Hối hận vì trốn cơm nhà
Vì nghĩ nấu cơm nhà là phiền toái và tốn thời gian nên Như trốn tránh bữa cơm gia đình, để rồi phải trả giá cho hành động đó của mình.
Đang cùng mọi người trong gia đình chuẩn bị bữa tối để đón gia đình cậu em sang chơi và dùng bữa thì Thanh Tâm nhận được điện thoại của một phụ nữ trẻ. Như (tên người phụ nữ ấy) đang ngồi đợi cơm chồng. Qua giọng nói, Thanh Tâm đoán cô vừa khóc.
Tuy không sinh ra và lớn lên ở thành phố nhưng Như được bố mẹ chiều chẳng khác gì tiểu thư. Từ nhỏ đến lớn, cô chẳng phải làm việc gì ngoài chơi và học. Nhà làm ruộng nhưng bố mẹ chẳng bao giờ để Như phải chân lấm tay bùn. Ngay cả chuyện nấu cơm, rửa bát, Như cũng ít khi phải nhúng tay vào, mọi việc đều một tay mẹ cô lo liệu.
Bởi vậy, khi chuẩn bị lấy chồng, Như cảm thấy rất lo lắng khi phải đối diện với hàng ‘núi’ việc nhà, cơm nước, giặt giũ, lau chùi nhà cửa… Tuy mẹ chồng tương lai là người phụ nữ hiền hậu, tốt tính và khá thoải mái với con dâu nhưng Như vẫn cảm thấy bộn bề lo lắng.
Thời gian đầu về làm dâu, bao nhiêu việc trong nhà, mẹ chồng Như đều đỡ đần cho cả. Bà hướng dẫn cô nấu những món ăn ngon và nhiều mẹo vặt trong cuộc sống thường ngày.
Như dần thấm thía sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình khi chồng liên tục không về ăn cơm nhà (Ảnh minh họa)
Lúc đầu, Như cũng thấy khá hào hứng, chăm chú học hỏi nhưng sau, cô bắt đầu chán và nghĩ cần nhiều thời gian cho những việc khác quan trọng. Nếu cứ cắm đầu vào bếp như thế thì đến bao giờ người phụ nữ mới khá lên được.
Một khi đã có tiền thì ăn ở đâu chẳng được, ra nhà hàng thưởng thức món ăn Tây, Tàu, Hàn, Nhật… không thích hơn sao? Chỉ cần ngồi vào bàn, gọi món và chờ đợi trong phút chốc, người ta đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, chẳng phải cách rách chuẩn bị cả buổi, nào đi chợ, nào chuẩn bị, nấu nướng, rửa chén bát, lau chùi nhà bếp… Thời gian ấy, Như có thể làm biết bao nhiêu việc khác ra tiền.
Vậy là, để tránh việc chiều nào cũng phải vào bếp với mẹ chồng, hôm nào Như cũng viện cớ phải làm thêm giờ vì quá nhiều việc, phải trực, phải đi thăm bạn đẻ, đồng nghiệp ốm, đi tân gia, đầy tháng… Hôm nào mẹ chồng cũng ở nhà nấu cơm chờ con trai, con dâu về dùng bữa. Trong khi đó, Như đang tụ tập cùng đám bạn ở các nhà hàng, quán ăn. Ai cũng bảo cô lấy chồng rồi mà sao sướng thế, thậm chí còn thoải mái, tự do hơn cả thời còn độc thân. Nghe nói thế, Như cười hỉ hả, thầm nể phục mình là người sáng suốt, nếu không giờ này cũng đang cắm đầu vào bếp như nhiều người khác rồi.
Bình thường, chồng Như rất chịu khó về ăn tối với mẹ. Nhưng vì Như không về, chỉ có 2 mẹ con ăn với nhau mà bà lại hay đem chuyện con dâu về muộn ra kể lể nên chồng Như sinh chán, gia nhập “phong trào” ăn nhậu cùng đồng nghiệp.
Mẹ chồng Như suốt ngày lủi thủi một mình, buồn quá nên đã dọn sang ở cùng vợ chồng ông anh cả. Nghe tin, Như mừng thầm vì từ nay được tự do, thích làm gì thì làm. Nhưng rồi cô dần thấm thía sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Hành động trốn tránh bữa cơm gia đình khiến Như phải trả giá và hối hận (Ảnh minh họa)
Cô rủ chồng đi ăn nhà hàng nhưng anh bận. Cô mua đồ về nhà nấu cơm, gọi điện giục chồng về ăn nhưng anh đang vướng cuộc nhậu quan trọng. Nhiều hôm đã hẹn chiều về sớm nhưng chồng lại báo có việc đột xuất không về được khiến Như chán chường, ngồi nhìn mâm cơm bị ế mà không biết phải làm sao.
Nhiều hôm, Như ngồi cả buổi tối, cứ nhìn đồng hồ lại nhìn mâm cơm rồi ôm mặt khóc vì tủi thân. Giờ đây cô mới hiểu cảm giác ngồi chờ cơm người khác là như thế nào. Như không biết phải làm sao để chồng lại về nhà ăn cơm, để lại có những bữa cơm gia đình thân mật.
Video đang HOT
Thanh Tâm cảm thấy tiếc cho Như bởi cô từng có những bữa cơm tối đầm ấm, vui vẻ cùng gia đình nhưng chính cô đã từ chối điều đó để dành thời gian cho những việc quan trọng hơn. Như có phần đúng khi cho rằng mình không thể lúc nào cũng cắm đầu vào bếp với hàng ‘núi’ việc nhà nhưng suy nghĩ như vậy thôi thì chưa đủ. Chính vì suy nghĩ chưa được thấu đáo cho nên Như mới trốn tránh bữa cơm gia đình để rồi phải trả giá cho hành động đó của mình.
Thanh Tâm nghĩ, Như có thể chia sẻ điều này với mẹ chồng. Hãy cố gắng dù là từng chút một giúp chồng tìm lại không gian ấm cúng, tràn ngập tiếng cười vui trong những bữa cơm gia đình.
Theo PNVN
Đàn ông trân trọng gia đình sẽ tự biết đâu là bờ, nếu không phụ hãy buông đừng tiếc
Bạn gửi cho chị một bức ảnh chụp biển số x của chồng chị trong một khách sạn nằm kín đáo ở vùng ngoại ô...
Đây là một câu chuyện đáng nên đọc:
"Bạn gửi cho chị một bức ảnh chụp biển số x của chồng chị trong một khách sạn nằm kín đáo ở vùng ngoại ô .
Chị sững người, bỗng chốc niềm tin và tình yêu vỡ òa trong im lặng. Đêm đó chị sang ngủ với con, một đêm trằn trọc, những giọt nước mắt không ngừng rơi cho đến khi chị mệt mỏi thiếp dần vào mộng mị.
Sáng chị vẫn dậy đúng gi , chuẩn bị quần áo cho anh đi làm rồi đưa con đi học.
Bạn nhắn tin hỏi chị sẽ làm gì bây giờ , chị trả lời một câu vỏn vẹn :
- Tôi bỏ tiền để dạy chồng khôn lên !
Trong bữa cơm tối chị vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói :
- Cuối tuần này kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng mình, ra nhà hàng đông đúc mà đồ ăn lại không đảm bảo. Em lựa ít hải sản ở quê về nấu lẩu, mình mời thêm mấy cặp kia tụ họp cho đông vui .
Anh cười :
- Em muốn sao cũng được , thấy thoải mái thì mình làm .
Kỷ niệm ngày cưới , anh mua tặng chị một bó hoa hồng rực rỡ , một sợi dây chuyền mặt ngọc sang trọng. Chị ôm lấy anh , nghẹn ngào cảm ơn, có lẽ anh nghĩ chị cảm thấy xúc động vì hạnh phúc.
Đêm đó anh say , chị dễ dàng mở được điện thoại của anh bằng dấu vân tay. Từ ngày yêu nhau chưa một lần chị làm việc này, chị tin tưởng chồng và tôn trọng thế giới riêng của anh một cách tuyệt đối.
Có lẽ vì vậy mà anh chủ quan, tin nhắn còn lưu, cuộc gọi không xóa. Đàn ông có gia đình thì facebook là nơi để họ chia sẻ cuộc sống cá nhân một cách tử tế công khai. Còn zalo mới chính là mảnh đất ngoại tình màu mỡ.
Chị thấy cuộc trò chuyện của anh với nhân tình trong zalo , chị lướt qua đôi dòng ( không chụp màn hình ). Đêm đó chị vào xem facebook của cô gái ấy , một cô gái trẻ hơn chị cả chục tuổi, cơ thể đẫy đà, thanh xuân sang chảnh.
Sáng chị vẫn dậy sớm nấu cho anh một bát phở ngon cũng không quên xịt thêm nước hoa vào cổ áo somi trước khi anh mặc. Chồng chị ra xã hội luôn đạo mạo chỉn chu bởi vì sau lưng anh luôn có một người phụ nữ tinh tế đến từng tiểu tiết.
Bạn lại nhắn tin hỏi thế chị có đánh ghen không, chị gửi một cái lắc đầu:
- Không , cứ để thư thư cho anh ấy lún sâu vào yêu đương thêm chút nữa .
Bạn hỏi chị nghĩ gì kì vậy ?
Chị cười : Đàn ông đang say có gọi cũng không tỉnh.
Bạn chua chát : 100 thằng thì 101 thằng đều hám gái lạ gái ngon.
Chị gửi cho bạn một bức ảnh :
- Đấy 10 năm trước tôi cũng đẹp , bây giờ già hơn xíu , ngực chảy hơn xíu , bụng to hơn xíu. Nhưng tôi vẫn thấy mình đẹp với giá trị không đổi. Đàn bà không ai thắng được thời gian nên đừng bận tâm so sánh mình với chúng nó. Có thế nào cũng phải trân trọng , mình không trân trọng mình thì đừng kỳ vọng vào ai .
Một tháng sau , chị đến gặp một người bạn chuyên làm về mảng xã hội. Bạn hỏi chị muốn đòi tiền đứa nào ah , chị cười :
- Không , tôi đòi chồng !
Bạn cười với ánh mắt thương cảm :
- Bà tính nhờ tôi đánh ghen hả , thôi đánh làm gì đàn ông thằng nào chả thế chơi chán lại về.
Chị uống một ngụm nước , giọng vừa ngọt vừa đanh :
- Lại bênh nhau , các ông mà để cho chơi thì chơi cả đời không chán . Tôi lấy chồng không phải để dùng chung với thiên hạ. Nên tôi muốn nhờ ông việc này , không đâm chém , không phạm pháp và tiền bạc tôi trả ông sòng phẳng.
Chị trở về nhà đối với anh vẫn đầy săn sóc yêu thương, cơm vẫn lành canh vẫn ngọt. Thi thoảng anh có say chị lại lén vào xem đôi ba dòng tin nhắn của anh với nhân tình.
Chị biết đàn ông ngoại tình ban đầu đa số vì thèm của lạ . Sau rồi bị những cảm xúc như thủa đầu yêu đương che lấp dần lý chí. Chị cũng đã từng thèm khát những cảm giác ấy. Cảm giác nhung nhớ về một ai đó, cảm giác si mê, nồng cháy trong những nụ môi hôn.
Nhưng đôi chân chị không bước ra xa gia đình mình , không lên giường với người đàn ông khác ngoài chồng mình . Đàn bà cũng có mộng tưởng và tham vọng nhưng họ biết cách chôn chặt điều đó vào sâu trong đáy lòng.
Ba tháng sau , vào một buổi sáng chị thức giậy sớm hơn mọi khi , chuẩn bị tươm tất quần áo đồ ăn cho chồng . Sau đó chị để lại trên bàn một tập ảnh, rồi bế con và kéo vali đi trong lặng lẽ.
Anh tỉnh giậy nhìn thấy những thứ đó liền sang phòng con tìm vợ nhưng cả hai đều không thấy đâu . Anh bấm điện thoại gọi chỉ nghe thấy tiếng thuê bao , gọi về ngoại thì mẹ vợ nói một câu rồi thẳng thừng cúp máy :
- Anh không phải tìm , nó bảo khi nào anh ăn chán bát phở ấy thì nó sẽ về nấu cơm cho anh .
Đàn ông biết trân trọng GIA ĐÌNH sẽ tự biết đâu là bờ, còn không PHỤ NỮ hãy buông đừng nuối tiếc. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
Người ta hay nói đùa, phụ nữ lấy chồng rồi cứ ở nhà cơm cơm nước nước mãi thì rồi đầu óc sẽ thui chột đi, không còn biết cái gì hay, cái gì dở nữa.
Từ đó mà phụ nữ cũng dần đánh mất đi cái thú vị, hấp dẫn của chính mình. Rồi người đàn ông cảm thấy chán chường, thấy ngột ngạt và thèm của lạ.
Sai lầm của phụ nữ là nghĩ rằng đàn ông sẽ tự khắc biết trân trọng những hy sinh của mình cho gia đình mà yêu thương mình hơn. Thế nhưng đâu phải người chồng nào cũng hiểu.
Phụ nữ sẽ còn khổ nhiều nếu cứ suy nghĩ như vậy. Thực tế, khi biết chồng phản bội mình, đi ngoại tình thì ít người vợ nào có thể bình tĩnh nổi. Tùy vào tính cách mỗi người vợ mà có cách giải quyết khác nhau.
Và cô vợ trong câu chuyện trên là một minh chứng cho thấy phụ nữ rất "cao tay", họ có thể bất chấp tất cả để níu kéo nhưng cũng chấp nhận "buông" nếu cảm thấy không thể cứu vãn được.
Không ai có cái quyền được đối xử tệ với bạn, trừ khi chính bạn là người trao đi cái quyền ấy. Khi chính bạn để đàn ông tát mình một cái, xem như bạn đáng thương.
Nhưng khi bạn để đàn ông có cơ hội tát mình hai cái, đó là lúc bạn trở nên đáng trách. Mà phụ nữ lúc nào cũng thế cả, luôn đáng thương trong đáng trách, và luôn đáng trách trong đáng thương.
Theo Khoevadep
Hối hận... mẹ chồng Nhìn thấy đứa con trai tám tháng tuổi đang nằm ngủ ngon lành trong tay Thanh, bà Thư sững người, mắt sáng bừng lên. Rồi bà bước đến, ôm chầm lấy cháu... - Trời ơi... Cháu tôi... Cháu... Cháu của bà... Thằng bé chợt tỉnh, mở mắt, ngơ ngác một tý rồi òa khoác vì lạ. Bà Thư vừa bồng cháu, vừa nựng:...