Hội những kẻ thất bại hạnh phúc
Nếu ước mơ xưa cũ không còn vừa vặn với bạn trong hiện tại, hãy để chúng ra đi và để những ước mơ mới có cơ hội của mình.
Hội những kẻ thất bại hạnh phúc
Gặp nhau năm 18 tuổi, cả ba chúng tôi cùng mong muốn trở thành nhà văn. Giờ thì một đứa là nhà văn kiêm nội trợ, một đứa là giảng viên đại học kiêm buôn chứng khoán, một đứa làm hiệu trưởng trường mầm non, một đứa kinh doanh sân bóng đá… Chúng tôi gặp nhau để cùng shopping, spa, cà phê và nhậu nhẹt, thỉnh thoảng nhớ lại cái giấc mơ văn sỹ mà chỉ có một đứa biến được thành hiện thực. Nhưng cả những đứa thất bại và đứa thành công trong giấc mơ ấy, chưa thấy đứa nào hối tiếc. Cuộc đời phức tạp hơn những giấc mơ thuở thiếu thời.
Chúng ta sống trong nền văn hóa Theo Đuổi Giấc Mơ, từng giây từng phút bị giội bom bằng thông điệp “ nếu thực sự muốn, nếu cố gắng đủ, thì giấc mơ sẽ thành hiện thực”, đến mức quên béng thực tế là Các Giấc Mơ Thường Xuyên Không Thành Hiện Thực.
Bạn có thể kết tội ba kẻ thất bại chúng tôi là không cố gắng đủ. Nhưng thực tế còn… tệ hơn thế – chúng tôi từ bỏ ước mơ của mình, với phương châm sống rất a dua “ đời thay đổi thì chúng ta thay đổi!“. Còn đứa thành công trong ước mơ nhà văn thì thú nhận “Tao thấy tao chẳng cố gắng gì đâu, chỉ là gõ hết trang này thì tao sẽ save lại và gõ sang trang khác”. Nó thấy đời không gì thú vị hơn là đi note và type. Tôi nghĩ, thực ra cô bạn tôi không hẳn là muốn trở thành nhà văn, mà đơn giản hơn nhiều, cô ấy muốn viết và thích viết.
Còn tôi, không hẳn là tôi từ bỏ giấc mơ, mà là giấc mơ từ bỏ tôi. Nó bốc hơi như một giấc mộng ban ngày, khi tôi bận rộn với cuộc phiêu lưu chứng khoán, để lại chút tàn tích trong những bài giảng mà các sinh viên của tôi ưa thích, không thể phủ nhận là tôi có tài kể chuyện.
Với cô bạn kinh doanh sân bóng đá ăn nên làm ra thì giấc mơ ra đi không nhẹ nhõm như vậy. Cô ấy nhận ra khoảng cách vời vợi giữa viết một cuốn sách và trở thành tác giả best-seller. “Có vẻ như tớ đã đòi hỏi quá nhiều ở bản thân mình hoặc độc giả, có thể tớ đã viết không đủ hay hoặc”… “không đủ… rẻ tiền” – cô bạn nhà văn có tác phẩm bán chạy nửa trêu chọc nửa an ủi. “… Nào, để yên, thế là tớ quyết định từ bỏ, mơ gì đó thực tế hơn. Lúc đầu thấy thất vọng lắm, nhưng rồi tớ bắt đầu thấy hạnh phúc hơn. Tớ chấp nhận chính bản thân mình”.
Đừng để bị một ước mơ bắt cóc!
Đôi khi, chúng ta cần những lời khuyên thực tế, ví dụ như là Hãy… thực tế! Có lúc nào đó trong đời, từ bỏ một giấc mơ không hiện thực là một điều lành mạnh và cần phải làm. Như bạn phải từ biệt những chiếc răng sữa, để rồi từ đó những chiếc răng trưởng thành được mọc lên.
Video đang HOT
Những thành công chấn động thực sự có xảy ra, nhưng chẳng phải là thường xuyên – hãy so sánh tỷ lệ giữa kim cương và đá cuội nơi lòng suối. Nếu bạn nghĩ thành công là bình thường, bạn sẽ đặt ra mục tiêu không thực tế và rơi vào cảnh cùng quẫn nếu không đạt được chúng. Giấc mơ đẹp trở thành cơn ác mộng của đời bạn, bạn bị nó bắt cóc, tống tiền, bòn rút cả sức khỏe, niềm vui, y như một tên giám ngục Azkaban (phải thú thực là tôi đã đọc mê say cuốn Harry Potter của J.K,Rowling).
Nếu ước mơ xưa cũ không còn vừa vặn với bạn trong hiện tại, hãy để chúng ra đi và để những ước mơ mới có cơ hội của mình (Ảnh minh họa)
Điều đó đã xảy ra với một người bạn của tôi, cô ấy bị hiếm muộn và sinh con trai đầu lòng sau ba năm khắc khoải mong chờ. Cậu bé ra đời, và một năm sau, cô ấy lại cháy bỏng mơ ước về một mini-me, một cô bé con. Vào Nam ra Bắc thuốc thang, vay mượn một số tiền khổng lồ với mức chi trả của mình, nhưng cô ấy đã nói tạm biệt với giấc mơ của mình sau ba năm, khi cậu con trai đầu có dấu hiệu tự kỷ dạng nhẹ vì không được ba mẹ quan tâm. “Tớ đã quá tập trung vào một đứa con mơ ước mà quên mất là đứa con mình đang có cần mình hơn bao giờ hết”.
Khi nào chúng ta nên từ bỏ ước mơ của mình
Có những ước mơ về điều bạn muốn làm được, và có những mơ ước về điều bạn muốn được làm. Bạn muốn đặt chân lên Himmalaya, hay ước ao được đi và ngắm nhìn thế giới? Bạn muốn đoạt giải Nobel Văn học, hay bạn muốn được viết? Bạn muốn đi đến, hay chỉ đơn giản là bạn thích được đi?
Với kiểu ước mơ thứ nhất, có thể đến khi khép lại đời mình, bạn vẫn chưa được thỏa lòng. Nhưng với ước mơ thứ hai, bạn có thể sống trong ước mơ của mình từng ngày, mãn nguyện ngay từ giây phút đầu tiên.
Bạn chọn cách ước mơ nào? Tùy bạn nhé! Thực ra chỉ là một ước mơ thôi, nhưng khác nhau ở cách bạn mơ và thực hiện.
Bạn có thể theo đuổi giấc mơ lớn đã 10 năm và khi đọc được bài viết này thì hỏi tôi Khi nào thì tôi nên từ bỏ giấc mơ của mình? Bởi có vẻ như chi phí cơ hội lớn nhất – thời gian – là một thứ mà đời người hữu hạn, liệu có phí phạm không nếu ta bỏ qua việc ngắm nhìn đàn rùa biển chỉ vì mục tiêu của ta là đi xem xá mập?
Hãy linh hoạt với những giấc mơ, và cởi mở với những cơ hội. Hãy cứ để những ước mơ sinh ra và lớn lên trong bạn, đừng lờ nó đi và cũng đừng lãng quên, nó là một phần của bạn mà. Nhưng hãy cho bạn tự do đi con đường của riêng mình, bởi vì chúng ta sống trong thế giới thực, chứ không phải thế giới của những giấc mơ. Hãy nhớ là mọi thứ sẽ thay đổi và hãy để thế giới làm bạn kinh ngạc.
Đừng từ bỏ ước mơ của bạn sau khi bạn đọc bài viết này, đừng từ bỏ cho dù chúng tôi hay ai khác bảo rằng ước mơ của bạn có rất ít cơ hội. Nhưng hãy từ bỏ khi Thế giới thay đổi và Bạn thay đổi. Bạn không còn là bạn thuở còn teen, thế giới hiện tại không như là thế giới lúc ước mơ của bạn được sinh ra. Tất cả thay đổi và những ước mơ cũng thế.
Nếu ước mơ xưa cũ không còn vừa vặn với bạn trong hiện tại, hãy để chúng ra đi và để những ước mơ mới có cơ hội của mình. Đừng cảm thấy tội lỗi hay thất bại khi những giấc mơ không thành. Không phải bạn từ bỏ, đó là bạn trưởng thành và những ước mơ cũng chín chắn theo.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gặp lại và hối tiếc
Ngồi đối diện với Linh trong quán cà phê, thỉnh thoảng Đức ngẩng đầu lên cười gượng. Có lẽ trong Đức lúc này có một cái gì đó nuối tiếc và ăn năn...
Nghe tiếng gọi của một giọng nói tưởng chừng như thân thuộc, Đức quay lại. Phải mất một thời gian khá lâu Đức mới nhận ra đó là Linh. Cô quá xinh đẹp so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Đức nửa như muốn cắm đầu đi thẳng vờ không nghe thấy, nửa muốn đứng lại để biết giờ Linh sống ra sao. Đức ngây người cho tới khi bé Bích giật mạnh tay như kéo anh khỏi cơn mê: "Bố ơi, có cô gì gọi bố kìa".
Linh mời Đức qua quán cà phê bên đường nói chuyện. Anh miễn cưỡng dắt con cùng đi. Ngồi đối diện với Linh, phần lớn Đức cúi gằm mặt xuống nhìn ly cà phê chảy từng giọt. Thỉnh thoảng lắm anh mới ngẩng đầu lên nhìn Linh cười gượng. Như hiểu được cảm giác của Đức, Linh chủ động: "Đừng nghĩ nhiều nữa anh ạ, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Giờ chúng ta là những người bạn".
Đúng là Linh và Đức đã từng là bạn. Họ gặp và yêu nhau khi còn là sinh viên. Ngày đó Linh là một cô gái miền biển có nước da bánh mật, rám nắng nhưng khỏe khoắn. Linh mạnh mẽ và học giỏi. Có lẽ đó cũng là lí do khiến Đức cảm mến và đem lòng yêu Linh. Linh cũng như nhiều cô gái khác. Trong tình yêu Linh cũng nồng nàn và yếu đuối. Sau hơn 3 năm yêu nhau, trong đêm kỉ niệm ngày yêu, Linh dâng hiến cho Đức tất cả tình yêu và thể xác.
Những ngày sau đó tình cảm giữa Đức và Linh trở nên mặn nồng và thắm thiết hơn. Anh thường xuyên ghé qua phòng trọ của Linh mỗi khi rảnh rỗi. Linh ở trọ cùng cô bạn gái tên Vy - con vị lãnh đạo ở một tỉnh gần Hà Nội. Vy đẹp, làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt Vy lúc nào cũng lúng liếng đầy gợi cảm. Phải nói nhìn Vy, hiếm có chàng trai nào không bị thu hút và rung động. Nhưng đã mấy năm học trôi qua, Vy chỉ có thói quen làm cho các anh chàng đổ nghiêng ngả chứ không cho phép anh nào được trở thành người yêu.
Hồi đó mỗi lần ngồi nói chuyện với Đức, Linh thường tủi thân: "Em với Vy chẳng khác nào vịt bầu ở cạnh thiên nga anh nhỉ? Cô ấy đẹp thật đấy". Nghe Linh nói vậy, Đức thường trấn an cô: "Mỗi người có một nét đẹp riêng em ạ, đừng tự ti như thế". Mặc dù nói vậy nhưng Đức phải tự thừa nhận rằng anh bị vẻ ngoài xinh đẹp và sang trọng của Vy chinh phục. Có lẽ Đức sẽ chỉ dành cho Vy sự ngưỡng mộ như người ta chỉ say sưa ngắm nhìn một nữ thần sắc đẹp chứ không bao giờ mơ tới sẽ sở hữu được nó nếu như không phải nhiều lần Đức thấy Vy có vẻ "bật đèn xanh" cho mình.
Vy có gì đó thân mật và tình cảm với Đức hơn mức bình thường mặc dù biết Đức là người yêu của Linh. Chính thái độ đó của Vy càng làm Đức không sao tập trung được với tình yêu của mình. Mỗi lần đến phòng thăm người yêu nhưng gần như trái tim và ánh mắt Đức không sao rời khỏi được Vy. Rồi cái gì đến đã phải đến...
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh.. (Ảnh minh họa)
Đêm cuối cùng trước khi Linh về quê thực tập 3 tháng, Linh và Đức đã bên nhau. Nằm trọn trong vòng tay Đức, Linh thủ thỉ với anh về những dự định tươi đẹp trong tươi lai khi hai đứa ra trường. Linh không hay biết rằng những lời Linh nói chẳng đọng lại gì trong Đức. Cái ám ảnh tâm trí anh lúc này là hình ảnh người con gái đẹp như nữ hoàng là Vy.
Linh về quê thực tập. Hôm chia tay cô bùi ngùi cứ khóc suốt vì nhớ người yêu. Đức động viên mãi Linh mới lên xe ra về. Có lẽ chuyến hành trình đó sẽ diễn ra như đúng dự định nếu như không phải đến tháng thứ 2 Linh phát hiện mình có bầu. Cô hớt hải bắt xe lên thành phố gặp người yêu để tìm cách giải quyết. Linh ghé qua phòng trọ của mình để cất đồ rồi mới tới tìm Đức. Nhưng Linh đứng sững lại trước cửa phòng khi nhìn thấy đôi giày của Đức. Cánh cửa đóng chặt, lấy hết can đảm, Linh gõ một hồi liên tiếp. Đức trong bộ dạng ngái ngủ lôi thôi ra mở cửa. Linh nhìn vào những thứ ngổn ngang dưới nền nhà là đủ hiểu có những gì đã xảy ra. Cô lao đi khi Đức vừa kịp nhận ra người đứng trước mặt mình là ai...
Linh bảo lưu kết quả học tập một năm và bỏ đi cái thai đầy nghiệt ngã. Đức đã lặn lội đi tìm Linh khắp nơi nhưng không được. Hơn một năm sau Đức và Vy cưới nhau. Điều đó Linh biết. Và cô bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.
Những kí ức miên man về một thời quá khứ nhiều lỗi lầm cứ ám ảnh mãi tâm trí Đức và Linh. Ly cà phê chảy hết mà chưa ai nhấp một ngụm nào. Có lẽ cuộc đời của cả hai người đã nếm trải quá nhiều cay đắng nên chẳng ai muốn thưởng thức thêm mùi vị đó. Linh phá tan bầu không khí im lặng: "Con tên Bích phải không? Con đẹp y như mẹ Vy vậy. Mà mẹ Vy đâu sao không đi cùng hai bố con thế?". Bé Bích hồn nhiên trả lời mà không hiểu được rằng Đức như chỉ muốn chôn chặt điều đó vào tim: "Mẹ Vy của con ở nước ngoài với chú Bình rồi cô ạ". Linh chợt hiểu ra điều gì đó, cô lặng thinh.
Đức ngẩng mặt lên cười chua chát: "Vy đẹp như vậy, những người như anh chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào sở hữu em ạ. Vy và anh ly dị được hơn một năm nay rồi, cô ấy giờ sống cùng chồng ở nước ngoài. Giờ chỉ có hai bố con anh thôi". Như muốn chuyển hướng câu chuyện sang một điều gì đó đỡ buồn hơn, Đức cất lời: "Em đẹp và khác xưa nhiều quá, xuýt chút nữa anh không thể nào nhận ra em". Linh cười tươi tắn: "Nếu ngày xưa em đẹp như bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng phải nhờ anh em mới có được ngày hôm nay đấy".
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh. Anh còn chưa biết làm gì để che giấu đi cảm giác đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh nghe điện và xin phép ra về. Đức khẽ mỉm cười gật đầu khi Linh nói: "Chồng em gọi rồi, hẹn gặp lại anh khi khác nhé". Nhìn theo dáng Linh bước dần ra phía cửa. Cô bước lên chiếc xe ô tô đắt tiền và nó từ từ chuyển bánh, xa dần, xa dần... Còn lại một mình Đức, anh uống cạn ly cà phê để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi nào nên chấp nhận lời yêu? Gật đầu, từ chối hay là... không gì cả. Hãy "túm" những dấu hiệu sau để mà đi đến... quyết định nhé! Hãy lắc đầu ngay lập tức nếu: - Hai bạn trước giờ chỉ toàn đi ngang liếc mắt nhìn, thỉnh thoảng nói được vài câu xã giao. - Thông tin bạn nắm được về đối phương rất sơ sài. - Tính...