Hồi kết của người đàn bà chán chồng
Vượt qua bao rào cản họ mới đến được với nhau nhưng cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt khiến chị mau chóng chán chồng. Xong cuộc phiêu lưu nào cũng đến hồi kết.
Phải qua 7 năm yêu nhau, vượt qua nhiều sóng gió, họ mới lấy được nhau. Gia đình hai bên môn đăng hộ đối, đều thuộc tầng lớp trí thức trung lưu và đều không muốn có cuộc hôn nhân này. Thế mà, hầu như càng bị ngăn trở, họ lại càng gắn bó với nhau hơn, để rồi gia đình hai bên buộc phải nghe theo. Hạnh phúc thật là viên mãn, kết quả của sức mạnh tình yêu!
Nhưng, có lẽ vì quá viên mãn hoặc sau những đấu tranh đòi “hôn nhân tự do, tiến bộ” đã mệt mỏi nên khi thực sự là vợ chồng thì họ lại cảm thấy nhàm chán và đời sống đôi lứa không thi vị như họ tưởng. Chị bực mình vì thái độ hờ hững với mọi việc, thậm chí vô cảm của anh. Sự trinh tiết gìn giữ cho đến tận đêm tân hôn, thế mà anh coi như chuyện bình thường phải thế.
Nhưng cái tội lớn nhất của anh là đánh thức người đàn bà trong chị dậy, còn chính mình lại ngủ quên. Đúng như Hồ Xuân Hương đúc kết: “Một tháng đôi lần có cũng không”. Chị trổ tài nội trợ, đọc sách dạy nấu ăn, luôn luôn có món mới trên bàn ăn đẹp đẽ, phòng ăn sang trọng, sạch sẽ, phòng ngủ ấm áp, gợi cảm… Anh thản nhiên tận hưởng, chẳng tỏ thái độ thích thú gì.
Phần anh, càng ngày càng thấy vợ có những tính cách không mong đợi. Ví dụ như hồi yêu nhau bị ngăn cản nhưng chị luôn tỏ ra bản lĩnh, không suy suyển thì nay cái tính đó lộ nguyên hình là sự cố chấp, chỉ làm theo ý mình. Và, điều anh bực nhất là chị chưa hề mở miệng xin lỗi một ai, kể cả khi đã sai rành rành, chị luôn luôn cho là mình đúng trong mọi chuyện.
Video đang HOT
Cuộc hôn nhân của họ trở nên tẻ nhạt nhưng kéo dài không lâu. Chị có thai và hai vợ chồng tập trung vào đó với sự mong đợi, hồi hộp. Đứa trẻ ra đời, một bé trai kháu khỉnh và căn nhà nhỏ của họ từ khi vang lên tiếng khóc của đứa trẻ đã mang lại tiếng cười cho hai người lớn. Song, điều đó kéo dài không được bao lâu.
Chị cai sữa thằng bé thì từ lúc đó chỉ hai bố con chơi với nhau, chị thích công việc ở cơ quan hơn ở nhà. Ở đó, có người đàn ông đầy nam tính, có công việc hấp dẫn, làm ra tiền. Anh trở thành người nội trợ, đưa đón con, bếp núc, giặt giũ,… đôi khi xao nhãng cả việc cơ quan, thậm chí đến hạn còn không được tăng lương.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Bất ngờ, công ty của chị bị thanh tra, lòi ra số tiền thụt két. Tội vạ đổ hết lên đầu chị. Ông giám đốc – người đàn ông của chị – thoát khỏi vụ bê bối một cách ngoạn mục. Chị đổ bệnh, ốm liệt giường. Bọn đàn ông xúm quanh chị ngày nào, được chị cho ăn, cho chơi, ban phát, tâng chị lên mây xanh giờ chẳng thấy mặt thằng nào. Ông giám đốc đã thu thập đủ chứng cứ để đẩy chị vào tù, ông đến bệnh viện chỉ để mang tin này đến cho chị.
Một mình anh chồng cù lần chăm sóc chị, dửng dưng như chẳng xảy ra chuyện gì cả. Những ngày đầu thì anh còn chạy đi chạy lại đưa đón con, đi làm việc, sau thuê được phòng riêng trong bệnh viện thì anh và thằng bé ở luôn đấy. Khi chị đã hồi phục một chút thì nhận tin vui là chị không bị truy tố vì đã khắc phục hậu quả. Anh đã bán nhà đi để cứu chị. Lần đầu tiên chị nắm tay chồng, nghẹn ngào: “Em xin lỗi anh!”. Chỉ có thế thôi mà anh chồng dửng dưng mọi sự kia bỗng rưng rưng!
Nguồn: Baophapluat.vn
Tâm sự người đàn bà chán chồng
Tôi không trông chờ chuyện này xảy ra nhưng đúng là tôi đang có cảm giác chán chồng, chán vô hạn mặc dù anh ấy chẳng làm gì nên tội.
Tôi kết hôn từ khi còn rất sớm, với người chồng mà tôi đã chung sống 15 năm cho đến tận bây giờ. Ngày ấy, anh trong mắt tôi là một người lớn không thuộc về thế giới của cô bé 17-18 tuổi là tôi. Tròn 18 tuổi tôi kết hôn, phần nhiều là vì có anh làm chồng cuộc sống của tôi và cả gia đình nghèo khó của tôi sẽ bớt khổ. Mẹ sẽ không còn phải thức đan len đưa đi cho người ta bán nữa, em trai tôi cũng không còn phải vất vả chạy trên phố giờ tan tầm bán kết quả cho dân cờ bạc lô đề... Cứ thế tôi lên xe hoa, chẳng biết nhiều đến yêu.
Thế nhưng chúng tôi đã có gần 15 năm bên nhau và hai đứa con một trai một gái. Chồng tôi không có điểm gì để phàn nàn, anh tốt tính và hiền lành. Sau này khi không còn là chủ lực kiếm tiền (nhờ trời tôi làm ăn khấm khá nên việc kiếm tiền chuyển sang tôi), anh đi làm về sớm giúp tôi nội trợ và chăm con. Công việc cuốn tôi đi, với những hợp đồng mới, khối lượng công việc lúc nào cũng nhiều và qua công việc tôi gặp những người đàn ông tài giỏi. Từ khi nào tôi bắt đầu nhận ra chồng không còn bắt kịp những câu chuyện về thương trường mà tôi kể, anh không thể tham vấn chuyện gì cho tôi, những người đàn ông bên ngoài thật lịch lãm hào hoa. Còn chồng tôi, ngày nào cũng như ngày nào, anh chỉ về sớm đón con, cho chúng ăn, nấu nướng và chờ tôi trở về.
Gần đây, thật xấu hổ khi phải thú nhận rằng tôi không còn chút hứng thú nào với chồng nữa. Tôi nhìn ngắm và quan sát đàn ông tôi gặp bên ngoài nhiều hơn, không ít trong số họ khiến tôi ngưỡng mộ, còn chồng thì... Tôi đã cố gắng để lôi anh ra khỏi lịch trình hàng ngày của chính anh chỉ bao gồm ngồi cơ quan, về đón con, nấu nướng, chờ vợ... Tôi đã thử làm gì đó "điên rồ" với anh như lôi anh ra ngoài ăn tối ở nhà hàng sang trọng hay đặt khách sạn để vợ chồng qua đêm nhưng thành thực mà nói, những điều đó chỉ khiến tôi nhận ra rằng anh quá lệch so với thế giới ấy.
Mọi người đều nói chồng tôi là đàn ông tốt, biết vậy, nhưng phải làm sao khi tôi không còn muốn ở bên anh nữa rồi? Tôi mới chỉ ngoài 30, đời tôi còn rất dài và có thể làm lại được...
Theo Dân Trí
Tôi thách vợ tôi dám bỏ chồng! Không công việc, không tiền bạc, đến nuôi bản thân còn khó nói gì đến nuôi con, thế mà cô ấy đòi bỏ chồng kia đấy! Năm nay tôi 35. Nói là trải đời thì cũng đúng, bởi vì tôi cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Tôi đã lấy vợ được 7 năm và gia đình vừa chào...