Hối hận vì trốn cơm nhà
Vì nghĩ nấu cơm nhà là phiền toái và tốn thời gian nên Như trốn tránh bữa cơm gia đình, để rồi phải trả giá cho hành động đó của mình.
Đang cùng mọi người trong gia đình chuẩn bị bữa tối để đón gia đình cậu em sang chơi và dùng bữa thì Thanh Tâm nhận được điện thoại của một phụ nữ trẻ. Như (tên người phụ nữ ấy) đang ngồi đợi cơm chồng. Qua giọng nói, Thanh Tâm đoán cô vừa khóc.
Tuy không sinh ra và lớn lên ở thành phố nhưng Như được bố mẹ chiều chẳng khác gì tiểu thư. Từ nhỏ đến lớn, cô chẳng phải làm việc gì ngoài chơi và học. Nhà làm ruộng nhưng bố mẹ chẳng bao giờ để Như phải chân lấm tay bùn. Ngay cả chuyện nấu cơm, rửa bát, Như cũng ít khi phải nhúng tay vào, mọi việc đều một tay mẹ cô lo liệu.
Bởi vậy, khi chuẩn bị lấy chồng, Như cảm thấy rất lo lắng khi phải đối diện với hàng ‘núi’ việc nhà, cơm nước, giặt giũ, lau chùi nhà cửa… Tuy mẹ chồng tương lai là người phụ nữ hiền hậu, tốt tính và khá thoải mái với con dâu nhưng Như vẫn cảm thấy bộn bề lo lắng.
Thời gian đầu về làm dâu, bao nhiêu việc trong nhà, mẹ chồng Như đều đỡ đần cho cả. Bà hướng dẫn cô nấu những món ăn ngon và nhiều mẹo vặt trong cuộc sống thường ngày.
Như dần thấm thía sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình khi chồng liên tục không về ăn cơm nhà (Ảnh minh họa)
Lúc đầu, Như cũng thấy khá hào hứng, chăm chú học hỏi nhưng sau, cô bắt đầu chán và nghĩ cần nhiều thời gian cho những việc khác quan trọng. Nếu cứ cắm đầu vào bếp như thế thì đến bao giờ người phụ nữ mới khá lên được.
Một khi đã có tiề.n thì ăn ở đâu chẳng được, ra nhà hàng thưởng thức món ăn Tây, Tàu, Hàn, Nhật… không thích hơn sao? Chỉ cần ngồi vào bàn, gọi món và chờ đợi trong phút chốc, người ta đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, chẳng phải cách rách chuẩn bị cả buổi, nào đi chợ, nào chuẩn bị, nấu nướng, rửa chén bát, lau chùi nhà bếp… Thời gian ấy, Như có thể làm biết bao nhiêu việc khác ra tiề.n.
Vậy là, để tránh việc chiều nào cũng phải vào bếp với mẹ chồng, hôm nào Như cũng viện cớ phải làm thêm giờ vì quá nhiều việc, phải trực, phải đi thăm bạn đẻ, đồng nghiệp ốm, đi tân gia, đầy tháng… Hôm nào mẹ chồng cũng ở nhà nấu cơm chờ con trai, con dâu về dùng bữa. Trong khi đó, Như đang tụ tập cùng đám bạn ở các nhà hàng, quán ăn. Ai cũng bảo cô lấy chồng rồi mà sao sướng thế, thậm chí còn thoải mái, tự do hơn cả thời còn độc thân. Nghe nói thế, Như cười hỉ hả, thầm nể phục mình là người sáng suốt, nếu không giờ này cũng đang cắm đầu vào bếp như nhiều người khác rồi.
Bình thường, chồng Như rất chịu khó về ăn tối với mẹ. Nhưng vì Như không về, chỉ có 2 mẹ con ăn với nhau mà bà lại hay đem chuyện con dâu về muộn ra kể lể nên chồng Như sinh chán, gia nhập “phong trào” ăn nhậu cùng đồng nghiệp.
Mẹ chồng Như suốt ngày lủi thủi một mình, buồn quá nên đã dọn sang ở cùng vợ chồng ông anh cả. Nghe tin, Như mừng thầm vì từ nay được tự do, thích làm gì thì làm. Nhưng rồi cô dần thấm thía sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Video đang HOT
Hành động trốn tránh bữa cơm gia đình khiến Như phải trả giá và hối hận (Ảnh minh họa)
Cô rủ chồng đi ăn nhà hàng nhưng anh bận. Cô mua đồ về nhà nấu cơm, gọi điện giục chồng về ăn nhưng anh đang vướng cuộc nhậu quan trọng. Nhiều hôm đã hẹn chiều về sớm nhưng chồng lại báo có việc đột xuất không về được khiến Như chán chường, ngồi nhìn mâm cơm bị ế mà không biết phải làm sao.
Nhiều hôm, Như ngồi cả buổi tối, cứ nhìn đồng hồ lại nhìn mâm cơm rồi ôm mặt khóc vì tủi thân. Giờ đây cô mới hiểu cảm giác ngồi chờ cơm người khác là như thế nào. Như không biết phải làm sao để chồng lại về nhà ăn cơm, để lại có những bữa cơm gia đình thân mật.
Thanh Tâm cảm thấy tiếc cho Như bởi cô từng có những bữa cơm tối đầm ấm, vui vẻ cùng gia đình nhưng chính cô đã từ chối điều đó để dành thời gian cho những việc quan trọng hơn. Như có phần đúng khi cho rằng mình không thể lúc nào cũng cắm đầu vào bếp với hàng ‘núi’ việc nhà nhưng suy nghĩ như vậy thôi thì chưa đủ. Chính vì suy nghĩ chưa được thấu đáo cho nên Như mới trốn tránh bữa cơm gia đình để rồi phải trả giá cho hành động đó của mình.
Thanh Tâm nghĩ, Như có thể chia sẻ điều này với mẹ chồng. Hãy cố gắng dù là từng chút một giúp chồng tìm lại không gian ấm cúng, tràn ngập tiếng cười vui trong những bữa cơm gia đình.
Theo PNVN
Hối hận... mẹ chồng
Nhìn thấy đứa con trai tám tháng tuổ.i đang nằm ngủ ngon lành trong tay Thanh, bà Thư sững người, mắt sáng bừng lên. Rồi bà bước đến, ôm chầm lấy cháu...
- Trời ơi... Cháu tôi... Cháu... Cháu của bà...
Thằng bé chợt tỉnh, mở mắt, ngơ ngác một tý rồi òa khoác vì lạ. Bà Thư vừa bồng cháu, vừa nựng:
- Bà đây... bà nội đây mà... Nín đi... nín đi, bà yêu... Nín đi, cháu của bà... Cháu yêu cháu quý... Cục vàng cục bạc của bà... Thật đúng là con nhà tông... Cứ như lột lấy thằng bố nó... Cũng cái miệng ấy, cái mắt, cái tai ấy...
Thấy thằng bé vẫn khóc, bà trao nó lại cho Thanh, rồi đặt tay lên mái tóc Thanh, bà vuốt ve:
- Con ơi, con đừng chấp những lời bà già này đã nói trước đây. Cứ coi như là mẹ chưa nói gì. Mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến thưa chuyện với ông bà bên ấy, rồi mẹ sẽ tổ chức cưới cho hai con. Cưới thật to, thật linh đình. Con muốn sắm sửa những gì, thích tổ chức đám cưới ở đâu, thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ lo được hết.
- Con cảm ơn mẹ. Mời mẹ ngồi xuống đây đã.
Ngồi xuống ghế, nhưng mắt bà Thư không rời cái "cục vàng cục bạc" của mình. Nhất là khi thấy Thanh cho con ăn bột, thằng, thì bà xuýt xoa:
- Thật đúng là cái nết của thằng bố nó. Ngày chừng ấy tháng, thằng bố nó cũng ăn hau háu như vậy, mẹ đút không kịp...
Miệng khen cháu, nhưng trong lòng bà Thư thì ân hận vô cùng. Ngày Hòa, con trai bà, đưa Thanh về giới thiệu, bà hỏi Thanh:
- Cháu sinh năm nào?
- Dạ, thưa bác, cháu sinh năm 1990 ạ.
- Thế tức là cô đã 27 tuổ.i, hơn thằng Hòa nhà tôi 5 tuổ.i?
- Vâng ạ.
Nhìn mắt bà chợt tối sầm lại sau mấy câu nói đó, Thanh chỉ biết cúi đầu. Suốt từ lúc đó cho đến hết bữa ăn, rồi cả khi Thanh xin phép ra về, bà không một lời đả động đến chuyện cưới xin. Mỗi lần Hòa nói với mẹ chuyện đó, bà đều lảng tránh.
Mấy hôm sau, Thanh nhận được điện của bà Thư, nói bà sẽ đến thăm cô. Gặp nhau, bà nói ngay:
- Thôi nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Tôi đến để xin cô... Hãy buông tha con tôi ra. Tôi chỉ có một mình nó. Bố nó bỏ mẹ con tôi đi biệt từ khi nó mới lọt lòng, đến giờ cũng không có tin tức. Một tay tôi nuôi nó, không biết bao nhiêu là cơ cực...
Đưa tay quệt những giọt nước mắt lăn dài trên má, bà nghẹn lời một lát rồi mới nói tiếp được:
- Năm nay mới hăm hai tuổ.i đầu, nó lấy đâu chả được người vợ mới mười tám đôi mươi, lại là gái tân. Còn cô, đã hăm bẩy tuổ.i, lại đã qua một đời chồng. Gái bị chồng bỏ, chẳng chứng nọ cũng tật kia. Chỉ vì cô quyến rũ, mà nó mới như bị ma đưa lối quỷ đưa đường... Tôi xin cô... Cô hãy buông tha cho con tôi, để mẹ con tôi được yên ổn...
Bà Thư đã về được cả tiếng, Thanh vẫn ngồi lặng. Những lời bà không khác gì những hạt muối xát vào lòng cô. Thanh lấy chồng năm 24 tuổ.i, sau 3 năm yêu nhau. Nhưng khi chưa kịp có con thì cô phát hiện chồng mình có bồ. Cô bồ đó là một cô sinh viên thực tập. Số tiề.n nhỏ nhoi vợ chồng tích cóp được, chẳng mấy chốc bị anh ta bòn rút hết để bao bồ. Sau một thời gian hết lời khuyên can không được, mà càng khuyên chỉ càng phát sinh mâu thuẫn, Thanh chủ động li hôn... Khi phát hiện những tình cảm của Hòa đối với mình, Thanh đã chủ động tránh xa, khép kín trái tim mình lại. Nhưng rồi sự chân thành, lòng nhiệt tình và sự kiên trì của Hòa đã dần khiến con tim Thanh thổn thức. Nghe Thanh kể hết quá khứ của mình, Hòa nắm chặt lấy tay Thanh:
- Quá khứ không quan trọng. Những gì đã qua thì hãy để nó trôi qua. Anh chỉ cần em của hiện tại và tương lai. Tình yêu đích thực không hề đếm xỉa đến tuổ.i tác. Hãy hiểu cho lòng thành của anh...
Khi được Thanh thông báo đã có thai, Hòa sung sướng như phát điên. Anh nhất quyết đưa Thanh về giới thiệu với mẹ, và bàn luôn chuyện cưới xin. Không ngờ... Biết tin mẹ mình vừa đến chỗ Thanh, Hòa hớt hải chạy đến, hết lòng động viên, hứa với cô rằng trước sau anh cũng thuyết phục được mẹ.
Nhưng những lời va.n xi.n, thuyết phục của Hòa, đối với bà Thư đều chỉ như nước đổ lá khoai. Biết được chuyện đó, Thanh đã xin thôi việc ở công ty và chuyển đến một công ty mới, cách đó gần 50km, không nói với bất kỳ ai, kể cả những người bạn thân nhất. Cô thay sim điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Và đến kỳ sinh, cô về nhà bố mẹ đẻ để sinh con. Khi cu Thắng được 6 tháng, Thanh mới lại bế con lên làm việc.
Thấy người yêu đột ngột lặn mất tăm, Hòa như người phát cuồng, anh lăn lộn tìm kiếm khắp nơi, dò hỏi tin Thanh từ các bạn của cô, nhưng tất cả đền không ai biết. Sau hơn nửa năm tìm kiếm, Hòa rạc người đi, rồi lăn ra ốm. Thấy con như vậy, bà Thư vô cùng xó.t x.a. Bà không hề biết chuyện Thanh đã có thai hôm theo Hòa về nhà.
Rồi từ một sự tình cờ may mắn, Hòa biết được chỗ ở của Thanh. Tìm đến nơi, anh ôm lấy cô, khóc như mưa như gió. Sau hôm đó, Hòa chụp ảnh cả hai mẹ con, rồi bảo mẹ:
- Cháu nội của mẹ đây. Mẹ xem nó có giống con không?
Nhìn ảnh hai mẹ con Thanh, bà Thư khóc nức nở. Và ngay sáng hôm sau, bà bắt Hòa đưa mình đến chỗ Thanh ở.
Theo Nông nghiệp
Con gái lấy chồng xa mới 3 ngày đã bỏ về ôm mẹ nức nở: 'Mẹ ơi, con sai rồi' Phận là con gái, có lấy chồng thì sẽ sống và theo chồng. Nhưng rồi, lấy chồng xa luôn có muôn vàn cái khổ khiến bất cứ cô gái nào cũng phải suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định lấy chồng xa nhà. Câu chuyện của chị cũng vậy. Thật ra, chị cũng có đến 4 năm yêu thương mặn nồng với...