Hối hận vì một lần ‘nhặt được của rơi tạm thời đút túi’
Mình phải chịu cái nhìn khinh thường của bạn bè, bị cả lớp cô lập và nói xấu. Mình chỉ muốn tốt nghiệp cho nhanh để không còn phải gặp các bạn cấp III nữa…
ảnh minh họa
Chuyện xảy ra khi mình học lớp 10, mới vào cấp 3 nên các bạn trong lớp chưa thân nhau. Hôm ấy sáng thứ hai, cả lớp phải tập trung dưới sân làm lễ chào cờ. Mình và bạn gái cùng bàn đến phiên trực nhật nên ở trên lớp.
Mình xuống giặt khăn lau bảng xong về lớp thì tự nhiên thấy chỗ hành lang trước cửa lớp rơi một cái ví. Cái vì màu xanh kéo khóa nhìn cũng bình thường. Mình mở ví ra thì thấy có ba tờ 100k với một ít tiền lẻ, không có ảnh hay thông tin gì về chủ ví cả. Khi nãy mình không thấy nên chắc hẳn là ai đó đánh rơi lúc mình đi giặt giẻ lau. Chắc không phải bạn cùng lớp vì lớp mình xuống sân xếp hàng hết rồi.
Mình hỏi bạn cùng trực nhật là có thấy ai đi qua lớp không thì bạn ấy mải làm nốt bài nên không để ý. Lúc ấy tự nhiên lòng tham nổi lên, mình không nhớ chính xác nhưng hình như hồi đó mình đang tiết kiệm tiền để mua điện thoại thì phải. Mình không nói với bạn cùng trực nhật về vụ cái ví, mình để cái ví trong túi áo khoác rồi vào lớp lau bảng như chưa có gì xảy ra.
Lúc mọi người lên lớp thì cũng không nghe thấy ai nói mất ví hay gì cả nên mình nghĩ chắc là của người ngoài lớp. Mình cất lại cái ví vào cặp mà cứ thấy lo lắng không yên vì hành động của bản thân. Nhưng tâm lý nhặt được tiền làm mình cũng thấy vui vui.
Video đang HOT
Sau hai tiết học, mình thấy đói nên lấy tiền trong ví kia xuống căn tin mua đồ ăn. Mình mua thêm cả mấy gói bim bim cho mấy bạn ở gần vì nghĩ mình nhặt được mà hưởng một mình thì không hay. Mọi chuyện vẫn bình thường thì đến cuối buổi tự nhiên lớp trưởng bảo cả lớp ở lại. Một bạn trong lớp báo với lớp trưởng là bị mất ví, miêu tả ngoại hình thì cái ví bạn ấy mất chính là cái mình nhặt được.
Bạn ấy nói bạn ấy để trong cặp giờ không thấy đâu nữa. Hôm nay bạn ấy đi học muộn nên chỉ vội vàng lấy huy hiệu Đoàn đeo rồi để cặp trên lớp rồi vội vàng xuống sân chứ không chú ý kéo khóa cẩn thận.
Mình nghe mà thấy cả người run lẩy bẩy. Bạn ấy nghi trong lớp có người lấy nên muốn kiểm tra cặp từng người. Mình vội vã đứng lên nói mình nhặt được cái ví và nói rõ ràng là mình nhặt được ở hành lang chứ làm gì có chuyện bạn ấy để trong cặp. Bạn bị mất ngờ vực vì bạn ấy đinh ninh là đã để ví trong cặp rồi. Mọi con mắt trong lớp đổ dồn vào mình.
Bạn trực nhật cùng cũng không bênh mình vì lúc đó bạn ấy mải làm bài, nếu mình lên lau bảng có lục cặp bạn kia thì bạn ấy cũng không biết được. Cả lớp thi nhau nói “ Sao nhặt được không nói với ai?”, “Nhặt được thì phải đứng trước lớp hỏi xem có ai đánh rơi không chứ!”… làm mình chẳng biết trả lời thế nào. Bạn bị mất đếm lại tiền thấy thiếu làm mình không thể cãi đi đâu được nữa.
Cô giáo chủ nhiệm biết chuyện rất giận vì mới nhập học đã có chuyện xấu xảy ra. Cô nói sẽ không báo với trường nhưng yêu cầu mình gọi phụ huynh lên gặp.
Từ đó, cả lớp chỉ nhìn mình bằng ánh mắt “đứa ăn cắp”, cô giáo cũng không còn thiện cảm với mình. Mẹ cũng nghĩ mình ăn cắp nên vừa khóc vừa đánh mình rất đau. Mình ân hận nhưng cũng chẳng biết trách ai cả.
Câu chuyện anh trả lại 175 triệu làm mình nhớ lại bản thân mình của một năm trước. Đến giờ mình vẫn phải chịu cái nhìn khinh thường của bạn bè, mình bị cả lớp cô lập và nói xấu. Mình chỉ muốn tốt nghiệp cho nhanh để không còn phải gặp các bạn cấp III nữa. Nhưng cái tiếng “ăn cắp” nó đã mãi gắn với mình…
Giá mà hồi đó mình làm như anh kia thì tốt biết mấy…
Theo VNE
Chồng đưa bồ về "ăn vụng" ngay trên giường ngủ
"Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình...".
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình. Thiên hạ cứ ra rả nói tôi là người đàn bà chẳng ra gì, sướng không biết đường sướng vì rằng, tôi là vợ của một ông chủ doanh nghiệp giàu có nức tiếng cả một vùng, cả đời ăn sung mặc sướng, chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện tiền nong. Nhưng đâu phải cứ sung túc về vật chất thì con người ta có thể sống hạnh phúc được.
Đã có một thời, tôi luôn đề cao tư tưởng "trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ có một chồng" dù là trong xã hội phong kiến hay hiện đại. Đã là phụ nữ thì tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện "ăn nem, ăn phở", phải tuyệt đối chung thủy với chồng dù người đàn ông đó có như thế nào. Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình. Nhưng ở tuổi này, tôi ngộ ra rằng, không phải tất cả phụ nữ ngoại tình đều xấu xa, hư hỏng... nhiều người trong số họ đang phải cầm tù cuộc đời mình trong những chiếc "lồng son" vẻ ngoài thì lộng lẫy nhưng bên trong là bao nhiêu nỗi khổ và nước mắt.
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình.
Người phụ nữ cam chịu trong tôi đã chết dần chết mòn khi phải chứng kiến cảnh chồng mình công khai cặp bồ. Chồng tôi thành đạt, đạo mạo, làm chủ cả một doanh nghiệp lớn nên có nhiều cô gái trẻ trung "săn đón". Tôi coi điều đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng việc ngày nào cũng ăn nhậu tiếp khách đã làm chồng tôi "hư" từ lúc nào không biết. Chuyện gì phải đến cũng đến khi mà ngày nào anh cũng triền miên trong hơi men, chồng tôi cặp bồ với một cô sinh viên tiếp thị bia trẻ trung và biết cách lả lơi.
Tôi cũng sẽ cho qua mọi chuyện nếu chồng mình biết "chùi mép" khi "ăn vụng" ở ngoài, nhưng mọi chuyện đã vượt quá giới hạn cho phép. Chồng tôi dẫn cô gái trẻ kia về nhà và làm những chuyện "động trời" trên chính giường ngủ của hai vợ chồng. Thật bất hạnh cho tôi khi phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ghê tởm đó. Mặt đất dưới chân tôi rung chuyển, tôi khóc lóc trong đau đớn, hờn trách số phận mình trớ trêu. Còn vị hôn phu của tôi vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi khi phải nằm cạnh người đàn ông bội bạc trên chính chiếc giường ngủ của mình những ngày sau đó.
Những tưởng khi thấy vợ khổ sở, tiều tụy như vậy, ông chồng giàu có của tôi sẽ chấm dứt hoặc ít nhất là "ý tứ" hơn trong chuyện quan hệ ngoài luồng kia nhưng không, mọi chuyện vẫn ngang nhiên diễn ra. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm kéo dài. Trong những lúc quá tuyệt vọng, tôi muốn tìm đến cái chết như một cách giải thoát cho chính mình.
Tôi gặp lại người yêu cũ thời cấp ba trong buổi họp lớp cách đây 3 năm. Số phận người đàn ông này cũng bất hạnh không kém tôi, khi vợ anh bỏ vào Nam chạy theo một người đàn ông khác. Sau dịp ấy, chúng tôi nối lại liên lạc với nhau, trò truyện và gặp gỡ nhiều hơn. "Tình cũ không rủ cũng đến" và nhất là khi cuộc hôn nhân của cả hai đều đã có những vết nứt khó có thể hàn gắn được, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau kể từ đó.
Nếu không gặp lại người yêu xưa kia, rất có thể giờ này tôi đã phải nhập viện tâm thần vì không có cách nào thoát ra khỏi nỗi bất hạnh do cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoàn hảo của mình mang đến. Sau những nỗi đau mà bản thân phải trải qua, tôi trở nên dửng dưng với lời đàm tiếu của thiên hạ. "Ừ thì tôi cặp bồ, ừ thì tôi ngoại tình...".
Giờ đây tôi cũng không còn nhìn tất cả những người đàn bà "ăn nem" bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường nữa. Rất nhiều người trong số họ không phải là kiểu người lẳng lơ, họ cũng không chủ tâm phản bội lại người đàn ông của mình, đúng vào lúc bị dồn đến mấp mé vực sâu thì có người thứ ba đưa tay kéo họ trở lại.
Trong hôn nhân, không ai mong muốn chuyện đổ vỡ, nhưng chúng ta hãy khoan kết tội một người đàn bà nào đó dám "cả gan" ngoại tình là hư hỏng, là thế nọ là thế kia khi chưa nghe hết câu chuyện về cuộc đời họ.
Theo VNE
Trốn chồng để bán dâm Nhìn cảnh nhiều người say trai nên ngoại tình với chồng, rồi ngẫm đến thân mình tôi thấy sao bẽ bàng và chua xót đến thế. Một đằng vì nhu cầu nhục dục của bản thân, còn tôi thì đành lòng nuốt nước mắt đi bán dâm vì kinh tế gia đình. Tôi năm nay 31 tuổi, lấy chồng từ năm 22 tuổi....