Hội những người thích “hô biến” người yêu
Tình trạng quan hệ trên Facebook luôn trong trạng thái “Độc thân”, bạn bè hỏi có người yêu chưa, chàng lắc đầu. Cô bạn gái của anh chàng khi biết chuyện thì giật mình: “Ủa? Tui… tàng hình hồi nào vậy?”
Ai thích ăn bánh đa… tình?
Hải Nam (lớp 12 trường THPT Trưng Vương, Q.1) không muốn công khai người yêu vì “Mình ghét sự ràng buộc và không muốn nhỏ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng”.
Nam nổi tiếng là đẹp trai lại hòa đồng nên khi online, thấy bạn nữ nào xinh xắn, anh chàng cũng thoải mái “cầm cưa” mà chẳng thèm để ý đến cảm xúc của bạn gái.
Không chỉ có con trai mới mắc chứng bệnh thích… giấu người yêu để thả tim đi “phượt” khắp nơi mà con gái đôi khi cũng thế. Bạn Thùy Dung (lớp 11 trường THPT Gia Định, Q. Bình Thạnh) chơi chung với một nhóm bạn luôn tôn sùng chủ nghĩa độc thân.
“Nhóm bạn chẳng ai biết mình đã có người yêu được gần một năm và mình còn giấu luôn cả với ấy về những cô bạn thân nhất”, Dung kể. Thỉnh thoảng, Dung được người yêu đón khi tan học nhưng nhỏ lại nói với bạn bè đó là anh trai của mình.
Trong tình trạng “độc thân, quyến rũ, chưa chủ chưa bồ” như thế nên số lượng vệ tinh xung quanh Dung càng lúc càng nhiều. Phải chăng với những bạn thích ăn bánh đa… tình thì tình trạng độc thân lợi hại như thế sao?
Giữ một trái tim “phượt” không dễ
Video đang HOT
Thanh minh cho việc thích “phượt” tình cảm khắp nơi như thế, Hải Nam nói: “Nhỏ nên hiểu rằng dù mình có đi chơi với ai đi nữa trong lòng mình nhỏ vẫn quan trọng nhất. Điều mình cần chỉ là có một cuộc sống riêng đủ tự do mà thôi”. Tuy nhiên, trong chuyện “đi lạc”, người yêu của những chiếc bánh đa… tình này mới là người đau buồn nhất.
“Nhiều lần, mình đã bật khóc khi nghe bạn bè kể rằng Nam đang cưa cẩm một bạn nữ nào đấy. Nam nói cậu ấy yêu sự tự do nên đừng trói buộc và vẫn biết đâu là người con gái thấu hiểu mình để gắn bó.
Tự do nhất thiết là phải để tim đi lạc đủ nơi như thế sao? Thả tim đi rong trong khi đã có “bến” thì khác nào phản bội công khai cơ chứ?”, lời của Mỹ Hạnh (trường THPT Trưng Vương, Q.1), bạn gái Hải Nam, chắc cũng là lời của tất cả các bạn đang muốn “buộc dây” người yêu đa tình của mình.
Vậy nên, những bạn đang biến người yêu mình thành người vô hình thì mau cho người ấy… hiện hình trước khi sự chịu đựng của người ấy vượt quá giới hạn.
Đừng để khi bạn có được sự tự do thật sự, bạn mới ngẫm lại và thấy rằng: Dù “phượt” đi bất cứ đâu, trái tim mình chỉ thuộc về một bến chờ nhất định, sao lại quay lưng với bến ấy, bạn nhé?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ anh, 'cô nàng thất tình'
Ở với nhau cùng dãy trọ đã gần 4 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô về muộn và trong trạng thái như thế. Càng bất ngờ hơn khi thấy những tiếng nấc cứ nghẹn ngào phát ra từ cô bé. Cô bé đang khóc.
"Ngày mai em sẽ chuyển xóm và đem hết những kỉ niệm về anh cất vào một ngăn của quá khứ..." (ảnh minh họa).
Những ngày nghỉ lễ, 12h đêm, có tiếng mở khóa cửa và tiếp sau đó là những bước chân nặng nề, xiêu vẹo. Cô bé phòng bên vừa về. Nhưng... hình như cô đang say.
Phòng trọ của tôi ở tầng một, cô bé ở tầng hai, cái phòng mà cứ về khuya lại ồn ào bởi tiếng cười đùa, tiếng lạch cạch xoong chảo nấu mì tôm. Tôi không ưa những con người ở phòng của cô bé chỉ vì lý do đó, mặc dù họ hay cười và sống rất hòa đồng. Không còn ai ở lại trong phòng, xóm trọ cũng về hết. Thấy cô bé bước những bước chân không vững và như muốn ngã khi bước lên cầu thang, tôi chạy vội tới để đỡ cô bé.
Cô bé không có phản ứng gì vì men rượu dường như khiến cô chỉ muốn đổ nhào. Tôi bối rối khi thấy cô bé gục vào mình, cả cơ thể mềm nhũn. Không thấy khóa cửa phòng của cô bé, tôi đưa cô vào nghỉ tạm ở phòng mình. Còn mình thức suốt đêm đó, chong đèn học với một mớ tài liệu chuẩn bị cho khóa luận.
Cô bé không còn khóc và chìm trong giấc ngủ. Tên mọt sách như tôi chỉ biết thỉnh thoảng liếc nhìn cô bé ngủ và luống cuống khi thấy cô bé trở mình hay thỉnh thoảng gọi tên ai đó kèm theo những lời thảng thốt như van xin trong giấc mơ.
10 sáng, tôi lên trường về, cửa phòng được khóa bên ngoài, cẩn thận, kèm theo lời nhắn được ghi trên giấy nhớ dán ngay trên cánh cửa: "Khi nào về, anh lên phòng em lấy chìa khóa nhé. Hôm nay em ở nhà cả ngày"!
Tôi bước lên tầng hai, cánh cửa phòng cô bé khép hờ. Tôi giơ tay định gõ cửa thì cô bé mở cửa bước ra. Chùm chìa khóa sẵn trên tay cô bé và được đặt vào lòng bàn tay tôi nghe rõ tiếng leng keng: "Trả lại anh này. Cảm ơn anh!".
Cô bé mỉm cười và mời tôi vào nhà. Chưa bao giờ đặt mình trong hoàn cảnh như thế, tôi bối rối chào cô bé rồi bước vội về phòng mình để lại phía sau cái mắm môi cười tủm của cô bé.
Về tới phòng, đặt mình lên giường, hình dung cô bé nằm cuộn mình trong chăn, thỉnh thoảng cựa mình trong giấc ngủ rồi ánh mắt và nụ cười buồn khi nãy của cô bé cứ choáng ngợp tâm trí tôi. Cô bé đang có chuyện bụồn? Tôi tự nhủ lòng: "Kệ đi, chuyện của họ mà".
Tôi úp mặt vào trong tường và ngủ. Bỗng, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên khiến tôi giật mình. Tin nhắn của cô bé. "Anh à, cho em xin lỗi chuyện hôm qua. Không biết em có nói gì trong giấc ngủ không?", rồi "Mọi người về hết rồi. Em không biết nói chuyện với ai. Em nhắn tin nói chuyện với anh nhé! Em đang rất buồn".
Những tin nhắn giữa tôi và cô bé cứ thế được gửi đi và nhận về. Thắc mắc của tôi đã tìm được giải đáp. Cô bé vừa chia tay mối tình đầu sau 4 năm gắn bó. Từng kỉ niệm của cô bé bỗng chốc vỡ òa sau những tâm sự ấy, tôi cảm nhận được cả những giọt nước mắt đang mặn đắng trên đầu môi cô.
Và tôi... Tôi thấy mình như chính là người vừa phụ tình cô bé và muốn được chạy lại để bù đắp những tổn thương ấy trong cô. Trái tim của một tên mọt sách như tôi đã bắt đầu biết thổn thức và đập những nhịp đập yêu thương. Phải chăng tôi bắt đầu rung động.
Sau ngày hôm đó, tôi và cô bé vẫn nhắn tin qua lại với nhau. Tôi không ghét những tiếng lạch cạch bát đũa vào ban đêm vang ra ở phòng cô bé mà lại mong hơn những tiếng cười của cô bé vang lên vào mỗi buổi chiều muộn, dẫu biết tiếng cười ấy giờ mang nặng những ưu tư. Tôi bắt đầu muốn được hẹn hò cùng cô bé. Lần thứ nhất, thứ hai và nhiều lần tôi rủ cô bé đi chơi nhưng cô bé đều từ chối với lý do mình đang bận học.
Gục mặt xuống bàn, tôi hạ quyết tâm không được bỏ cuộc vì tôi hiểu trái tim của cô bé đang bị tổn thương, để nó lành lại cần có thời gian. Tôi vẫn nhắn tin cho cô bé, nhưng không vồn vã rủ đi chơi mà chỉ đơn thuần là những sự quan tâm.
Và con tim tôi lại thổn thức khi chính cô bé là người đặt vấn đề rủ mình đi chơi. Với tôi đó là cơ hội nhưng cũng là thách thức vì... tôi hạ quyết tâm sẽ chớp lấy dịp này để nói tiếng "yêu" với cô bé, điều mà từ trước tới nay tôi chưa làm với bất kì cô gái nào.
Trả lại bó hoa tôi tặng, đôi mắt cô bé vô hồn nhìn tôi: "Em biết tình cảm của anh dành cho em nhưng em không thấy được sự chân thành trong đó, có thể do con tim em bị tổn thương nhiều quá và khó lành lại được. Em xin lỗi. Ngày mai em sẽ chuyển xóm và đem hết những kỉ niệm về anh cất vào một ngăn của quá khứ..."
Tôi không nói gì và cả buổi tối hôm đó tôi im lặng đứng bên cạnh cô bé. Nhưng cô bé à, "anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi vì anh hiểu, tình yêu không thể bỗng nhiên mà có, càng không thể bỗng chốc tiêu tan".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ anh: "Cô nàng thất tình" Ở với nhau cùng dãy trọ đã gần 4 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô về muộn và trong trạng thái như thế. Càng bất ngờ hơn khi thấy những tiếng nấc cứ nghẹn ngào phát ra từ cô bé. Cô bé đang khóc. Những ngày nghỉ lễ, 12h đêm, có tiếng mở khóa cửa và tiếp sau đó...