gian qua, tôi và anh bỗng thân thiết hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn, quan tâm nhau nhiều hơn và vì thế lại thấy còn cần nhau.
Đôi khi tôi cứ nghĩ, nếu chúng tôi vẫn là vợ chồng thì tốt quá. Những lúc khó khăn, con đau, mẹ bệnh sẽ có người bên cạnh đỡ đần chăm sóc. Tôi suy nghĩ rất nhiều và cảm nhận anh cũng nghĩ giống mình.
Video đang HOT
Vì thế, tôi không đắn đo lắm khi mở lời hỏi anh có muốn tái hợp để gia đình đoàn tụ. Bất ngờ là anh im lặng, lắc đầu. Anh nói, mối quan hệ của chúng tôi cải thiện được là nhờ những ngày tháng xa nhau, được sống cho chính mình. Có thể trong mắt tôi bây giờ anh đã thay đổi tốt hơn nhưng thật ra anh vẫn vậy, vẫn nóng tính và cố chấp.
Vì không ở bên nhau đủ nhiều nên tôi không thấy những tật xấu cố hữu của anh. Hãy cứ như vậy mà lại tốt hơn cho cả hai. Nghe anh nói tôi rất buồn. Nếu tiếp tục như hiện tại có thể tôi sẽ thật sự mất anh bởi cả hai chẳng còn gì ràng buộc. Một chút xót xa xen lẫn đau khổ khi tôi biết mình chẳng thể làm gì hơn để anh quay về.
Những lúc cả nhà cùng nhau đi chơi, ăn uống vui vẻ, tôi bỗng thấy hối hận vô cùng. Tôi ước gì thời gian quay lại để tôi biết kềm tính nóng nảy, biết lắng nghe và thông cảm cho chồng. Tuy cả hai đều có lỗi nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho mình vì đã không thật sự cố gắng để bảo vệ mái ấm nhỏ cho toàn vẹn. Tôi đã quá cứng đầu và kiêu hãnh nên giờ phải sống trong nỗi cô đơn, con cái cũng chịu cảnh chia ly. Hy vọng một ngày nào đó không xa, chồng tôi sẽ bỏ qua tự ái cá nhân và thật sự cùng tôi chung tay xây dựng lại một gia đình hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gặp lại và hối tiếc
Ngồi đối diện với Linh trong quán cà phê, thỉnh thoảng Đức ngẩng đầu lên cười gượng. Có lẽ trong Đức lúc này có một cái gì đó nuối tiếc và ăn năn...
Nghe tiếng gọi của một giọng nói tưởng chừng như thân thuộc, Đức quay lại. Phải mất một thời gian khá lâu Đức mới nhận ra đó là Linh. Cô quá xinh đẹp so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Đức nửa như muốn cắm đầu đi thẳng vờ không nghe thấy, nửa muốn đứng lại để biết giờ Linh sống ra sao. Đức ngây người cho tới khi bé Bích giật mạnh tay như kéo anh khỏi cơn mê: "Bố ơi, có cô gì gọi bố kìa".
Linh mời Đức qua quán cà phê bên đường nói chuyện. Anh miễn cưỡng dắt con cùng đi. Ngồi đối diện với Linh, phần lớn Đức cúi gằm mặt xuống nhìn ly cà phê chảy từng giọt. Thỉnh thoảng lắm anh mới ngẩng đầu lên nhìn Linh cười gượng. Như hiểu được cảm giác của Đức, Linh chủ động: "Đừng nghĩ nhiều nữa anh ạ, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Giờ chúng ta là những người bạn".
Đúng là Linh và Đức đã từng là bạn. Họ gặp và yêu nhau khi còn là sinh viên. Ngày đó Linh là một cô gái miền biển có nước da bánh mật, rám nắng nhưng khỏe khoắn. Linh mạnh mẽ và học giỏi. Có lẽ đó cũng là lí do khiến Đức cảm mến và đem lòng yêu Linh. Linh cũng như nhiều cô gái khác. Trong tình yêu Linh cũng nồng nàn và yếu đuối. Sau hơn 3 năm yêu nhau, trong đêm kỉ niệm ngày yêu, Linh dâng hiến cho Đức tất cả tình yêu và thể xác.
Những ngày sau đó tình cảm giữa Đức và Linh trở nên mặn nồng và thắm thiết hơn. Anh thường xuyên ghé qua phòng trọ của Linh mỗi khi rảnh rỗi. Linh ở trọ cùng cô bạn gái tên Vy - con vị lãnh đạo ở một tỉnh gần Hà Nội. Vy đẹp, làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt Vy lúc nào cũng lúng liếng đầy gợi cảm. Phải nói nhìn Vy, hiếm có chàng trai nào không bị thu hút và rung động. Nhưng đã mấy năm học trôi qua, Vy chỉ có thói quen làm cho các anh chàng đổ nghiêng ngả chứ không cho phép anh nào được trở thành người yêu.
Hồi đó mỗi lần ngồi nói chuyện với Đức, Linh thường tủi thân: "Em với Vy chẳng khác nào vịt bầu ở cạnh thiên nga anh nhỉ? Cô ấy đẹp thật đấy". Nghe Linh nói vậy, Đức thường trấn an cô: "Mỗi người có một nét đẹp riêng em ạ, đừng tự ti như thế". Mặc dù nói vậy nhưng Đức phải tự thừa nhận rằng anh bị vẻ ngoài xinh đẹp và sang trọng của Vy chinh phục. Có lẽ Đức sẽ chỉ dành cho Vy sự ngưỡng mộ như người ta chỉ say sưa ngắm nhìn một nữ thần sắc đẹp chứ không bao giờ mơ tới sẽ sở hữu được nó nếu như không phải nhiều lần Đức thấy Vy có vẻ "bật đèn xanh" cho mình.
Vy có gì đó thân mật và tình cảm với Đức hơn mức bình thường mặc dù biết Đức là người yêu của Linh. Chính thái độ đó của Vy càng làm Đức không sao tập trung được với tình yêu của mình. Mỗi lần đến phòng thăm người yêu nhưng gần như trái tim và ánh mắt Đức không sao rời khỏi được Vy. Rồi cái gì đến đã phải đến...
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh.. (Ảnh minh họa)
Đêm cuối cùng trước khi Linh về quê thực tập 3 tháng, Linh và Đức đã bên nhau. Nằm trọn trong vòng tay Đức, Linh thủ thỉ với anh về những dự định tươi đẹp trong tươi lai khi hai đứa ra trường. Linh không hay biết rằng những lời Linh nói chẳng đọng lại gì trong Đức. Cái ám ảnh tâm trí anh lúc này là hình ảnh người con gái đẹp như nữ hoàng là Vy.
Linh về quê thực tập. Hôm chia tay cô bùi ngùi cứ khóc suốt vì nhớ người yêu. Đức động viên mãi Linh mới lên xe ra về. Có lẽ chuyến hành trình đó sẽ diễn ra như đúng dự định nếu như không phải đến tháng thứ 2 Linh phát hiện mình có bầu. Cô hớt hải bắt xe lên thành phố gặp người yêu để tìm cách giải quyết. Linh ghé qua phòng trọ của mình để cất đồ rồi mới tới tìm Đức. Nhưng Linh đứng sững lại trước cửa phòng khi nhìn thấy đôi giày của Đức. Cánh cửa đóng chặt, lấy hết can đảm, Linh gõ một hồi liên tiếp. Đức trong bộ dạng ngái ngủ lôi thôi ra mở cửa. Linh nhìn vào những thứ ngổn ngang dưới nền nhà là đủ hiểu có những gì đã xảy ra. Cô lao đi khi Đức vừa kịp nhận ra người đứng trước mặt mình là ai...
Linh bảo lưu kết quả học tập một năm và bỏ đi cái thai đầy nghiệt ngã. Đức đã lặn lội đi tìm Linh khắp nơi nhưng không được. Hơn một năm sau Đức và Vy cưới nhau. Điều đó Linh biết. Và cô bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.
Những kí ức miên man về một thời quá khứ nhiều lỗi lầm cứ ám ảnh mãi tâm trí Đức và Linh. Ly cà phê chảy hết mà chưa ai nhấp một ngụm nào. Có lẽ cuộc đời của cả hai người đã nếm trải quá nhiều cay đắng nên chẳng ai muốn thưởng thức thêm mùi vị đó. Linh phá tan bầu không khí im lặng: "Con tên Bích phải không? Con đẹp y như mẹ Vy vậy. Mà mẹ Vy đâu sao không đi cùng hai bố con thế?". Bé Bích hồn nhiên trả lời mà không hiểu được rằng Đức như chỉ muốn chôn chặt điều đó vào tim: "Mẹ Vy của con ở nước ngoài với chú Bình rồi cô ạ". Linh chợt hiểu ra điều gì đó, cô lặng thinh.
Đức ngẩng mặt lên cười chua chát: "Vy đẹp như vậy, những người như anh chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào sở hữu em ạ. Vy và anh ly dị được hơn một năm nay rồi, cô ấy giờ sống cùng chồng ở nước ngoài. Giờ chỉ có hai bố con anh thôi". Như muốn chuyển hướng câu chuyện sang một điều gì đó đỡ buồn hơn, Đức cất lời: "Em đẹp và khác xưa nhiều quá, xuýt chút nữa anh không thể nào nhận ra em". Linh cười tươi tắn: "Nếu ngày xưa em đẹp như bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng phải nhờ anh em mới có được ngày hôm nay đấy".
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh. Anh còn chưa biết làm gì để che giấu đi cảm giác đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh nghe điện và xin phép ra về. Đức khẽ mỉm cười gật đầu khi Linh nói: "Chồng em gọi rồi, hẹn gặp lại anh khi khác nhé". Nhìn theo dáng Linh bước dần ra phía cửa. Cô bước lên chiếc xe ô tô đắt tiền và nó từ từ chuyển bánh, xa dần, xa dần... Còn lại một mình Đức, anh uống cạn ly cà phê để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ Giờ tôi đã đi làm, tôi cũng đã yêu 1 người con trai, anh là người chồng sắp cưới của tôi bây giờ. Tôi hạnh phúc vì điều đó, và nếu có hối tiếc thì tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ. Tôi thường đọc tâm sự của các bạn trên Afamily và ở đâu đó trong những bài...